Hắn Ở Trên Mạng Chuyển Chính Thức

Chương 10: Ăn mặc



Đoạn Trù không hay chạm vào thuốc lá, cho dù thời điểm phục hồi văn vật ở Miller, bị Tinh Võng đồn đoán mình thất bại buồn bực cũng cực ít đụng vào thứ này.

Thời đại tinh tế này nicotine đã thông qua nhiều lần chế tác xử lý, tác hại đối với cơ thể tuy không lớn nhưng sẽ làm tê liệt thần kinh, nhưng nhân loại vẫn cứ ỷ lại nó, mà Đoạn Trù cần là thời khắc duy trì tỉnh táo.

Lần hút này là không còn cách nào khác.

Gương mặt của Triệu Lộc Sơn kia không ngừng hiện lên tâm trí hắn, còn có nội dung báo cáo trên màn hình, lửa giận trong lòng càng lúc càng sôi trào, Đoạn Trù có chút hối hận, lúc nãy sao hắn chỉ đá gã có một cái?

Hứa Liêm đến cả hắn còn không chạm vào.

Không nỡ chạm vào.

Đoạn Trù mở trí não, ở trên màn hình lập thế gõ mấy cái, một danh bạ liên hệ ẩn hiện ra, không có ghi chú, không có tên, số liên lạc cũng không.

Đoạn Trù bóp tắt tàn thuốc, rút một tờ giấy khử trùng lau tay, bình thường là một Trung tướng chưa bao giờ do dự khi hạ lệnh, hiện giờ ngồi đờ ra nghẹn suốt mười phút không dám gọi người.

Hứa Liêm bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt tái nhợt, tóc của y rời rạc dính trên vai, có bọt nước nhỏ xuống từ tóc mái, phối với khuôn mặt này có thể nói là giống như giao nhân* trong thần thoại địa cầu cổ, mê hoặc tâm thần.

*siren, khác mermaid nha.

Hứa Liêm luôn không có nhận thức chính xác về ngoại hình bản thân, y tuỳ tiện vuốt tóc ra sau gáy, đứng ở trước gương hơi xoay lưng. Chịu bốn mươi lần công kích cấp trung, đổi thành bất kì người nào trong Thân Vệ quân không nằm liệt giường một tuần là không thể, huống chi còn sử dụng dịch chữa trị. Nhưng Hứa Liêm không có tiền mua thứ đó cũng chẳng cần, so với dịch chữa trị y càng cần thuốc gây mê*. Tốc độ da thịt sinh trưởng nhanh gấp 16 lần người thường, vết thương sâu tận xương ngày hôm qua nay đã đóng vảy, tựa như một công trình trùng tu khổng lồ với tốc độ bằng mắt thường cũng nhìn ra.

*ban đầu nghĩ là gây tê mới đúng, kết quả tra mázuìjì là gây mê =anesthetic thật.

Rất nhanh, không ngừng nghỉ, chỉ là đau.

Thuận tay lấy từ trong ngăn kéo ra một ống thuốc mê, Hứa Liêm dùng một ngón đẩy nắp ống, vô tình nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy trên trí não.

Y cầm trí não đeo lại lên tay, kim tiêm tích hợp thuốc mê đã bật ra ngoài, một giây trước khi mũi kim chạm vào lớp da, trí não cảm ứng được nhu cầu của chủ nhân, màn hình hiển thị có một tin nhắn chưa đọc.

" Lạch cạch——" Ống thuốc mê rơi xuống sàn nhà, ánh sáng xanh mờ nhạt phản chiếu lên ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc của Hứa Liêm.

Y liên tục xác nhận lại chữ ký người gửi, đầu ngón tay tê dại, cơn đau nhức sau lưng như biến mất. Hoảng hốt bỏ thuốc mê sang một bên, Hứa Liêm ngồi trên giường đọc kĩ tin nhắn tới ba lần, đầu ngón tay cuối cùng dừng trên chữ " Đoạn Trù ", nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Giây tiếp theo trí não lập loè sáng, chuỗi chữ số không còn là tin nhắn văn bản mà đổi thành cuộc gọi.

Nháy mắt khi kết nối Hứa Liêm chỉ có một suy nghĩ: Mắn mắn không phải gọi video.

" Alo? Hứa Liêm? " Âm thanh Đoạn Trù trầm thấp dễ nghe, " Có thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu không? "

Hứa Liêm vội đáp, " Có thấy Trung tướng, đang định trả lời ngài. "

" Từ lúc gửi tin nhắn đến giờ đã qua năm phút, một câu cậu xem bao lâu? "

" Tôi vừa tắm xong. " Hứa Liêm giải thích: " Tôi hiện tại qua đó liền, ngài đợi một lát."

Không hổ là Trung tướng, quan niệm thời gian thật nghiêm khắc, năm phút không lệch một giây. Hứa Liêm cúp máy vội vàng thu dọn, tìm một bộ thường phục để mặc. Quần bò màu lam giặt đến trắng bệch, chiếc áo len đen bởi vì lâu ngày không mặc vương chút mùi, Hứa Liêm lục lọi trong tủ tìm được lọ nước hoa mua từ nửa năm trước vì đột xuất tham gia tiệc rượu, không đắt lắm có mùi cam quýt, tuy không quá phù hợp với trang phục nhưng giờ cũng không thể quản nhiều vậy. Cuối cung y vuốt tóc mấy cái, lao ra khỏi cửa.

Thang máy lầu kí túc này đã sớm ngừng hoạt động, Hứa Liêm ở trên tầng tám, y gần như là hai ba bước xuống một tầng, mép áo dày nặng cũng bị cơ thể tác động đến bay lên.

Hứa Liêm thực vui vẻ, cho dù Đoạn Trù đột nhiên liên lạc với y chỉ để gọi qua làm cu li cho Đoạn Trạch, nhưng chỉ cần trông thấy người kia, y đã vô cùng thoả mãn.

*

Hoá ra là tắm rửa nên không thấy tin nhắn......... Đoạn Trù uống một ngụm trà cố nén cảm xúc nào đó trong lòng, thì ra không phải là đổi số liên hệ hay là không muốn để ý tới hắn.

Hứa Liêm nghĩ Đoạn Trù chắc là đang thu dọn vali, có khi hai người không trò chuyện được mấy câu, ai ngờ vừa qua cửa kiểm an đã thấy Đoạn Trù đang đứng chờ ở đằng xa, tùy tiện một chiếc quần tây đen phối với sơmi xám, lộ ra vẻ thanh tuấn tự phụ* khó tả.

*thanh tuấn= đẹp trai, tự phụ = các bạn hiểu.

Hứa Liêm trong lúc bước vội tranh thủ ngắm thêm hai lần, sau khi tiến lại gần mở miệng: " Trung tướng, quần áo của Đoạn Trạch thiếu gia đưa tôi đi. "

" Hiện tại không đưa được. " Đoạn Trù lắc đầu: " Bây giờ đi mua. "

" A? "

" Quần áo của Đoạn Trạch hầu như không mang theo. " Đoạn Trù nhẹ giọng.

Đoạn Trù không nói dối, lúc đó sắc lệnh của Nội các vừa ra, Đoạn Trù và Đoạn Trạch lập tức bị tách ra, căn bản không có thời gian suy xét đến cái này. Mà hiện tại sắp vào đông, địa vực chủ tinh thiên về phía Bắc, hôm nay lạnh hơn hôm qua, thân thể Đoạn Trạch lại kiều quý*, lúc tới đây chỉ mang một ít quần áo giữ ấm.

Hứa Liêm: " Vâng, vậy tôi ở đây đợi ngài. "

Đoạn Trù gật đầu, nhưng vừa muốn đi vào lại dừng chân, thấy Hứa Liêm chỉ mặc một chiếc áo len, áo khoác cũng không có, nhìn là biết không thể nào giữ ấm nổi: " Dự báo thời tiết nói chốc lát sẽ có mưa, không lạnh sao? "

Hứa Liêm sửng sốt: " Không lạnh, tôi đã quen rồi."

Đoạn Trù khẽ cau mày nhưng không nói gì, lúc về phòng ngủ hơi ước lượng chiều cao cân nặng của Hứa Liêm, lanh lẹ lôi ra một chiếc áo khoác trắng có viền lông mỏng, phù hợp mặc vào mùa này. Bởi vì tay áo có hơi ngắn nên vẫn luôn bị treo cuối tủ, nhưng ngược lại vừa vặn với người kia, trước cứ để y mặc tạm đã.

Sắc trời âm u, mây đen nặng nề từ phương xa kéo về, trong không khí mười phần ẩm ướt, là dấu hiệu sắp mưa.

Hứa Liêm kéo chặt dây cổ áo len nếu không sẽ bị gió lùa vào, đúng lúc này trên vai truyền tới cảm giác nặng ấm, y theo bản năng bắt lấy, sờ được một mảnh lông mềm.

" Mặc vào. " Đoạn Trù phủ áo khoác lên đầu Hứa Liêm, không cho y cơ hội được từ chối, xoay người khởi động xe bay.

Đôi lời: Một đứa simp crush, một đứa để ý không kém.