Hắn Ở Trên Mạng Chuyển Chính Thức

Chương 23: Tôi muốn mang em đi



Giác quan thứ sáu của Camo White luôn có thể khiến ông ta tinh tế nắm bắt được một ít dấu vết mơ hồ.

Tỷ như Đoạn Trù sao có thể đồng ý để Hứa Liêm giúp mình đánh yểm trợ? Đương nhiên, Đoạn Trù không phải kẻ sẽ bị ân oán tư tình trói buộc, kỹ thuật lái máy bay của Hứa Liêm đích xác vượt qua tiêu chuẩn, nhưng trọng điểm của Camo White không nằm ở những thứ này, mà là...... Đoạn Trù có thật sự giống như bề ngoài, hoàn toàn không để ý đến Hứa Liêm?

Rốt cuộc thì nhược điểm của Đoạn Trù ít đến đáng thương, Đoạn Trạch nên gọi là nghịch lân mới đúng, Nội các dám động vào thằng bé, Đoạn Trù sẽ trở mặt vô tình không do dự. Camo White đợi thật lâu, muốn đợi một người có thể hạn chế Đoạn Trù, một quân cờ dễ dàng để mình khống chế, chẳng phải Hứa Liêm hiện đang ở trong Thân Vệ quân đấy ư?

Trung Uý Colin đang vò đầu bứt tai làm bản thống kê số liệu, anh ta bưng cafe uống một ngụm, chợt nhớ tới thiếu tá không biết đã hồi phục ra sao, đúng lúc này cửa phòng bật mở, lực đạo chẳng chút lịch sự. Người tới mặc đồng phục đeo huy hiệu Nội các, ánh mắt sắc bén quét một vòng văn phòng, sau đó hỏi: " Thiếu tá Hứa Liêm đâu? "

Trong lòng Colin giật thót, kẻ tới rõ ràng không có ý tốt, làm sao bây giờ? Trung tướng không có mặt, thiếu tá còn đang hôn mê nằm trong phòng tiểu thiếu gia Đoạn Trạch.

" Thiếu tá hắn......" Colin cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, không thể nói ra được! Bên cạnh là máy chấm công, sẽ bại lộ mất, " Thiếu tá chắc là ở tầng -1 sửa chữa phi hành khí? Hoặc là ra ngoài đi WC, tôi vội đến hôn mê, không rõ lắm. "

" Thật không? " Đối phương không có dễ lừa, gã nâng cằm chỉ Colin: " Gọi điện kêu hắn ta lên đây, mệnh lệnh từ Nội các."

Colin lưng phát lạnh, trí não của thiếu tá khẳng định gọi không thông, làm sao bây giờ?

" Gọi đi chứ. " Ánh mắt đối phương sắc bén, như là nhận ra điều gì, " Có cần tôi giúp cậu quay số không? "

Colin tim chùng xuống, vô cùng hối hận đã đồng ý đề nghị của Trung tướng, đặt khoang dinh dưỡng vào trong phòng Đoạn tiểu thiếu gia, bằng không có thể nói thẳng là Hứa Liêm đang hôn mê.

Ai sẽ đem kẻ đáng ghét đặt bên cạnh người thân cận chứ? Một khi Nội các phát hiện, chắc chắn sẽ đánh giá lại quan hệ giữa hai người.

Tuy Đoạn Trù chưa từng nói qua, nhưng Colin biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

" Vâng, giờ gọi ngay đây. " Colin xoay người, nhưng vừa móc ra trí não đối phương liền đi theo, đứng ở phía sau anh ta. " Tôi nhìn, cậu gọi đi. "

Colin nhẹ nhắm mắt, nghĩ thầm thôi thế là hết.

" Trung uý? " Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Colin trợn to mắt, từ trong vô vọng xoay người lại.

Hứa Liêm đứng ở cửa, y ăn mặc chỉnh tề, tóc dài ra hơi rời rạc rơi trên vai, cả người lộ ra vài phần suy yếu, lại có vẻ rất mất kiên nhẫn, ngũ quan đột nhiên sắc bén, cao ngạo đánh giá người mới đến, " Lại có mệnh lệnh gì nữa? Không thể phân cho bộ môn khác sao? Trạm trung chuyển bên này đã xử lý không xuể rồi. "

Quân hàm của người tới thấp hơn Hứa Liêm, bị nhìn như vậy gã mạc danh chột dạ, lập tức giậm chân hành quân lễ rồi mới trả lời: " Thiếu tá, tôi phụng mệnh Nội các tới thăm ngài." Rồi gã chú ý chân trái không hề chạm đất của y, " Ngài bị thương? "

" Nếu tôi trốn trong khu tị nạn tự nhiên sẽ bình an vô sự. " Ngữ khí Hứa Liêm vô cùng bình thản, mười phần trào phúng.

Y là công thần trong trận chiến dịch này, con đường tương lai phải gọi là chắp cánh bay, gã nhân viên kia cũng không khó chịu, chỉ gật gật đầu.

Hứa Liêm chậm rãi bước vào cùng Colin trao đổi ánh mắt, bất động thanh sắc trấn an anh ta, sau đó hỏi: " Có thuốc không?"

Colin: " Có."

Hứa Liêm quay lưng về phía gã nhân viên kia châm một điếu, chỉ Colin thấy đầu ngón tay của y đang nhẹ run, chứng minh thương thế chưa lành, là tác dụng phụ của việc mạnh mẽ cưỡng ép rút ra một tia sức lực từ trong cơ thể suy yếu.

Hứa Liêm rít một hơi thật mạnh, cảm thấy đau nhức trên người giảm bớt. Không biết vì sao lần này khôi phục cực kỳ chậm, cơ hồ hạ xuống tiêu chuẩn của người thường. Đây là lần đầu tiên sau hai mươi ba năm qua Hứa Liêm cảm thấy như trong một đêm tất cả thương thế từng lành trước đây đồng loại quay lại phản phệ.

Đây không phải là một hiện tượng tốt.

Là thực nghiệm thể đầu tiên và duy nhất còn tồn tại cho đến nay, có rất nhiều thứ nằm trong giai đoạn ngủ đông và chưa được biết đến*, Hứa Liêm không thể tự mình phán đoán được.

* Ý anh là không có người chuyên ngành tiếp tục nghiên cứu, thí nghiệm quan sát cơ thể cho ra kết quả nên tất cả là ẩn số từ tác a đến z

" Lời thăm hỏi của Nội các tôi đã nhận được, còn việc gì sao? " Hứa Liêm nhàn nhạt hỏi.

Người tới tựa hồ đã đánh mất nghi ngờ, đang muốn cười nói gì đó thì Đoạn Trù đi đến.

Colin cảm thấy hôm nay chắc là thuỷ nghịch hành* cmnr.

*Cho ai không biết thì đó là ngày/ kỳ sao thuỷ nghịch hành gây lên đủ loại xui xẻo mệt mỏi cho vài cung hoàng đạo trong một năm mà dân gian hay nói. Chi tiết tra GG.

Quả nhiên, gã nhân viên Nội các vẻ mặt cứng lại, hành lễ chào hỏi: " Trung tướng." Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Thần sắc Đoạn Trù không chút biến hoá, căn bản không thèm đặt gã nhân viên kia vào mắt, lạnh lùng cầm một tờ giấy đưa đến trước mặt Hứa Liêm, " Nội các phê duyệt, tôi có thể đón em trai tôi trở về, mở cửa. "

Hứa Liêm mất vài giây để tập trung nhìn, trông thấy phía sau tên của Đoạn Trù đã thăng lên thượng tướng! Nội các đã thoả hiệp! Bọn họ không chỉ khôi phục quân hàm mà còn nhượng bộ hắn!

" Được. " Hứa Liêm trông như đang cẩn thận kiểm tra con dấu trên giấy, nhẹ giọng trả lời.

Đoạn Trù nhìn chằm chằm Hứa Liêm, nghiêng người sang một bên tránh đường.

Hứa Liêm và Đoạn Trù đi sâu vào trong hành lang, gã nhân viên Nội các đứng ở cửa trông theo, gã nhăn mày, không cảm thấy Đoạn Trù sẽ vì một trận chiến này mà có cái nhìn khác về Hứa Liêm.

Hứa Liêm nâng tay chống tường, hô hấp có chút nặng nhọc, tầm mắt Đoạn Trù chỉ hơi nghiêng nghiêng, quai hàm căng chặt đến muốn gãy, cảm xúc nào đó bị hắn giam giữ chặt chẽ trong cơ thể, nhưng khi Hứa Liêm dừng lại, Đoạn Trù cuối cùng nhịn không nổi.

" Đừng......" Hứa Liêm như có trực giác.

Nhưng tay Đoạn Trù đã nắm lấy bờ vai y, hơi dùng sức tiếp thêm lực cho Hứa Liêm. Y cảm thấy sau lưng như có một bức tường, tất thảy nặng nề trở nên nhẹ nhàng hơn.

" Mắt cá chân bị thương chứ không phải đầu óc bị hỏng, tuỳ tiện lôi ra một binh sĩ Biên phòng còn mạnh hơn cậu! " Đoạn Trù không kiên nhẫn nói.

Trong mắt gã nhân viên Nội các, Thượng tướng Đoạn Trù không hề có chút kiên nhẫn nào cho Hứa Liêm, cơ hồ là "kéo" người tới đích, mở cửa đẩy y vào phòng, lạnh lùng nói: " Cởi bỏ định vị* cho em trai tôi! "

*gốc là truy tung = đuổi theo - theo dõi dấu vết. Tương đương gắn GPS trên người

" Rầm! " Cửa phòng bị đóng sập.

Thật thảm, gã nhân viên Nội các nghĩ, độ chán ghét của Thượng tướng muốn tràn ra ngoài luôn rồi, gã kết thúc đánh giá, " Vậy thì Trung uý Colin, tôi đi trước đây. "

Colin thầm nghĩ mi mẹ nó cút nhanh lên.

" À được, ngài đi thong thả nhé. "

Đoạn Trù hoàn toàn không dùng sức đẩy Hứa Liêm, nhưng y vẫn đứng không vững nổi, lảo đảo hai cái liền bị người bế lên. Não váng tai ù, trước mắt y như có sao nổ, bàn tay vô thức nắm chặt ngực áo, giây tiếp theo dưỡng khí liền tràn vào.

Hứa Liêm mở to đôi mắt mông lung, tựa hồ trông thấy vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Đoạn Trù.

" Thượng tướng......" Thanh âm Hứa Liêm mênh mông như sương mù.

Đoạn Trù cúi người: " Ơi? "

" Chúc mừng ngài. " Hứa Liêm cười cười, quyền lực về tay, Đoạn Trù vẫn là Đoạn Trù kia, 300 ngàn quân nhân Biên phòng đang nghiêm túc chờ đợi hắn, là người có 90% quyền điều động quân khu nhân loại.

Mà Thân Vệ quân không nằm trong số đó.

" Đây không tính là thành công. " Đoạn Trù thấp giọng. " Tôi muốn mang em đi. "

Hai năm trước không có cách nào, hai năm sau hắn sẽ không giao Hứa Liêm cho bất kỳ ai nữa.