Hận Thù Trong Anh

Chương 2: Cố chấp dù biết không có kết quả



"Âu Thiếu... Anh buông tha cho cuộc đời tôi đi. Xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, chưa từng nói tên nhau, cũng chưa từng trao cho những lời hẹn ước, những cái ôm yêu thương. Xin anh..."

"Em câm miệng lại cho tôi."

Âu Thiếu quát lên, cắt ngang lời nói của Vô Ưu.

Nhưng trước khí thế ấy, cô vẫn không sợ mà tiếp tục nói:

"Tôi làm gái, toàn thân tôi dơ bẩn cả rồi! Tôi không xứng với tình cảm của anh nữa. Anh hãy coi như tôi chưa tồn tại...Có được không?"

"Làm gái thì đã sao? Dơ bẩn thì thế nào? Người phụ nữ của Âu Thiếu này tuyệt đối sẽ không là ai khác ngoài Lục Vô Ưu. Em nghe rõ chưa hả? Em bẩn chỗ nào? Tôi làm sạch chỗ đấy."

Dứt lời anh lại càng đẩy sâu vào bên trong, phía dưới của Vô Ưu liên tục bị tác động mạnh, phần eo nhức nhối mà khẽ nâng lên, bặm chặt môi tiếp tục túa cả máu.

Trong căn phòng nhỏ ấy tràn ngập không khí yêu thương, nhưng cũng có một cái gì đó khiến người ta cảm thấy đau buồn đến thê lương.

Sau vài giờ, cơ thể nhỏ bé nằm trên giường của Vô Ưu rã rời như muốn rụng ra, toàn thân nhức nhối, nước mắt khô cạn đọng lại vài giọt vẫn còn ướt mi, khẽ chớp đến đau lòng.

Âu Thiếu sau khi mặc xong quần áo, đôi mắt ấy vẫn không rời khỏi người Vô Ưu, nhìn thấy có gì đó phía dưới chăn, anh đi lại trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cúi người dở tung chăn ra dưới đó không chỉ là thân thể tê dại của Vô Ưu mà bên cạnh đó còn có một vệt máu đỏ.

Anh nhướng mày " Em bị bệnh à!?"

"Bị bệnh?" Lòng Vô Ưu thốt lên đầy khó hiểu.

Vô Ưu chống tay, lồm cồm ngồi dậy với cơ thể bị anh dày vò đến thảm hại, đưa mắt nhìn xuống vết đỏ dưới đệm, im lặng không đáp. Khoé miệng chợt nhoẻn cười nhạt, nhìn mà đau lòng.

"Tôi đang hỏi em đấy." Giọng nói càng như muốn thôi thúc cô trả lời.

Vô Ưu gượng cười, đôi lông mày trìu xuống buồn bã, nhỏ giọng nói:

"Tôi nói... Đây là lần đâu của tôi. Anh có tin không?"

"Lần đầu? Em coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? Em lên giường với biết bao người đàn ông mà nghĩ vẫn còn trinh hả? "

Nghe Âu Thiếu nói, Vô Ưu chỉ biết người khổ không đáp.

"Bao nhiêu lần rồi?"

Âu Thiếu điềm tĩnh hỏi.

Vô Ưu có chút khó hiểu, đau nhói mà ngước đôi mắt đỏ hoe ấy lên nhìn anh, miệng mấp máy.

"Anh hỏi tôi đã lên với bao nhiêu người rồi sao?"

"Tôi hỏi em là đã đi vá bao nhiêu lần rồi."

"Đi vá?"

"Em có cái vết máu này, không đi vá trinh thì là cái gì? Mỗi lần lên giường với người đàn ông khác, em đều đi vá chúng lại và nói rằng đây là lần đầu tiên của mình để vòi tiền của lũ đàn ông kia sao?"

"Ha ha ha!"

Vô Ưu bỗng bật cười ngây dại, nụ cười của sự thất vọng, hoá ra là nghĩ cô dơ bẩn và tệ hại tới mức này.

Âu Thiếu mặt mày cau có khó chịu mà hỏi:

"Em cười cái gì?"

"Âu Thiếu, anh đúng là không có não."

"Em nói ai không có não?"

"Không phải sao?" Vô Ưu cười mỉa mai.

"Anh cho rằng tôi đi vá trinh để nói dối sao? Anh nghĩ tôi có tiền không? Thay vì tốn tiền đi vá, tại sao không để vậy mà tiếp luôn? Với nhan sắc này của tôi, anh nghĩ tôi sẽ ế ẩm sao? Buồn cười thật đấy. Dục Âu Thiếu."

"Chẳng buồn cười tý nào cả. Đơn giản vì cái giá của lần đầu sẽ khác với cái giá của đã bị chơi qua nhiều lần. Giống như một cái túi mới mua và một cái túi đã qua sử dụng mà bán lại."

"Nhưng trước khi nó được bán lại, thì cũng đã từng được tôn trọng và nâng niu thì lúc đó mới có giá mà bán lại có người mua. Đúng không?"

Âu Thiếu im lặng, lời định nói ra nhưng lại nuốt tuột vào trong, cứ nhìn chằm chằm về phía Vô Ưu một lúc rồi chuyển xuống vết máu dưới đêm, lạnh giọng nói:

"Cứ cho là như vậy đi."

Câu nói vô tình đến đau lòng, ruột gan cô quặn thắt từng hồi nhói lên. Đây thật sự là lần đầu tiên của cô, vốn dĩ với tài năng ca hát và chơi đàn hay biểu diễn kiếm chút tiền, nào ngờ bị anh coi là làm gái. Thật tủi nhục, trái tim như bị hàng ngàn con dao đâm xuyên, bóp nghẹn chảy máu không thốt lên lời.

Cũng chẳng trách được anh, ai bảo cô làm trong hộp đêm cơ chứ?

Nhìn Âu Thiếu đầy thất vọng mà quay đi, giọt lệ ấm nóng âm thần rơi trong lòng, thấu tận tâm can.

"Vô Ưu, tôi cho em một cơ hội lần nữa. Theo tôi về, làm lại đám cưới và làm vợ tôi. Tôi sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm cho em trong suốt ba năm qua."

Cô cười nhàn nhạt khẽ nói:

"Xin lỗi!'

"Rốt cuộc em muốn cái gì hả? Lục Vô Ưu? Bọn đàn ông đấy cho em cái gì, tôi sẽ cho em lại gấp đôi."

Âu Thiếu nghe được câu trả lời không hài lòng thì lửa giận trong lòng bùng phát sục sôi, đi tới nắm lấy cổ Vô Ưu như muốn siết chặt, gằn giọng nói:

"Tôi yêu em, làm mọi thứ vì em. Em lại đối xử với tôi như vậy? Con người em thật nhẫn tâm, em biết không hả?"

"Tôi nhẫn tâm mà! Người nhẫn tâm như tôi không xứng với Thiếu Tổng kiêu ngạo như ngài đâu. Xin anh buông tha cho tôi đi."

"Buông tha? Em muốn cứng đầu đến bao giờ hả?"

Âu Thiếu bóp chặt cổ Vô Ưu khiến cô đau nhói khẽ rên. "Á!"

Hai tay muốn gỡ tay anh ra khỏi cổ, khó khăn buông lời.

"Anh muốn giết tôi...Thì giết đi..."

Âu Thiếu không đáp ngay, ánh mắc buồn bã pha chút giận dữ chậm rãi thả tay ra, cổ cô vừa được thả lỏng thì bàn tay anh nhanh chóng vòng qua sau gáy cô, khống chế đầu cô rồi đặt một nụ hôn sâu lên đấy.

"Ưm!"

Đôi mắt Vô Ưu mở chừng, nhưng lại vô cùng u sầu khiến người ta nhìn vào cũng phải đau lòng, cô thầm than:

"Nếu đã không có kết quả, vậy tại sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau? Sớm biết như thế này, ngay từ đầu chúng ta không nên quen biết nhau."

Vô Ưu muốn đẩy Âu Thiếu ra, nhưng sức của cô không làm lại anh, bị anh tự ý điều khiến cứ như bản thể chỉ là một con rối, nước mắt chảy xuống ướt đẫm môi. Anh chợt giật mình mà buông cô ra.

Nhìn vào đôi mắt u sầu ấy, Âu Thiếu buông đôi môi mỏng đang hơi sưng ửng đỏ vì bị gặm nhấm, giọng bỗng chốc nhỏ lại, ôn nhu.

"Vô Ưu, em biết không?... Ba năm qua tôi thật sự rất nhớ em, không giây nào tôi không ngừng nhớ em, không một ngày tháng nào tôi không đi tìm em. Tôi yêu em bằng cả trái tim này, thậm trí cho dù em có giết người, tôi cũng luôn đứng về phía em. Vậy... Tại sao em vẫn lựa chọn rời bỏ tôi? Tôi đã làm sai chuyện gì? Vô Ưu, em nói đi. Tôi sửa, tôi sửa là được mà! Phải không?"

Đôi mắt mong chờ, lòng đầy hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Vô Ưu, nhưng làm sao cô có thể nói cho anh nghe sự thật do mẹ anh và người tình thanh mai trúc mã của anh, dồn cô vào đường cùng, đem em gái cô ra uy hiếp, ép cô rời xa anh được?

Vô Ưu không muốn anh phải khó khăn khi đưa ra lựa chọn giữa cô và gia đình. Một người con gái ai mà không thích được yêu người mình yêu, được yêu thương, được sống hạnh phúc? Cô chấp nhận hi sinh, tự mình chịu đựng, ôm trọn nỗi đau trong lòng vẫn là không nói cho anh nghe.

"Tôi không còn yêu anh nữa. Mong anh sau này, đừng làm phiền..."

"Suỵt! Dám nói không yêu tôi, cẩn thận tôi khâu cái miệng em lại."

Âu Thiếu bất chợt đưa ngón tay trỏ đặt lên miệng Vô Ưu như muốn không cho cô nói tiếp, vẻ mặt nham hiểm cùng với ánh mắt khiến cô lạnh toát cả sống lưng không dám nói thêm bất cứ câu gì, đôi mắt to tròn ánh lên nỗi buồn khó nói cùng với chút hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Vô Ưu thống khổ mà thầm than trách trong lòng.

"Tại sao chứ? Dù biết không có kết quả nhưng vẫn cố chấp theo đuổi nó?"