Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng

Chương 4: Giẫm cứt chó và nhặt rác rưởi là tuyệt phối? (2)



Editor: Lilly_than

Bộ quần áo này cũng là cô mua từ chính khắc kim của hắn.

"Lộ Lộ, sao em lại xõa tóc vậy? Thật là lạ." Hắn dựa vào cạnh thùng rác, cẩn thận nhìn cô.

Giang Dục Lộ liếc nhìn thùng rác, nhìn hắn, lại cúi xuống nhìn nhìn giày cao gót của mình, bất đắc dĩ nói: "Anh có thể ra khỏi thùng rác trước rồi lại nói chuyện với tôi được không?"

"Hả? Thùng rác?" Hắn nghệt mặt ra, cúi đầu nhìn chỗ mình đang đứng, lại nhìn cô, lập tức chống tay lên thành thùng rác, nhảy một cái đã ra bên ngoài.

Giang Dục Lộ muốn nói gì đó, di động trên tay lại vang lên tiếng chuông bản thân chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cô mở di động ra, phát hiện có thêm một phần mềm mới, bên trong lại là vài tin tức cơ bản và trạng thái trước mắt của Lâm Kim Phong.

[ Anh hùng: Lâm Kim Phong ]

[ Cấp bậc: 199 ]

[ Chiến lực: 886 vạn ]

[ Chức nghiệp: Thiên Xu phái ]

(Thiên Xu phái: chiến đấu vật lý ở cự ly gần là chủ; Thiên Toàn phái: đánh ra pháp thuật ở cự ly gần là chủ; Thiên Cơ: đánh ra pháp thuật ở khoảng cách xa là chủ; Thiên Quyền: chiến đấu vật lý ở cự ly xa hơn là chủ; Ngọc Hành: chiến sĩ dùng cách khiêng vác và công cụ để đả thương đối thủ là chính; Khai Dương: chủ yếu dùng xe tăng; Dao Quang: dùng sức mạnh đoàn đội để chiến đầu là chủ)

[ Vũ khí: Sí Diễm Song Liêm (*) (đỏ) ]

(*) Sí Diễm Song Liêm: lưỡi hái đôi rực lửa

[ Thân cao: 185cm thể trọng: 68kg ]

[Kỹ năng bị động: có ký hiệu công năng của liêm đao (*) khi công kích bình thường, tự thân có thể đột nhiên tiến ra phía sau lưng địch nhân ]

(*) liêm đao: lưỡi hái

[ Kỹ năng chủ động: một là: liêm đao ném về phía trước, có thể cắm thẳng vào ngực địch nhân, tự động bay về phía chủ nhân, có tác dụng trong một thời gian ngắn, tạo thành năm mươi phần trăm công kích thương tổn. ]

[ Hai là: liêm đao quét ngang người địch nhân xung quanh, tạo thành tám mươi phần trăm thương tổn vật lý, cũng có thể đánh dấu địch nhân (*). Có thể đánh dấu ba lần, sử dụng hết lượt không thể hoạt động nữa. ]

(*) đánh dấu địch nhân: người chơi đánh dấu địch nhân cần đánh, sau đó ném liêm đao đi, liêm đao có thể tìm đúng người đã đánh dấu để tấn công.

[ Ba là: liêm đao có thể đánh vào giữa bất luận vật thể nào tồn tại cản trở đường đi của nó, trên đoạn đường nó đi qua có thể tạo ra hai trăm phần trăm công kích thương tổn. ]

"Trạng thái trước mắt khá tốt, chỉ có lượng máu đang liên tục giảm xuống..." Cô nhìn kỹ con số xuất hiện trên màn hình, khó hiểu nói, "Ủa? Sao lượng máu lại không ngừng giảm xuống?"

Cô click vào dấu chấm hỏi bên cạnh, bên trên có viết: [ Chất lượng không khí quá kém, xung quanh có rất nhiều chỗ bị ô nhiễm, anh hùng không có kháng thể, đang liên tục tụt máu. ]

"Hả?" Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai tóc trắng mặt không cảm xúc trước mặt, trên mặt hiện lên ý cười, "Tôi phải mang anh đi chích ngừa vắc-xin phòng bệnh sao?"

"Vắc-xin phòng bệnh là cái gì?"

Cô đang định giải thích cho hắn hiểu thì phần mềm đột nhiên hiện ra một giao diện.

[ Dựa vào sự khác biệt của từ trường, tốc độ của anh hùng so với mọi người ở thế giới thực khả năng sẽ nhanh hơn khoảng mấy chục lần. Mười giây trong mắt anh hùng có khi không đến một giây ở thế giới thực. Mong ngài chú ý cặn kẽ hành vi cử chỉ của anh hùng, tránh xuất hiện sai sót. ]

Hắn sáp gần, nhìn màn hình đang tỏa sáng trong tay cô, tỏ mò hỏi: "Cho nên, hiện tại, tất cả tin tức và trạng thái của ta nàng đều có thể thời thời khắc khắc quan sát được sao?"

Giang Dục Lộ đang chăm chú thăm dò phần mềm, cong miệng nói: "Chắc là thế..."

Còn chưa thăm dò hết thì di động lại vang lên.

Cô thuận tay tiếp cuộc gọi: "Alo?"

"Giang tổng! <Thương Lan> xảy ra chuyện rồi! Tất cả số liệu trong công ty đều bị virus xâm chiếm!"

"Cái gì?" Cô kinh hô ra tiếng, lại nhìn chàng trai tuấn mỹ trước mặt mình một cái, trả lời: "Tôi lập tức về công ty, mau triệu tập mọi người họp khẩn cấp!"

*******

Tổng công ty phát hành game online <Thương Lan>, tầng cao nhất.

Giang Dục Lộ đẩy mạnh cửa đi vào, tất cả nhân viên đồng loạt đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô gái ướt từ đầu đến chân đang đi vào, chào hỏi: "Giang tổng."

Cô gật gật đầu, đi đến trung tâm bàn họp, nhìn thư ký đang đứng một bên, hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"

Thư ký mở máy tính ra, đưa cho Giang Dục Lộ xem: "Giang tổng, ngay vừa rồi, tất cả văn kiện bí mật và số liệu bên trong của chúng ta đều bị virus xâm nhập, tất cả mọi thứ đã biến mất."

"Sao có thể? Trong nước từng xuất hiện hacker bản lĩnh như vậy sao?"

Cô tập trung nhìn một loạt số liệu trong máy tính, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không phải là hacker kỹ thuật đỉnh cấp thì chính là có người đã biết được mật mã cao cấp..."

Nhưng mật mã cao cấp chỉ có một mình mình biết!

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

"Giang tổng? Bây giờ nên làm gì đây?" Mọi người ngưng thở nhìn cô gái đang đứng giữa bàn hội nghị.

Con ngươi dưới đôi mày liễu của cô gái tựa hồ bao trùm một tầng băng sương, vẻ mặt hờ hững, không hề phát hiện ra manh mối gì.

Một lúc lâu sau, cô gái chậm rãi nói: "Hạ giá, hạ giá toàn bộ."

Mọi người cả kinh, phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám phản bác, cũng không dám có động tác gì.

Giang Dục Lộ thấy mọi người như thế, giơ tay vỗ vỗ bàn: "Bị tính kế rõ ràng như thế các anh chị còn có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn cả hai bên sao? Ngay bây giờ! Lập tức hạ giá! Sau đó lại dựa theo kết cấu ban đầu làm ra một trò chơi cùng loại khác, bồi thường cho những người chơi lâu năm."

"Giang tổng! Như vậy công ty sẽ hao tổn kếch xù! Sợ đến lúc đó công ty chịu không nổi..."

"Bây giờ là lúc lo vấn đề tài chính sao? Thanh danh và tài chính, cái nào nặng cái nào nhẹ mọi người đều rõ ràng, đừng nói thêm gì nữa, chuyện tài chính tôi sẽ nghĩ cách, các người cứ làm theo là được."

Không ai dám phản bác nữa.