Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng

Chương 6: Giang Dục Lộ rơi xuống lầu (2)



Editor: Lilly_than

Ông anh họ tốt của cô có khi đến chết cũng không ngờ cô lại lắp camera mini trong phòng ngủ.

Nếu không phải mình có căn bệnh thần kinh quái đản này, có khi thật sự không tìm được nguyên nhân do đâu.

"Lộ Lộ?" Lâm Kim Phong thấy cô im lặng một lúc không nói gì, lo lắng hỏi.

"Ngày mai, dựa vào tính tình của Giang Sóc, chắc chắn sẽ vội vàng đến tìm tôi." Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn thân hình lén lút đó, ngữ khí cực khí cứng rắn, "Tôi rất muốn nhìn xem, là anh ta nhiều âm mưu quỷ kế hay là tâm tư của tôi sâu."

"Phong Phong, chúng ta đi." Ánh mắt cô kiên định, kéo tay hắn đi thẳng ra cửa phòng hội nghị.

"Đi đâu?"

"Đi khách sạn tắm rửa!"

*******

Quả nhiên, đúng như Giang Dục Lộ sở liệu, sáng sớm hôm sau Giang Sóc đã gọi điện thoại đến "quan tâm".

"Em gái, trò chơi của cô xảy ra vấn đề gì sao? Sao chỉ trong một đêm đã hạ giá nhiều vậy hả?" Đầu bên kia truyền đến tiếng hỏi han ân cần.

Giang Dục Lộ đã mặc Tây trang xong, cái tay đang tô son môi hơi dừng lại: "Xảy ra chút vấn đề, chỉ có thể tạm thời hạ giá."

"Vậy chẳng phải sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền sao, sao cô lại làm việc lỗ mãng như vậy? Cô có biết làm vậy sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?" Giang Sóc có vẻ rất sốt ruột kích động.

Cô tiếp tục không nhanh không chậm tô son: "Tôi biết, tất cả mọi chuyện tôi sẽ một mình gánh chịu."

"Chúng ta nói chuyện đi, anh có thể giúp được gì thì chắc chắn sẽ giúp cô."

Giang Dục Lộ hơi nhíu mày, cầm túi lên, chuẩn bị xuất phát: "Ừ, được."

*******

Trên sân thượng của công ty giải trí Phương Đường.

Giang Sóc đứng tựa vào lan can, nhìn xuống những tòa cao ốc nhỏ bé phía dưới, khóe miệng nhếch lên: "Lộ Lộ, cô làm việc vẫn luôn qua loa đại khái như thế, căn bản không biết chuyện hạ giá này sẽ mang đến hậu quả lớn thế nào cho tập đoàn Giang thị."

"Giang thị khổng lồ như thế, một cái trò chơi nho nhỏ của tôi thì có đáng gì." Cô uống một ngụm cà phê, đứng phía sau anh ta không tiến lên.

"Nhưng còn anh, ba năm nay vẫn luôn cần cù chăm chỉ hoạt động ở công ty giải trí này, cuối cùng vẫn chỉ là một chi nhánh nhỏ của Giang thị, anh và tôi cơ bàn đều giống nhau."

"Rất nhanh sẽ không giống nhau nữa." Giang Sóc uống một hơi cạn sạch tách cà phê trong tay, quay đầu lại nhìn cô, "Lúc trước cô có gia gia làm chỗ dựa, nhưng bây giờ gia gia bệnh nặng, Giang Dục Lộ, cây đại thụ của cô đã ngã rồi."

"Anh muốn nói cái gì?" Cô nhíu mày, nhìn người đàn ông cảm xúc không ổn định trước mặt.

Anh ta đặt tách cà phê xuống, tiến lên từng bước, khí thế bức người nói: "Sở dĩ ba năm nay tao không ngừng cố gắng, chính là vì muốn chứng minh với Giang gia, Giang Sóc tao mạnh hơn mày! Mà mày, chẳng qua chỉ là hạng nữ lưu ánh mắt thiển cận!"

Giang Dục Lộ thấy anh ta kích động như thế, cười nhẹ, nhìn trời xanh sau lưng anh ta, nói: "Tôi chưa bao giờ cố ý tranh đoạt cái gì với anh, cho dù ba năm trước có tặng cái chức CEO cho anh thì có sao. Giang Sóc, tôi thật không ngờ, vì đánh bại tôi mà anh lại dám làm đến mức này? Ăn cắp số liệu cơ mật công ty là phạm pháp đấy, biết không?"

Anh ta đột nhiên cười quỷ dị, từ từ đi đền trước mặt cô, nói nhỏ: "Vì lật đổ mày? Không không không..."

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã nắm chặt lấy cánh tay cô, hung hăng quăng đến sát mép sân thượng: "Tao chính là muốn giết mày đấy!"

Quá đột ngột, Giang Dục Lộ không kịp đề phòng, theo bản năng nắm lấy lan can.

"Phạm pháp? Tao cần quan tâm sao?" Anh ta trơ mắt nhìn cô nắm chặt lấy thành lan can lung lay sắp đổ, tươi cười càng thêm càn rỡ.

Đúng vậy, thành lan can này đã bị động chân động tay, cô căn bản không thể trụ vững được.

Mà kết cục của Giang Dục Lộ chỉ có thể là ngã thẳng xuống tòa cao ốc cao trăm tầng này!