Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 14



Nhạc Hàm thực muốn quỳ lạy, nửa năm nay cậu đã chỉnh sửa hình tượng giả tuyết của mình rất nhiều lần nhưng quả thật không hề động tới nốt ruồi lệ kia!

Mà đêm uống say nổi điên login quả thực đã kéo Ảm Nhiên Thần Thương xông vào một trận công thành chiến, sau đó thậm chí có người post bài trên diễn đàn chửi cậu cùng Ảm Nhiên Thần Thương bị bệnh tâm thần, bảo cậu có giỏi thì ra ngoài solo 1vs1— vị lầu chủ này trong trận công thành chiến kia bị Nhạc Hàm đuổi theo đánh tới tấp mà chả rõ nguyên do là gì đâu.

Nhạc Hàm không nhớ rõ tình cảnh đêm hôm đó lắm, nhưng câu chuyện mà lầu chủ kể trong bài post vẫn là ký ức còn rất mới mẻ trong đầu Nhạc Hàm.

Sở dĩ Nhạc Hàm để mắt tới người chơi vô tội kia là vì đêm đó Nhạc Hàm đang đau khổ với tình cảm thầm mến dành cho hội trưởng hội học sinh Hà Nghị Minh, ban ngày nhìn thấy Hà Nghị Minh, đối phương mặc một chiếc áo thun sọc lam trắng xen kẽ.

Nhạc Hàm uống say, trong lòng rất khó chịu nên onl nick chính, tìm Ảm Nhiên Thần Thương rồi lôi kéo người bạn đang ngơ ngác vì lần đầu tiên gặp được nick chính của cậu điên điên khùng khùng xông vào một trận công thành chiến, chớp mắt nhìn thấy một bóng dáng rất giống Hà Nghị Minh nên liền đuổi theo, về phần có đánh hay không, Nhạc Hàm không nhớ rõ, nhưng nhìn dáng vẻ phẫn nộ phì khói của lầu chủ thì có lẽ đã bị Nhạc Hàm đập một trận— Nhạc Hàm chỉ nhớ khi đó mình vẫn luôn gào la là: “Đàn anh! Hu hu! Đàn anh!!”

Đến khi hai phe đánh nhau phát hiện hai vị khách không mời mà tới thì chuyển sang vây đánh bọn họ, lúc này Ảm Nhiên Thần Thương vội vàng kéo cậu rời khỏi vòng chiến.

Lúc lầu chủ post bài lên, Nhạc Hàm vẫn còn đang ở cạnh Ảm Nhiên Thần Thương.

Lầu chủ không kịp chụp hình lại nhưng từ miêu tả trong bài, Triệu Nhất Phi liền nhận ra Nhạc Hàm, hốt hoảng pm hỏi cậu đang ở đâu.

May mắn khi đó Nhạc Hàm chịu trả lời, vì vậy Triệu Nhất Phi liền tự mình tìm tới, dẫn cậu về Triệu quốc, sau đó trấn an một trận cậu mới chịu ngoan ngoãn logout.

Về phần thân phận của Triệu Nhất Phi, Nhạc Hàm không giải thích với Ảm Nhiên Thần Thương, Ảm Nhiên Thần Thương cũng không hỏi, nhưng dựa vào những lời Ảm Nhiên Thần Thương nói ban chiều thì Nhạc Hàm đoán là đối phương biết Triệu Nhất Phi là hoàng đế Triệu quốc— muốn biết hoàng đế của mỗi quốc gia là ai là chuyện rất dễ, trong trò chơi mỗi khi có một vị đế vương xuất hiện, ‘Đế Vương Sách’ sẽ xuất hiện tư liệu tên tuổi, quốc tịch, sự tích này nọ, ai cũng có thể kiểm tra.

Thế nhưng hiện giờ toàn bộ đại lục có hơn ba mươi vị hoàng đế, có rất ít người chơi đi kiểm tra tư liệu từng người, càng miễn bàn tới chuyện nhớ kỹ những tư liệu đó.

Triệu Nhất Phi cũng từng nói với Nhạc Hàm, đêm đó mình không hề nói chuyện với Ảm Nhiên Thần Thương, vì thế Ảm Nhiên Thần Thương biết được thân phận của Triệu Nhất Phi có lẽ chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi.

—Tạm thời không nói tới những chuyện này, nói tới chuyện trước mắt, Nhạc Hàm thật sự không ngờ có người trong buổi tối đó nhớ kỹ tướng mạo của cậu! Thậm chí còn làm Thang thái tử liên tưởng tới trên người cậu!

Năng lực liên tưởng của người này thật sự đáng sợ…

Nhạc Hàm sợ tới phát run.

Cậu định nói người xông vào chiến trường cùng người ở Vạn Quốc Hội ngoại trừ nốt ruồi thì dáng dấp đâu có giống, nhưng Đát Kỷ cùng hai người kia kỳ thực cũng không hề giống, nếu nói ra thì chỉ càng bại lộ hơn mà thôi.

Nhạc Hàm không thể làm gì khác hơn là run rẩy phủ nhận: “Nick chính của tôi không có nốt ruồi lệ, ông nhận nhầm người rồi! Với lại ông lại muốn biết nick chính của tôi làm gì?”

Thang thái tử nhìn cậu chằm chằm: “Cậu không chịu thêm bạn tôi, cũng không chịu cho tôi cơ hội, lần này logout rồi không biết đến bao giờ mới login lại, tôi chỉ có thể túm hết mọi cơ hội để tìm cậu thôi!”

Nick Đát Kỷ quả thực quen biết rất nhiều người nhưng thêm bạn tốt thì không được mấy.

“Ông—-” Nhạc Hàm kích động muốn nói nick chính của mình đã kết hôn rồi, nhưng nếu nói vậy thì lại càng làm người ta cảm thấy người nông dân ở Vạn Quốc Hội ban chiều chính là nick chính của cậu mất.

Nhạc Hàm cắn cắn môi.

Cậu thực sự không muốn trộn lẫn sinh hoạt của nick chính cùng nick phụ lại với nhau… huống chi Chiến Ca cũng nói là không thích Đát Kỷ… cậu cứ cảm thấy thái độ của Chiến Ca khi đó, thậm chí là có chút chán ghét Đát Kỷ…

Nghĩ vậy, Nhạc Hàm lại càng kiên định hơn, hỏi ngược lại: “Ở cùng với Ảm Nhiên Thần Thiên thì nhất định phải là tôi à?”

“Nhưng khi đó người bên cạnh cậu ta có nốt ruồi lệ.” Thang thái tử nhìn Ảm Nhiên Thần Thương ở phía sau: “Người tôi gặp ở Vạn Quốc Hội cũng có nốt ruồi lệ.”

Ảm Nhiên Thần Thương trợn mắt.

“Chỉ trùng hợp thôi.” Nhạc Hàm tức giận: “Nói tới thì không phải ông vẫn luôn theo đuổi Tần công chúa à?”

Nói tới đây, Thang thái tử có chút nghẹn lời, ngượng ngùng nói: “Khi đó là tôi nhất thời hồ đồ…”

“Nhất thời của ông chính là cả một năm đấy!” Thang thái tử vừa yếu thế, Nhạc Hàm liền ưỡn ngực, nói năng đanh thép hẳn: “Hơn nữa ông nhất thời hồ đồ theo đuổi Tần công chúa, ai biết qua một thời gian nữa ông có cảm thấy theo đuổi tôi cũng là nhất thời hồ đồ hay không chứ?”

Nhạc Hàm càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tuy Thang thái tử là người đầu tiên bày tỏ với cậu nhưng song tính luyến thật sự rất nguy hiểm, không biết lúc nào đó lại diễn màn quay đầu lại là bờ nữa!

Không đáng tin, không đáng tin chút nào!

Thang thái tử nóng nảy: “Đát Kỷ, thật sự không phải như vậy mà! Trước kia tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thích con trai, nhưng sau khi cậu rời đi tôi liền…”

Thang thái tử còn chưa nói hết, một bóng người đã từ trên trời giáng xuống chính giữa hai người, toát ra một luồng khí mạnh.

Thang thái tử tuy lợi hại nhưng vẫn kém rất nhiều so với nhóm cao thủ đứng đầu đại lục, luồng khí này đẩy hắn ngã xuống đất! Mà Nhạc Hàm cùng Ảm Nhiên Thần Thương cũng đồng thời bị luồng khí mạnh kia đẩy ngã ra sau…

Thế nhưng trong trận náo loạn đó, Nhạc Hàm không ngã xuống đất, cánh tay của cậu bị nắm chặt, sau đó một lực mạnh kéo tới trước!

Nhạc Hàm lảo đảo nhào tới lòng ngực trước mặt, đến khi đứng vững hốt hoảng ngẩng đầu thì kinh ngạc phát hiện gần trong gang tấc là một đôi mắt tối om.

Thang thái tử nằm dưới đất nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình mà hô to: “—Mộc Dĩ Thành Chu?!”

Quần chúng vây xem náo động.

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.

Diện mạo của người này không thể không nói là rất tuấn mỹ, trên phiến đại lục này, không quản người ta suy đoán tướng mạo thật của người này thế nào nhưng không ai dám phủ nhận hình tượng giả tưởng của người này không phải là đệ nhất mỹ nam đại lục.

Vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, cao ngất tuấn tú.

Nhạc Hàm tuy vẫn lén lút đoán rằng người này là một kẻ muộn tao, ngoài mặt hệt như một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo nhưng ngoài đời có lẽ đã phí hết tâm tư để điều chỉnh hình tượng thành dáng vẻ này, Nhạc Hàm biết rõ yêu trên mạng căn bản không cần liên tưởng tới thực tế, dù sao cũng sẽ không gặp gỡ, hình tượng giả tưởng đẹp là được rồi, âm thanh thì cứ điều chỉnh cho dễ nghe là được, tóm lại, Mộc Dĩ Thành Chu ở trong game quả thực không có điểm nào để bắt bẻ.

Vì vậy trong lúc máu dồn lên não, cậu đã làm một chuyện mà đến tận bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy mắc cỡ—- ngày đó trong lúc buồn chán đi theo Thang thái tử giúp Tần quốc đánh giặc, khi đó Mộc Dĩ Thành Chu vẫn còn là Tần thừa tướng, lúc công thành bị địch nhân vây đánh, tựa hồ có chút lực bất tòng tâm, Nhạc Hàm lúc này vừa mới xử xong một tên địch nhân, chống kiếm xuống đất thở hổn hển.

Màn vây công Mộc Dĩ Thành Chu diễn ra ở ngay trước mắt, cậu nhìn một hồi thì có chút ngây người, Mộc Dĩ Thành Chu bất thình lình gục ở trước mặt cậu.

Cảnh tượng đệ nhất cao thủ đại lục— khi đó Mộc Dĩ Thành Chu đã đứng đầu trên bảng xếp hạng thực lực toàn đại lục— té nhào trước mặt mình quả thực khó gặp, ngay cả đám địch nhân cũng hưng phấn la ó, chỉ là vừa thấy người ở trước mặt Mộc Dĩ Thành Chu chính là Yêu Phi Đát Kỷ thì sắc mặt bọn họ thay đổi, có chút vi diệu lại có chút kiêng kỵ bao vây hai người.

Mộc Dĩ Thành Chu ngẩng đầu nhìn Yêu Phi Đát Kỷ, sắc mặt cũng có chút kỳ quái.

Lúc đó Nhạc Hàm nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Thành Chu vài giây, không biết nghĩ thế nào lại nói: “Làm chồng tôi đi, tôi sẽ cứu anh.”

Mộc Dĩ Thành Chu: “…”

Nhạc Hàm nhìn chăm chăm: “Kết hôn.”

Mộc Dĩ Thành Chu: “…”

Nhạc Hàm: “Nói chuyện yêu đương với tôi.”

Mộc Dĩ Thành Chu: “…”

Địch nhân vây xung quanh bọn họ, có người thấp giọng phun một câu: “Đệt.”

Đám người kinh ngạc nhìn cục diện này, mà tư duy Nhạc Hàm lúc này lại đang kích động vì ‘vì cái quái gì phải thích đàn anh?’ ‘dựa vào cái gì lại thích trai thẳng chứ?’ ‘thầm mến chính là chuyện bi kịch’ ‘muốn nói chuyện yêu đương’, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là yêu đương yêu đương yêu đương.

Về phần phản ứng của Mộc Dĩ Thành Chu—

Lúc đó sắc mặt anh không ngừng thay đổi, cuối cùng mặt không biểu cảm đứng lên, cầm kiếm, quay đầu liếc nhìn Nhạc Hàm.

Sau đó Nhạc Hàm tỉ mỉ nghĩ lại thì cảm thấy ánh mắt kia có lẽ có ý là ‘Điên à!’.

Tiếp đó đối phương bắt đầu tấn công mãnh liệt với đám địch nhân xung quanh, nháy mắt đã đánh ngã một đám người.

Khi đó Nhạc Hàm thực tiếc nuối.

Mà bây giờ thì chỉ muốn che mặt.

Cơ hội cùng xuất hiện của cậu cùng Mộc Dĩ Thành Chu không nhiều, ngoại trừ lần đó thì cơ bản không có cơ hội tiếp xúc.

Nhạc Hàm có thể cảm nhận được Mộc Dĩ Thành Chu không thích giao thiệp với cậu.

Về phần lúc này sao lại kéo cậu qua rồi lại nhìn cậu chằm chằm thì cậu cũng chẳng hiểu!

Người vây xem hai bên đường cũng ngạc nhiên— Thang thái tử đang theo đuổi Đát Kỷ, Mộc Thần đột nhiên chen chân vào làm gì— không đúng, cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, ai ai cũng biết Đát Kỷ từng đùa giỡn Mộc Dĩ Thành Chu, kết quả người ta căn bản không thèm đớp thính!

Nhạc Hàm nín thở, có chút lắp bắp: “Anh làm, làm cái gì vậy?”

Kỳ Tuân nhìn chằm chằm thanh niên trang điểm dày cộm trước mặt, sắc mặt kỳ quái, giật giật môi, bị Thang thái tử ở dưới đất bò dậy nhào tới cắt đứt: “Mộc Dĩ Thành Chu, ông làm cái gì vậy hả?”

Kỳ Tuân nhíu mày hất Thang thái tử ngã xuống đất, thấy Thang thái tử còn muốn nhào tới liền trực tiếp xoay tay quật ngã cậu ta!

Thang thái tử liên tục kêu đau, Nhạc Hàm cũng kinh hoảng, thừa dịp đối phương buông tay muốn lùi ra, kết quả Kỳ Tuân cảm nhận được Nhạc Hàm muốn chạy trốn liền quay đầu lại, tay duỗi tới một lần nữa vừng vàng giữ lấy cậu, trầm giọng nói: “Chờ đã!”