Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 43



Ôi chao?

Nhạc Hàm ngây người tầm một phút mới phản ứng được, gương mặt nháy mắt đỏ ửng.

Chờ đã, Kỳ Tuân biết cậu sợ anh sao? Biết cậu vì chuyện trong quán bar ngày đó mà sợ anh?

Nhạc Hàm hốt hoảng nói: “A, không có, không phải, chuyện ngày đó tôi thật sự không để ý mà, chỉ là…” Cậu gấp tới độ sứt đầu mẻ trán, không biết nên giải thích thế nào, cứ có cảm giác có lỗi.

Thấy Nhạc Hàm gấp tới luống cuống, Kỳ Tuân vội nói: “Tôi biết tôi biết, em đừng gấp, tôi biết em không để bụng chuyện ngày đó.”

Nhạc Hàm thấp thỏm nhìn anh.

Kỳ Tuân ôn hòa nói: “Chẳng qua là tôi biết ngày đó có hơi hung dữ, dọa em… tôi hi vọng em sẽ không sợ tôi, dù sao thì hôm đó… khụ khụ, bình thường tôi cũng không phải như vậy…”

Lúc nói lời này, Kỳ Tuân cũng tự kiểm điểm mình, bình thường anh không phải như vậy đi? Đúng không?

Ừm… dù sao thì không quản trước kia có phải thế hay không, sau này khẳng định là không, ít nhất là trước mặt Nhạc Hàm anh tuyệt đối sẽ không hung dữ nữa…

Lá gan của Oa này quá nhỏ, sẽ không chịu nổi kinh sợ… anh cũng không hung ác nổi.

Nghĩ vậy trái tim của Kỳ Tuân lại càng mềm nhũn hơn, biểu cảm nhìn Nhạc Hàm lại càng ôn nhu hơn.

Nhạc Hàm ngơ ngác nhìn người đàn ông này.

Cậu không biết Kỳ Tuân bị làm sao, chỉ cảm thấy anh thật kỳ quái, sao lại nhìn cậu như vậy chứ?

Kỳ Tuân như vậy và Kỳ Tuân trong ấn tượng ban đầu của cậu, rất giống nhau.

…lẽ nào đây mới là dáng vẻ thật sự của Kỳ Tuân?

Nhạc Hàm nghi ngờ.

Thấy nam sinh dùng ánh mắt nghi ngờ lại mờ mịt nhìn mình, trái cổ Kỳ Tuân lăn lộn, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Gương mặt nam sinh có chút bụ bẫm, da rất trắng nhưng lúc này bị gió lạnh ảnh hưởng nên có chút ửng đó, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng đôi mắt và nốt ruồi bên khóe mắt phải lại giống như có móc câu, đặc biệt câu người.

Hai lần gặp trước không có cảm giác, nhưng lúc này Kỳ Tuân cứ cảm thấy người trước mắt không có chỗ nào không đặc biệt, nó làm cảm xúc của anh trở nên phập phồng, thật sự rất muốn….

Đệt, sao trên đời này lại có một nam sinh xinh đẹp đáng yêu đến như vậy chứ?

Anh hít sâu một hơi, tự nói với mình là hai người bây giờ vẫn chưa chính thức quen biết, cũng không thể vì kìm lòng không nổi mà làm ra chuyện gì quá phận, bằng không….

lớp da ‘hung dữ’ vừa bị xé bỏ sẽ bị đắp lên con dấu ‘biến thái’.

Kỳ Tuân thật sự cám ơn không khí ở bên ngoài lúc này đủ lạnh, hít một hơi khí lạnh, lại đảo ánh mắt nhìn xung quanh một chút, nội tâm hỗn loạn của anh rốt cuộc cũng chịu bình ổn lại.

Anh ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đúng rồi, lần đầu tiên gặp không phải có một người đàn ông quấn lấy em à? Người đó… bây giờ còn quấy rầy em nữa không?”

Nghe Kỳ Tuân đột nhiên nhắc tới chuyện Hà Nghị Minh, Nhạc Hàm sợ tới phát hoảng.

Oa, người này vẫn còn nhớ kỹ chuyện đó.

Cậu lúng túng nói: “Ừm, không còn nữa, cám ơn lần đó anh đã giúp.”

Nghĩ tới người đàn ông kia, Kỳ Tuân cảm thấy đặc biệt khó chịu, khi đó tên đó dám dùng ánh mắt có địch ý trừng anh, đáng lý ra anh phải hung tợn trừng lại mới đúng, hừ.

Anh căn dặn: “Nếu hắn còn quấn lấy em nữa, em nhớ phải gọi điện cho Kiều Duệ ngay, nếu thật sự không ứng phó được… khụ khụ, tôi sẽ tới giúp em, đừng để hắn chiếm tiện nghi.”

Chuyện lần đó tuy Kỳ Tuân không nghe được rõ đầu đuôi nhưng cũng không hề trở ngại trong chuyện anh muốn đạp tên đàn ông dám mơ ước Nhạc Hàm: “Loại đàn ông này không có gì tốt đẹp cả, em tuyệt đối không được nhẹ dạ.”

Nghe Kỳ Tuân dặn dò mà Nhạc Hàm có chút sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì bật cười.

Cậu cười nói: “Tôi biết, không đến mức đó đâu, cho dù chạm mặt thật thì tôi cũng không đến mức không đánh lại hắn.”

Dù sao thì lần trước cậu cũng đấm một quyền đánh ngã Hà Nghị Minh.

Nhưng hai câu nói này của Kỳ Tuân đã làm Nhạc Hàm có thể bình tĩnh trở lại.

Cậu ngượng ngùng nói: “Cả hai lần gặp mặt đều để anh nhìn thấy chuyện như vậy, thật sự ngại quá.”

“Có gì đâu mà ngại.” Kỳ tuân cúi đầu, giọng điệu trêu ghẹo: “thể chất của em dễ dàng trêu chọc người ta như vậy, không ai giúp em cả sao?”

Trong khoảng thời gian ngắn Nhạc Hàm không hề cảm thấy có gì không thích hợp, nghe thấy vậy chỉ cảm thấy có chút không phục, nhỏ giọng phản bác: “Bình thường tôi không có như vậy…”

Không có?

Kỳ Tuân nhướng cao mày, vậy Thang thái tử ở trong game tính là gì?

Nhạc Hàm bị ánh mắt của Kỳ Tuân làm cho chột dạ rụt cổ, nhưng vẫn cố nhấn mạnh: “Thật sự không có!”

Ui….

Kỳ Tuân bị phản ứng của Nhạc Hàm cào tới ngứa ngáy, dỗ dành nói: “Rồi rồi rồi, không có thì không có.”

Giọng nói lơ đãng lộ ra chút dung túng, cưng chìu.

Ôi chao?

Nhạc Hàm đỏ bừng mặt, là cậu nghĩ nhiều quá sao? Sao, sao lại cảm thấy giọng điệu của Kỳ Tuân đặc biệt ôn hòa thế nhỉ…

Thấy Nhạc Hàm đỏ mặt rũ mi mắt, hiển nhiên đã cảm nhận được gì đó, Kỳ Tuân liếm liếm môi, ánh mắt cũng trở nên âm u.

Anh thấp giọng gọi: “Nhạc Hàm.”

“A? Sao, sao ạ?” Nhạc Hàm không dám ngẩng đầu.

Kỳ Tuân cứ vậy chăm chú nhìn nam sinh, nhẹ giọng nói: “Dễ thích người khác cũng không sao cả.”

Nhạc Hàm ngẩng người, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông trước mắt trông cực kỳ ôn hòa.

Đối phương nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Em rất tốt, cũng rất đơn thuần, em không làm sai gì cả, em chỉ cố gắng theo đuổi thứ mà mình muốn thôi.

Có lẽ em sẽ bị người ta hiểu nhầm, ngay cả tôi khi chưa hiểu gì về em cũng đưa ra kết luận như vậy… nhưng, em không làm sai gì cả, cũng không cần cảm thấy có lỗi.

Lần đó, người sai là tôi.”

Đây là lần thứ ba Kỳ Tuân xin lỗi Nhạc Hàm.

Cũng là lần khác thường nhất.

Kỳ Tuân vẫn nhớ rõ những chuyện Oa Oa đã nói với mình trong lần đi dạo ở Chu quốc.

Điện thoại bị ăn cắp, nội dung trò chuyện bị người ta công bố, không phải toàn bộ nhưng phần lớn mọi người trong trường đều bàn tán về chuyện này.

Khi đó có bao nhiêu người dùng những lời khó nghe như ‘thấy một người yêu một người’ để tổn thương em ấy chứ?

Mặc dù trong quán bar ngày đó, Kỳ Tuân cũng không có ác ý như những kẻ kia, nhưng đối với người bị tổn thương mà nói, ác ý ít hay nhiều thì có gì khác nhau sao?

Không quản là ít hay nhiều, ác ý chính là ác ý.

Trong lúc lơ đảng, anh đã tự mình đâm một dao vào người Nhạc Hàm.

Kỳ Tuân thích Oa Oa, cũng chính là thích Nhạc Hàm, giờ phút này hiển nhiên rất hối hận vì cái miệng tiện của mình, cũng cảm thấy đau lòng vì nam sinh trước mặt.

Anh chậm rãi nói: “Sai, là vì không hiểu về tình huống của em đã tùy tiện phán xét em như vậy.

Tôi hi vọng em có thể tha thứ cho tôi.”

Nhạc Hàm nín thở.

Im lặng một hồi, cậu khàn khàn nói: “Kỳ thực… anh chán ghét người thấy một người yêu một người cũng là quyền tự do của anh, thật sự không cần phải xin lỗi tôi.

Chỉ là, nghe thấy lời đó làm tôi… tự cảm thấy không vui mà thôi…”

Kỳ Tuân hơi nhíu mày, muốn nói ’em khó chịu chính là hậu quả rất nghiêm trọng đối với tôi’, nhưng hiển nhiên anh không nói ra lời này, mà chỉ nói: “Điều tôi ghét là vì dễ dàng thích người khác nên khi có đối tượng kết giao rồi vẫn cứ chân trong chân ngoài.

Đương nhiên, xét theo phương diện khác, nếu người mình thích quá dễ động lòng thích người khác thì tôi nhất định sẽ nổi máu ghen… nhưng không quản thế nào, em cũng không nên chịu đựng lời nói của tôi khi đó, khi đó tôi đang có chuyện tức giận nên đã hiểu lầm em, cho nên đó là tôi không đúng.”

Nhạc Hàm kinh ngạc nhìn Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân thở dài, lúc này đây anh thật sự rất muốn ôm Nhạc Hàm vào lòng.

Anh cố nhịn xuống, chỉ nói: “Tha thứ cho tôi, được không?”

Giọng điệu lại có mùi dỗ dành.

Nhạc Hàm kinh ngạc, một lần nữa cúi đầu hỗn loạn gật gật, không dám lên tiếng.

Kỳ Tuân nhếch khóe môi, cố ý trêu ghẹo hỏi: “Vậy còn sợ tôi nữa không?”

“Không không không không sợ!” Nhạc Hàm lắp bắp.

Kỳ Tuân bật cười.

Không sợ mà cũng đáng yêu như vậy, Oa này thực là…

Còn không đợi Kỳ Tuân thực là xong, chỉ thấy Nhạc Hàm hít sâu một hơi như đang chuẩn bị tâm lý, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cái đó, tôi có bạn trai rồi!”

Kỳ Tuân: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Mặt Nhạc Hàm đỏ ửng, cậu không biết có phải mình tự mình đa tình hay không, thế nhưng cứ cảm thấy thái độ của Kỳ Tuân hôm nay thật sự rất kỳ quái, cậu phải nói rõ ràng một chút, vì thế cố nén xấu hổ nói: “Cái đó, tôi thật sự rất thích bạn trai của mình, cho nên, tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết vậy thôi.”

Kỳ Tuân bụm miệng, nhất thời không biết nên làm ra biểu cảm gì.

Câu nói đột ngột của Nhạc Hàm đã chặn ngang họng anh.

Anh dời mắt đi, ho khan vài tiếng mới hàm hồ nói: “Oh, vậy hả….”

“Ưm, đúng vậy!” Nhạc Hàm nhìn chằm chằm Kỳ Tuân.

Khóe miệng Kỳ Tuân đang điên cuồng giơ cao nhưng lại phải liều mạng nhịn xuống.

Anh nghẹn một hồi mới hỏi: “Em thích bạn trai mình nhiều cỡ nào?”

Nhạc Hàm đỏ mặt: “Thì… rất thích rất thích!”

Kỳ Tuân: “Rất thích là bao nhiêu?”

Nhạc Hàm ngẩn người: “Thì…”

Kỳ Tuân giơ tay diễn tả một khoảng nhỏ: “Nhiêu đây?”

Nhạc Hàm lắc đầu lia lịa, sau đó giang tay vẽ thành một vòng tròn lớn: “Nhiều như vầy nè!”

Kỳ Tuân: “Oh, nhiều như vậy à?”

Nhạc Hàm bị giọng điệu của Kỳ Tuân kích thích, liền nhảy dựng lên khoa tay múa chân: “Nhiều như vầy nè! Siêu siêu siêu nhiều luôn!”

….

Kiều Duệ đi vệ sinh xong ra ngoài tiệm lẩu nhưng không thấy bóng người đâu, nhìn trái nhìn phải tìm một phen thì thấy Nhạc Hàm ở trong góc đang nhảy nhót vung tay làm gì đó, ở trước mặt cậu ta là Kỳ Tuân đang đưa tay bụm miệng, khóe môi nhếch cao, biểu cảm đầy ý cười.

Kiều Duệ sửng sốt, cảm giác quái dị ở trong lòng lại càng sâu sắc hơn.

Cậu đi tới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Nhạc Hàm khoa tay múa chân mệt tới thở hồng hộc, tới tận khi Kiều Duệ đi tới phá vỡ bầu không khí này mới đột nhiên tỉnh lại, hình như mình bị Kỳ Tuân trêu chọc!

Nháy mắt, Nhạc Hàm tức giận trừng mắt lườm Kỳ Tuân, người này đùa giỡn cậu!

Kỳ Tuân: “Phụt!”

Nhạc Hàm nghiến răng, chỉ hận không thể đạp hai phát.

Kỳ Tuân nhịn không được đưa tay xoa đầu Nhạc Hàm, cười nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?”

Kiều Duệ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Kỳ Tuân.

Mà người này lại hồn nhiên không hề hay biết, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm đỏ mặt nói: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi có bạn trai rồi!”

Kỳ Tuân đáp lại: “Tôi biết, tôi biết.”

Dù sao thì anh cũng chính là người bạn trai đó, hơn nữa bây giờ còn biết Oa Oa thích mình nhiều cỡ nào.

Tâm tình của anh thật sự rất tốt.

Nhạc Hàm tức giận xoay người lại đi tới chỗ Kiều Duệ, nén giận liếc nhìn Kỳ Tuân, không muốn để ý tới người này nữa.

Kỳ Tuân mặt dày tiến tới, tiếp tục trêu ghẹo: “Không thèm để ý tới tôi nữa hả?”

Nhạc Hàm quay mặt đi, không thèm nhìn anh.

Sao tức giận cũng đáng yêu vậy chứ?

Kỳ Tuân cảm thán.

Dọc theo đường đi, Nhạc Hàm thì cứ dính lấy bên người Kiều Duệ, mà Kỳ Tuân thì dính lấy Nhạc Hàm, cả một đường trêu đùa, cả một đường tranh luận.

Kiều Duệ ở bên cạnh, muốn chen miệng lại cứ cảm thấy không chen vào được.

Rốt cuộc cậu ta đã bỏ lỡ chuyện gì chứ…

Tới tận khi tới dưới lầu ký túc xá, Kiều Duệ mới bất đắc dĩ nói: “Anh Kỳ, anh về đi, bọn em phải lên phòng đây.”

Kỳ Tuân liếc nhìn thời gian, đã chín giờ rồi, tuy luyến tiếc nhưng cũng không có cách nào.

Lại nhìn Nhạc Hàm một chút— dọc theo đường đi, ánh mắt của anh căn bản không thể rời khỏi nam sinh này.

Nhạc Hàm vẫn còn đang trừng anh.

Kỳ Tuân mỉm cười, chăm chú nhìn Nhạc Hàm, cười khẽ nói: “Tôi về đây… ngủ ngon.”

Ngủ ngon nhé, Oa Oa.

Nhạc Hàm cảm thấy có chút mất tự nhiên dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Muộn rồi, ngủ ngon.”

Kỳ Tuân nhìn hai người đi lên lầu, biến mất ở chỗ rẽ mới xoay người rời đi.

Mà chờ tới lúc đi lên lầu, Kiều Duệ mới hỏi: “Ông với anh Kỳ xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhạc Hàm sửng sốt.

Kiều Duệ có chút do dự nói: “Sao tôi cảm thấy anh Kỳ đối với ông có chút…”

“Tôi cũng thấy vậy… nhưng tôi cũng nói với ảnh là tôi có bạn trai rồi, biểu hiện của ảnh rất bình thường.” Nhạc Hàm nghĩ một chút, cười nói: “Tôi với ảnh cũng chỉ mới gặp có ba lần, chắc không có khả năng đâu.”

Kỳ thực Kiều Duệ cũng cảm thấy như vậy, cậu không tưởng tượng được anh Kỳ sẽ thích một người nhanh đến như vậy.

Nhưng biểu hiện của anh Kỳ hôm nay thật sự rất kỳ quái.

Ngay lúc này, Nhạc Hàm đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Sao thế?” Kiều Duệ liếc mắt.

Nhạc Hàm ôm điện thoại nói: “Chiến Ca vừa mới gửi tin cho tui, chắc liên quan tới chuyện gặp mặt hôm hai tháng mười… ôi chao, ảnh gửi cho tui mã QR.”

Bước chân của Nhạc Hàm hơi khựng một chút, mắt trợn to: “Khoan đã, cái này là mã tham gia buổi gặp mặt fans của quán bar bọn ông mà, ôi chao, địa chỉ cũng là địa chỉ quán bar nè!”

Nhạc Hàm ngẩng đầu, có chút giật mình nhìn Kiều Duệ: “Chiến Ca cũng là fans hâm mộ của ban nhạc bọn ông!”

Nhưng đồng thời, Nhạc Hàm vô thức nghĩ tới may mà mình không chụp rõ mặt Kỳ Tuân, bằng không… Chiến Ca sẽ kích động chết mất!

….

mà cậu thì lại càng ghen tị hơn.

Mà Kiều Duệ thì chết điếng tại chỗ.

Giờ phút này, Kiều Duệ chỉ cảm thấy mọi thứ quá ảo.

Nhưng Kiều Duệ không biết càng ảo hơn chính là thân phận thật sự của bạn trai trên mạng của Nhạc Hàm, chỉ có mỗi mình Nhạc Hàm tin rằng bạn trai mình là fan hâm mộ ban nhạc mà thôi…

Kiều Duệ lùi lại sau Nhạc Hàm hai bước, trấn định, chậm rãi lấy điện thoại ra, sau đó… điên cuồng gõ chữ!

“Anh Kỳ, anh gửi mã mời cho Nhạc Hàm hả???”

Vài giây sau, cậu ta nhận được hồi phục.

Người đàn ông kia đáp lại một chữ: “Suỵt.”