Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 27: Không phải, ta không có



Edit: cầm thú

Hoắc Đông Lưu... thực sự mạnh mẽ như vậy?

Lần đầu tiên Lăng Hiểu nghiêm túc nhìn thẳng vào thực lực của Hoắc Đông Lưu.

Mà lúc này, phía sau núi Lăng Thiên Kiếm Tông đột nhiên có một cỗ linh lực cường đại phóng lên trời!

Đây là...

Vài vị cao thủ Lăng Thiên Kiếm Tông ngã trên đất có vẻ hiểu rõ nội tình bên trong ---

Rốt cuộc Tả Việt cũng thăng cấp thành công rồi!

Nhắc tới việc này đám người Lăng Thiên Kiếm Tông vô cùng tức giận, tông chủ tiền nhiệm của bọn họ phi thăng mười năm trước, trong tông môn chỉ còn duy nhất một vị Thái Thượng trưởng lão, hiện tại vẫn đang bế quan.

Tân tông chủ hiện tại là trưởng lão của tông môn, tu vi chỉ là Phân Thần hậu kỳ thôi, cũng tương đương với tu vi của Lăng Hiểu, cho nên bọn họ mới quan tâm việc Tả Việt thăng cấp, dù sao, hắn cũng là toàn bộ hi vọng của tông môn!

Linh khí cuồn cuộn, cùng với kiếm khí sắc bén mạnh mẽ phóng về hướng Hoắc Đông Lưu.

"Tới đúng lúc lắm!"

Đáy mắt Hoắc Đông Lưu đỏ lên, không chút do dự vung đao lên, linh khí của hai người lần đầu giao chiến trên không, không ngờ lại ngang tài ngang sức! .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Mạnh!

Rất mạnh!

Khuôn mặt Hoắc Đông Lưu liền trở nên nghiêm túc.

Linh lực mỗi người đều có hạn, Hoắc Đông Lưu đã giao chiến với đám cao thủ Lăng Thiên Kiếm Tông hai ngày hai đêm rồi, trạng thái hiện tại không phải ở đỉnh phong, cũng đã tiêu hao khá nhiều linh khí, lúc này đối đầu với Tả Việt vừa mới thăng cấp, tất nhiên không thể không tận lực đề phòng.

"Hoắc Đông Lưu!"

"Ngươi --- đáng chết!"

Ngay lúc này, lại thêm một đạo kiếm khí xé gió mà phóng tới, theo sau đó là một bóng dáng phong hoa tuyệt đại.

Ôi chao, này, ai?

Lăng Hiểu đứng trên mặt đất không nhịn được liếc mắt nhìn qua ---

Này không phải tên gia hỏa kia sao?

Đúng rồi, hắn là Tả Việt ấy.

Là tên đầu sỏ hại mình không ăn được thịt kho tàu.

Lần này lại là hắn, hại mình ăn chưa no đã bị đại sư huynh túm đi làm cu li.

Oán niệm của Lăng Hiểu đối với hắn cũng vô cùng mạnh mẽ.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt nàng nhìn mình, Tả Việt bay tới, hơi dừng một chút, cuối cùng dừng bên cạnh Lăng Hiểu.

"Lăng sư muội."

Tả Việt nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn muội đặc biệt tới giúp chúng ta, tình ý của muội ta sẽ khắc ghi vào đáy lòng."

Lăng Hiểu:...

Tình ý gì?

"Chờ ta tiêu diệt Hoắc Đông Lưu xong, ta liền tới Thiên Diễn Tông cưới muội làm vợ!"

Lúc này Tả Việt vừa mới thăng cấp, trong lòng vốn dĩ đang hăng hái, cho nên nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.

"Nằm mơ!"

Nghe thấy lời nói của Tả Việt, Hoắc Đông Lưu ở giữa không trung phi người tới, đứng cách hai người không xa: "Lăng Hiểu sẽ không gả cho ngươi, bởi vì người nàng yêu nhất, là ta!"

Lăng Hiểu:!!!!

Không phải.

Ta không có.

Ngươi đừng nói bừa!

Tuyệt đối không ngờ tới, đầu óc chỉ biết yêu đương của Hoắc Đông Lưu sẽ canh thời điểm mấu chốt, phán ra một câu vừa khoa trương vừa cẩu huyết như vậy!

Lăng Hiểu cảm thấy bản thân có chút oan ức.

Nàng cũng không biết bản thân mình chỗ nào hấp dẫn Hoắc Đông Lưu, mấy năm nay bất kể nàng giải thích như thế nào, oán giận hắn thế nào, Hoắc Đông Lưu đều khăng khăng khẳng định bọn họ là chân ái.

Lăng Hiểu cảm thấy nàng còn oan ức hơn Đậu Nga.

"Ngươi nói cái gì!"

Tả Việt vừa nghe Hoắc Đông Lưu khiêu khích xong, khí tức trên người lập tức biến đổi, lạnh lùng mở miệng nói: "Hoắc Đông Lưu, đến nước này rồi, ngươi còn dám ăn nói bừa bãi vấy bẩn trong sạch của Lăng sư muội! Hôm nay ta phải đem ngươi ngũ mã phanh thây!"

Còn chưa dứt lời, Tả Việt đã cầm kiếm xông lên!

Hai nam nhân đánh nhau.

Đây là... cuộc chiến tranh giành người yêu!

Phì phì phì!

Vốn dĩ là điền viên tu chân kí, chỉ cần nhận đồ đệ thôi, bây giờ lại bị hai nam nhân cường đại trước mặt chuyển thành cuộc chiến giành tình nhân, cực kì sai trái nha.

Cái gì gọi là tình địch gặp mặt, giận đỏ cả mắt, bây giờ Hoắc Đông Lưu đánh rất nghiêm túc, Tả Việt cũng không khách sáo, hai người kì phùng địch thủ, càng đánh càng hung hăng.

Sau nửa canh giờ.

Lăng Hiểu mỏi chân, di chuyển tới một cái ghế.

Một lúc lâu sau.

Trước cái ghế có cái bàn, trên bàn còn có một đống thức ăn.

Ba canh giờ sau ---

Lăng Hiểu ngồi ăn một hồi, rồi quay đầu nhìn đám trưởng lão Lăng Thiên Kiếm Tông.

Bọn họ đang vô cùng oán giận nhìn nàng.

"Khụ khụ, việc đó, đang giữa trưa, hay là các người cũng tới uống chút gì đi?"

Mọi người Lăng Thiên Kiếm Tông:...