Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 37: Nữ phụ ác độc chỉ yêu tiền (2)



Edit: Bát Bảo Muội Muội.

Beta: Lệ DIệp

Tới ngày lễ tốt nghiệp rồi, Mặc Uyên khó có được xuất hiện ở trên bàn ăn, Diệp Vi lại bị ép uống lấy ba chén cháo gạo trắng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn buông chén đũa, Mặc Uyên cau mày nhìn cô, ánh mắt khả nghi đảo qua đảo lại trên bụng cô.

Tay cầm báo của hắn ta run lên nhàn nhạt nói: "Nghe nói vị bạn trai cũ kia của em vẫn còn đang dây dưa với em?"

Trong lòng Diệp Vi xoay chuyển vài cái, Mặc Uyên đây là có ý tứ gì? "Tôi đã nói rõ ràng với hắn, muốn hắn không cần lại dây dưa với tôi, chỉ là hắn......"

Mặc Uyên lướt mắt liếc nhìn cô một cái, ngắt lời nói: "Đồ vật của tôi, không thích có người nhớ thương."

Lập tức Diệp Vi liền rõ ràng, Mặc Uyên biến thái này là muốn cho cô đi đả kích Mặc Vũ, kích thích Mặc Vũ, Mặc Vũ khổ sở, đau khổ, sau đó hắn ta liền vui vẻ.

Lấy lòng kim chủ như là lấy lòng cấp trên, làm việc tốt, ông chủ vui vẻ, ngày lành tự nhiên cũng liền tới rồi.

Diệp Vi liếc mắt nhìn Mặc Uyên một cái, ánh mắt Mặc Uyên dừng ở trên báo chí, vẻ mặt thờ ơ, ngay cả ánh mắt cũng lười muốn phân cho cô.

"Được rồi, em có thể đi."

"Đúng vậy, Mặc tiên sinh."

......

Rolls-Royce dừng lại ở trước khu dạy học, bởi vì xe này quý đến mức gây chú ý, người hiểu xe liếc mắt một cái liền nhìn ra giá trị xa xỉ của chiếc xe kia, hơn nữa là muốn mua cũng mua không được, người không hiểu xe nhìn cái khí thế phát sáng kia cũng cảm thấy không bình thường.

Chiếc xe này không chỉ có là một chiếc xe, vẫn là tượng trưng cho địa vị với phú quý.

Cho nên vừa mới xuất hiện liền hấp phần lớn ánh mắt, sôi nổi suy đoán người ngồi bên trong là ai, là cấp trên của trường học? Hay là bạn học thổ hào nào đó ẩn mình ở giữa bọn họ?

Bạn học ở chung bốn năm vậy mà siêu cấp thổ hào? Chỉ là nghĩ lại cũng cảm thấy kích thích!!!!

# kinh! Rolls-Royce bản số lượng giới hạn toàn cầu hiện tại xuất hiện ở lễ tốt nghiệp của trường đại học A, nghe nói xe này toàn thế giới chỉ có năm chiếc! #

# thân, cậu có tìm được người bạn siêu cấp thổ hào bên cạnh không? #

# bạn học bốn năm tôi cũng không nói thân phận thật sự của tôi? #

# thổ hào đại đại lại yêu tôi một lần! #

Không biết là ai đem ảnh chụp chụp lại, đồng thời đăng lên trên diễn đàn trường học, nhất thời lại đưa tới một phen nghị luận.

"Người trong xe là ai? Thấy rõ ràng không?"

"Là hiệu trưởng sao? Hay là hội đồng quản trị?"

"Sao có thể là hiệu trưởng, cậu cũng không nghĩ, nếu là hiệu trưởng dám gióng trống khua chiêng (*) tới trường học như vậy, ngày mai ông ta liền bị điều tra!"

(*) Gióng trống khua chiêng: Làm rùm beng, ầm ĩ để phô trương.

"Cho nên thật là bạn học của chúng ta sao?"

Hiện tại vấn đề trở nên quan trọng được mọi người chú ý nhất.

"A Vũ, nghe nói trường mình có bạn học trong nhà siêu có tiền! Tớ tìm kiếm chiếc xe này, toàn thế giới cũng chỉ có mấy chiếc, nghe nói một chiếc trong đó được bày trong nhà của một vị vương tử ở nước ngoài, đây cũng không phải là có tiền là có thể mua được! Cũng không biết người kia là ai? Nếu có thể đến ôm đùi tớ còn lo lắng về công việc làm gì a." Dương Tử Kiện cầm di động hứng thú bừng bừng nói với Mặc Vũ.

Mặc Vũ lúc này đang phiền lòng, từ sau khi Diệp Vi nói chia tay với hắn, liền không hề nhận điện thoại của hắn, cũng không đáp lại tin nhắn của hắn, cho dù đáp lại, cũng chỉ là nói bọn họ đã chia tay, đại gia hảo tụ hảo tán (*) đừng dây dưa tới đây nữa.

(*) Hảo tụ hảo tán: Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Dường như là cô quyết tâm muốn chia tay với hắn, bất kể hắn nói cái gì cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý lại.

Nhưng tình cảm đã hơn một năm của bọn họ sao có thể nói gạt bỏ là gạt bỏ?

Thật sự là hắn thích Diệp Vi, hắn nỗ lực làm việc, còn không phải là vì có thể có một ngôi nhà với cô, vì có thể làm cho cô mỗi ngày đều sống tốt sao? Nếu chỉ bởi vì hắn tạm thời tăng ca đã quên hẹn hò với cô liền nháo đến tình cảnh muốn chia tay, nói cái gì hắn cũng không đồng ý.

Chỉ là sau khi chia tay xong hắn vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy Diệp Vi, cô dọn đồ rời khỏi chỗ ở lúc trước, cũng từ chức ở công ty, hắn không biết cô đi đâu, ngay cả bạn thân chơi đến tốt nhất của cô cũng nói không biết cô ở đâu, hiện giờ thật vất vả chờ đến lễ tốt nghiệp, rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy cô, hắn muốn tự mình nói chuyện với cô.

Cho nên thời điểm Dương Tử Kiện nói đến bạn học thổ hào ẩn mình ở giữa bọn họ kia, hắn cũng không để ý quá nhiều, chỉ là muốn nhanh đến nơi tổ chức lễ tốt nghiệp, tìm được Diệp Vi.

"Người khác có tiền cũng không có quan hệ với chúng ta, đi nhanh đi." Mặc Vũ mày kiếm hơi vặn, đầy bụng tâm tư đều ở trên người Diệp Vi.

Dương Tử Kiện biết sự việc Diệp Vi đòi chia tay với Mặc Vũ, cậu ta nhún vai, trêu ghẹo nói: "Phải, có quan hệ với cậu cũng chỉ có nữ thần Diệp Vi, đúng không? Chậc chậc, người đàn ông đau khổ vì tình a."

Mặc Vũ đẩy Dương Tử Kiện một chút, Dương Tử Kiện mắt trợn trắng.

Mắt thấy mục đích mình muốn tới, Mặc Vũ phát hiện trước khu dạy học đã có không ít người, hiện giờ tất cả đều tốp năm tốp ba kết bè kết đội, thật náo nhiệt, nhưng mà đúng lúc này, chỉ thấy không khí vốn ầm ĩ ồn ào đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó chính là một tiếng thét kinh hãi.

"Diệp Vi!"

"Vậy mà là Diệp Vi?"

"Làm sao có thể là cô ấy a?"

Không biết vì sao, trong lòng Mặc Vũ căng thẳng, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Dương Tử Kiện lại nhảy dựng lên nhìn nhìn, sau đó khiếp sợ lại kích động kéo lấy quần áo của Mặc Vũ: "Diệp Vi? Vậy mà là Diệp Vi? Tiểu tử cậu muốn giàu to rồi nha! Không nghĩ tới Diệp Vi không chỉ có lớn lên xinh đẹp, gia thế còn tốt như vậy, vậy mà là một bạch phú mỹ!"

Mặc Vũ: "???"

Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt liền trầm xuống một chút.

Hiện giờ lúc này xuất hiện ở khu dạy học, phần lớn là bạn học cùng một giới với bọn họ, kể cả giữa hai bên không quen biết thì cũng được coi là quen mặt, huống chi Diệp Vi vốn là không kín đáo, cô là hoa hậu giảng đường, Mặc Vũ là hội trưởng Hội Học Sinh, hai người trai tài gái sắc, sau khi ở bên nhau rước lấy không ít hâm mộ ghen tị với oán hận của bạn học, hai người mỗi lần tay trong tay đi cùng nhau cũng sẽ đưa tới không ít ánh mắt lén đánh giá, cho nên người quen biết Diệp Vi thật đúng là không ít.

Chỉ là ai cũng không nghĩ đến người đi từ trên xe xuống vậy mà là Diệp Vi?

Gia thế của Diệp Vi tốt như vậy?

Nhưng mà người quen thuộc Diệp Vi không khỏi nghi ngờ, bạn học mấy năm, thời điểm mỗi lần gặp lại ở khai giảng sau khi nghỉ định kỳ thường có sự việc cha mẹ đưa đón, giữa hai bên gặp nhau cũng không phải việc khó gì, mà lúc trước gặp qua vài lần, hoàn toàn không thấy cha Diệp Vi có tiền như vậy a??

"Trong nhà Diệp Vi lại là có tiền như vậy sao? Cô ấy giấu cũng thật quá tốt đi?"

"Mặc Vũ kia được lợi chẳng phải trở mình, lập tức phấn đấu ít đi vài chục năm!"

"Mặc Vũ có phải đã sớm biết thân thế của Diệp Vi hay không, cho nên mới có thể chịu được tính tình tiểu thư của cô ấy? Nếu nói là tôi sớm biết, dù cho muốn tớ xách giày 24 giờ cho cô ấy tớ cũng sẵn lòng a!"

"......"

Tuy rằng Diệp Vi là hoa hậu giảng đường, bởi vì gương mặt xinh đẹp kia mà người thích cô quả thật không ít, nhưng trái ngược, cô là người cũng đặc biệt yếu ở với ngạo mạn, tính tình tiểu thư còn lớn, không như ý một chút liền sẽ trở mặt, quan tâm khéo hiểu lòng người một chút cũng không dính dáng tới cô, cho nên sở dĩ Mặc Vũ có thể chịu được Diệp Vi, chẳng lẽ chính là bởi vì hắn đã sớm biết được thân phận của Diệp Vi?

Mặc Vũ nghe thấy xung quanh nhỏ giọng nghị luận, sắc mặt càng thêm khó coi hơn, hắn xụ mặt, chọc đến Dương Tử Kiện cũng không dám nói thêm cái gì. Cậu ta biết Diệp Vi đang nháo chia tay với Mặc Vũ, không khỏi suy đoán nói: "Có phải bởi vì áp lực gia đình hay không, Diệp Vi mới chia tay với cậu?"

Mặc Vũ liếc mắt nhìn Dương Tử Kiện một cái, không nói thêm gì, đi theo đi tới.

Hắn đã gặp qua cha của Diệp Vi, cũng từng chờ ở dưới nhà của cô, hắn thật đúng là không nhìn ra nhà cô lại có tiền như vậy!!

Dương Tử Kiện gãi gãi trán, tiếp đó đuổi theo.

Bên kia Diệp Vi vừa mới xuống xe, đúng lúc chạm mặt với hai người bạn cùng phòng, một người tên Triệu Hồng, một người tên là Tề Quảng Di.

Dường như các cô càng ngạc nhiên, nhìn nhìn Diệp Vi một thân hàng hiệu lấp lánh ánh vàng, lại nhìn nhìn siêu xe phía sau cô, cùng với tài xế mở cửa xe cho cô sau đó cung kính cầm túi xách đưa lên tay cô.

Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được vẻ kinh ngạc, tiến lên nói: "Diệp Vi, cậu như này cũng quá không biết suy nghĩ đi, vậy mà ngay cả chúng tớ cũng lừa."

Diệp Vi cười cười, cũng không nói tiếp, nói: "Đi thôi, lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi."

Cô khẽ nhếch cằm, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp mang theo một chút ý cười, cả người càng thêm sặc sỡ loá mắt, diễm quang bắn ra bốn phía, trở thành tồn tại lóa mắt nhất toàn trường.

Ngay cả thái độ ngạo mạn của cô, vào giờ phút này cũng biến thành vốn dĩ cần phải như vậy.

"Diệp Vi!"

Bên này mọi người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ Diệp Vi vậy mà là bạch phú mỹ, thì nam chủ vụ tai tiếng lại xuất hiện!

Chỉ thấy Mặc Vũ phong thái hiên ngang đi ra từ trong đám người, hắn lớn lên cực kỳ anh tuấn, dáng người thon dài thẳng tắp, hình dáng khuôn mặt thâm thúy, da thịt mà lúa mạch thoạt nhìn khỏe mạnh có lực, hắn đi ở dưới ánh mặt trời, cả người đều mang theo tinh thần bồng bột phấn chấn với sức sống, lại bởi vì thích vận động, mỗi một chỗ cơ bắp trên người hắn đều tản ra một loại lực lượng cực kỳ cường đại.

―― hắn với Mặc Uyên gầy ốm âm lãnh là hai người hoàn toàn khác nhau.

Chỉ là sắc mặt của Mặc Vũ từ trước đến nay ôn nhu như ánh mặt trời thoạt nhìn không tốt lắm, hắn nhìn Diệp Vi, ánh mắt cứng lại.

Hắn cho rằng Diệp Vi sẽ hoảng loạn, khẳng định trong lòng đang nghĩ đến nên giải thích với hắn như thế nào, ai ngờ Diệp Vi chỉ là nhìn hắn một cái, liền xoay người tiếp tục đi về phía trước đi.

Ánh mắt kia nhàn nhạt, phảng phất như hắn vốn dĩ không quan trọng gì.

Cả người Mặc Vũ đều là sửng sốt.

Ngay cả hai người Triệu Hồng với Tề Quảng Di đi bên cạnh Diệp Vi cũng kinh ngạc, nói: "Diệp Vi, Mặc Vũ đang gọi cậu, cậu không đợi hắn sao......"

Diệp Vi nói: "Chúng tớ đã chia tay."

Hai người kinh hãi: "Cái gì? Chia tay?!"

Diệp Vi quay đầu lại nhìn mắt Mặc Vũ, nói: "Nếu cũng đã chia tay, còn có cái gì phải chờ."

Cô cũng mặc kệ người khác có bao nhiêu kinh ngạc, càng mặc kệ giờ phút này sắc mặt của Mặc Vũ có bao nhiêu khó coi, cô không hề nói thêm cái gì, cầm theo túi xách, bước chân tao nhã tiếp tục đi về phía trước, thướt tha lả lướt, thướt tha nhiều vẻ, rất mau liền biến mất ở trước mặt mọi người.

Mặc Vũ chỉ cảm thấy ngực tê rần, hắn gục đầu xuống, chắn đi ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của người khác.

......

Tin tức Diệp Vi với Mặc Vũ chia tay rất nhanh liền truyền ra.

Khiếp sợ có, không tin có, nghi ngờ càng có.

Ngồi ở bên trong hội đường lớn, Dương Tử Kiện nhìn gương mặt không chút thay đổi của Mặc Vũ thật cẩn thận nói: "Diệp Vi làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy nói cô ấy với cậu chia tay, chính là nói rõ cô ấy muốn vứt cậu."

Mặc Vũ liếc mắt nhìn Dương Tử Kiện một cái, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Vi cách đó không xa..

Hắn không muốn dùng ác ý lớn nhất đi suy đoán Diệp Vi, nhưng sự việc xảy ra trên người Diệp Vi quá kỳ lạ, làm hắn không khỏi không nghĩ nhiều hơn.

Toàn bộ lễ tốt nghiệp hắn cũng từng hốt hoảng, chờ hiệu trưởng đọc diễn văn, sau khi chụp xong ảnh chụp chung, hắn rốt cuộc tìm một cơ hội chặn ở trước xe của Diệp Vi, sắc mặt hắn đóng băng: "Xuống xe."

Diệp Vi chỉ muốn cách xa nam chủ, huống chi lời nên nói cô cũng đã nói không sai biệt lắm, cô phân phó tài xế: "Đi qua anh ta."

Tài xế không nhúc nhích.

Diệp Vi: "......":)

Được rồi, anh là do kim chủ của anh quyết định..

Cô quay cửa kính xe xuống, ngửa đầu nhìn Mặc Vũ đứng ở chỗ đó: "Có việc?"

Mặc Vũ cau mày, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt có một tia sáng làm người ta khó có thể bỏ qua: "Vì sao?"

Diệp Vi nói: "Anh cũng đoán được không phải sao? Còn cần tôi nói rõ?"

Mặc Vũ khiếp sợ nhìn cô, trên mặt là thất vọng với khó hiểu không che giấu chút nào: "Vì sao?"

Diệp Vi cười, mở ra tay nói: "Vì sao? Anh xem hiện tại tôi có chỗ nào không tốt sao?"

Có siêu xe ngồi, có hàng hiệu mặc, có người hầu hạ, chỗ nào không tốt chứ?

Không có.

Diệp Vi: "Được rồi, hiện tại anh cũng hiểu rõ, cũng đừng dây dưa với tôi nữa."

Cô nói xong câu này, dường như nói thêm câu gì nữa cũng ngại nhiều, xua xua tay, ý bảo tài xế đi mau.

Mặc Vũ thích Diệp Vi, thấy Diệp Vi như thế, cứ việc thất vọng, càng nhiều hơn vẫn là đau khổ: "Diệp Vi, em cứ như vậy không tin anh, cho rằng anh không có cách nào cho em những thứ đó sao?"

"Có thể a." Thân là nam chủ thắng ở chỗ chính là người nắm giữ kịch bản, sao có thể không cho được? "Chỉ là tôi không muốn bỏ ra nhiều thời gian như vậy để chờ anh."

Mặc Vũ cười lạnh một tiếng: "A."

Diệp Vi không hề nói thêm cái gì, cũng không có gì để nói nhiều, phân phó tài xế lái xe đi.

Lần này tài xế không lại phản đối với cô, giống như rất là vui vẻ giẫm chân ga, phun khói xe vào mặt nam chủ..

Diệp Vi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, phải kiên cường a người anh em!

......

Thời điểm Diệp Vi trở về biệt thự, đúng lúc Mặc Uyên cũng ở đây, hắn ta ngồi trước hồ nước ở sân sau, trong tay cầm cây cần câu đang ngồi câu cá, xem ra tâm trạng dường như còn rất không tệ.

Diệp Vi tay chân nhẹ nhàng đi qua nói: "Mặc tiên sinh, em đã trở về."

Thoạt nhìn Mặc Uyên có chút vui vẻ, hắn ta cười cười với cô, dường như gọi con chó nhỏ nói: "Lại đây ngồi."

Diệp Vi nhìn nhìn xung quanh Mặc Uyên, cũng thấy ở dưới mông hắn ta có cái ghế nằm nhỏ, muốn cô đi qua ngồi? Ngồi chỗ đó a?

Diệp Vi rất thông minh ngồi ở trên mặt đất, Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, đem cần câu nhét vào trong tay của cô: "Đến đây, cho em chơi."

Diệp Vi mỉm cười: "Cảm ơn Mặc tiên sinh.":)

Mặc Uyên nằm ở một bên nhìn Diệp Vi câu cá một lát, bản thân lại thấy không thú vị rồi rời đi, trước khi đi nói: "Cô ở chỗ này chơi vui vẻ."

Diệp Vi nghiêm túc nói: "Đúng vậy Mặc tiên sinh."

Làm một người phụ nữ ham tiền đủ tư cách, kim chủ đại nhân phân phó tự nhiên là hai trăm phần trăm cũng phải làm được.

Cô câu một lát liền câu cả một buổi chiều, thùng nước cũng chen chúc đến mức tràn ra, vì muốn kim chủ đại nhân nhìn thấy nỗ lực của mình, cô còn kêu nhà bếp đem cá tới làm, vào lúc ban đêm không chỉ làm một bữa tiệc toàn cá, sáng sớm hôm sau còn làm cháo cá lát.

Cuối cùng cũng không phải cháo gạo trắng. Diệp Vi cảm thấy mỹ mãn ăn hai chén, thẳng đến thời điểm chén thứ ba, phòng bếp nói cho nàng, xin lỗi nha, không còn.

Diệp Vi giơ chén: "???"

Được rồi.

Ánh mắt Mặc Uyên thờ ơ liếc nhìn Diệp Vi, Diệp Vi nở nụ cười tiêu chuẩn góc 45 độ với hắn ta: "Mặc tiên sinh, hôm nay em muốn đi ra ngoài dạo phố có thể chứ?"

Mặc Uyên: "Hửm?"

Diệp Vi nói: "Em muốn đi dạo phố, lần trước thấy một cái vòng cổ thật xinh đẹp......"

Mặc Vũ a một tiếng, nâng nâng cằm với quản gia, bác quản gia ngầm hiểu: "Diệp tiểu thư, đợi chút nữa tôi liền an bài tài xế đưa cô đi."

Diệp Vi vui vẻ nói: "Cảm ơn Mặc tiên sinh."

Có tiền tiêu là được, đói bụng một chút không có gì, dù sao lại không đói chết.