Hàng Xóm Đào Hoa

Chương 10: Cặp đôi nổi tiếng



Có nằm mơ tôi cũng không ngờ một ngày mình lại trở thành người nổi tiếng. Đó là vào một buổi sáng thứ Hai, cả trường phải đến hội trường lớn để nghe về vấn đề thi Đại học sắp tới. Tôi luôn có cảm giác điều gì đó không đúng, khi mọi người cứ nhìn tôi với ánh mắt quái lạ. Mặt tôi dính gì ư? Tôi đưa tay lên mặt, hình như là không. Vậy, đồng phục tôi mặc có vấn đề hả? Tôi nhìn xuống, tự kiểm tra đồng phục mình, cũng không luôn. Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Hay là tại tôi tự suy diễn nhiều quá?

Tôi cắm mặt đi thật nhanh một mạch. Vì chỉ nhìn xuống giày nên tôi va vào một người.

"A! Xin lỗi, xin lỗi." Tôi liên tục xin lỗi rồi toan đi tiếp. Tay bỗng nhiên bị kéo lại. Bàn tay đó là bàn tay của con gái, còn là của cô gái đẹp vì tôi cảm thấy nó mềm mại và thon thả. Và tôi đã đúng vì người đó là Vũ Gia Nghi. Cô ấy mỉm cười, nụ cười làm tôi lạnh sống lưng:

"Tụi mình đi chung đi."

Một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng tôi. Sao tự dưng lại thân thiện với tôi như thế chứ? Bỗng dưng tốt bụng chắc chắn là có vấn đề rồi. Nhất định phải cảnh giác mới được. Vũ Gia Nghi này đang âm mưu điều gì đây hả?

"Ơ.. Tôi.. tôi.. tôi có việc gấp, tôi phải đi trước đây."

Tôi không kịp nhìn phản ứng của Vũ Gia Nghi, ngoảnh mặt chen vào dòng người đông đúc phía trước và biến mất tăm một cách nhanh chóng. Để tránh cho đầu óc tôi lại suy nghĩ vẩn vơ và linh tinh, kể từ bây giờ tôi phải tránh xa Vũ Gia Nghi và Hoàng Thiên Khánh mới được. Việc quan trọng nhất bây giờ là gì? Là thi đậu Đại học. Đừng có mà lo chuyện bao đồng nữa Tường Như à!

Cuộc đời rất kỳ lạ, ngay khi chúng ta quyết tâm từ bỏ một điều gì đó thì lại xuất hiện những việc khiến ta tiếp tục gieo niềm tin và mù quáng theo đuổi mọi thứ mà mình từng muốn từ bỏ. Và tôi đang rơi vào hoàn cảnh như thế! Ngay từ lúc quyết định sẽ không quan tâm đến tình cảm lằng nhằng của June. Vậy mà, một tin đồn không biết từ đâu ập đến.

"Bà với Thiên Khánh thật là một cặp trời sinh mà!"

"Hả? Bà đang nói gì vậy?" Tôi rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, ngẩn ngơ nhìn nó đang cười nham hiểm, mờ ám hết chỗ nói. Nó đập cái bốp vào vai tôi đau điếng, cười khúc khích:

"Cứ giả ngây hoài. Nhìn này, hai người trên trang chủ của trường đang rất nổi đấy!"

Nó chìa điện thoại ra trước mặt tôi, tôi nhìn bức ảnh được đăng tải mà cằm muốn rớt ra ngoài luôn. Đó là bức ảnh hôm trước chúng tôi chụp kỷ yếu, hai đứa nhìn nhau, mỉm cười nhẹ nhàng, hắn nghiêng đầu nhìn tôi, tôi một tay vén tóc nhìn hắn, cây điệp vàng kia khẽ rơi vài cánh hoa, sau khi được chỉnh sửa bức ảnh nhuốm màu cổ kính đầy hoài niệm và trong trẻo. Mới nhìn vào quả thật là có cảm giác đang yêu, như thể đây là một mối tình đầu trong sáng tuổi học trò vậy. Người đăng còn kèm thêm dòng chữ: "Cặp đôi dễ thương nhất vũ trụ, nhìn nhau say đắm như vậy thật là làm người khác ghen quá đi!"

Kéo xuống bình luận còn chóng mặt hơn bởi các thể loại hâm mộ sự lãng mạn và lượt chia sẻ đã lên đến vài nghìn. Trời ơi! Hèn chi khi nãy mọi người đều nhìn tôi như thú lạ vậy. Chuyện gì đây? Rõ ràng tôi với hắn chỉ là bạn bè mà? Rõ ràng người hắn thích là Vũ Gia Nghi mà?

Tôi nhìn trân trân vào cái điện thoại, không tin nổi là chỉ dựa vào một bức ảnh mà mình lại nổi đến vậy. Ngay cả nam sinh mà lúc trước tôi từng đơn phương, tỏ tình thất bại cũng nhắn tin lại và muốn "yêu lại từ đầu". Tất nhiên là tôi chẳng thèm rep lại tin nhắn rồi, cứ xem như mấy kẻ dở hơi đi! Cái tôi quan tâm bây giờ là làm sao cho chuyện này yên ắng lại. Tôi vốn nghĩ cứ im lặng thì thanh giả tự thanh, nhưng hình như tôi đã nhầm!

"Ủa? Không phải lúc trước Thiên Khánh thích Gia Nghi sao?"

"Đúng rồi! Tôi nhớ có lần Thiên Khánh không biết bơi mà còn nhảy tùm xuống nước cứu Gia Nghi mà!"

"Phải đó, nghe nói còn vì Gia Nghi mà tập hút thuốc nữa!"

"Nếu mà so với Gia Nghi thì.. làm sao mà đấu lại chứ?"

"Đúng rồi, vì.. tương đối mờ nhạt mà! Ha ha."

Cả đám bàn tán rồi cười vang như đúng rồi. Hừ! Tưởng né tên tôi ra thì tôi không biết hả? Đừng có đem so sánh tôi với Vũ Gia Nghi. Đám nịnh nọt các người thì có gì hay ho hả? Tôi bực bội vô cùng, nhưng cứ phải lờ đi cho yên chuyện. Nguyễn Lý Tường Như, cố gắng bình tĩnh, đừng có để "giận quá mất khôn". Nhưng bản thân vẫn cứ thấy ấm ức không chịu nổi, nhưng tôi thừa hiểu bản thân không phải đối thủ của đám con gái "thủ lĩnh" kia, vậy nên tôi chỉ có thể bỏ vào nhà vệ sinh cho yên tĩnh.

Tôi lặng thinh nhìn mình trong gương. Tôi vừa vui lại cũng vừa lo nữa. Nhưng bản thân không cách nào giải thích vì sao mình vui, và mình đang lo lắng về cái quái gì. Tên June ngốc nghếch kia, giờ phút cấp bách như này thì không bao giờ gặp được hắn ta hết!

Chuyện bắt đầu rắc rối khi đến tai cô chủ nhiệm, giáo viên mời tôi và hắn xuống văn phòng để "nhâm nhi một ít trà". Cả mười hai năm trời đi học, đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào văn phòng, chắc có lẽ sẽ bị mắng ghê lắm đây! Hơi máy lạnh phả vào người tôi một phát, lạnh run! Thở hắt ra một hơi, liếc hắn một cái rồi bước vào với tinh thần như dũng sĩ samurai ngày xưa cùng suy nghĩ trong đầu: "Chết thì chết!"

Thế nhưng, không hề có lời mắng nhiếc nào, không hề có bản kiểm điểm nào, cũng không có lá thư mời phụ huynh nào hết, cô hiệu trưởng điềm đạm mỉm cười với chúng tôi, sự bất an trong tôi vì nụ cười thân thiện kia mà giảm được một nửa. Còn hắn thì tỉnh rụi, cứ nói cười liên thiên không ngừng. Hoàng Thiên Khánh, là ông giả ngốc hay là ngốc thật vậy hả?

"Tường Như!"

"Dạ?" Tôi bị gọi tên đột ngột, ngồi thẳng lưng lên, dây thần kinh cứ căng lên như dây đàn. Cô hiệu trưởng và hắn nhìn thấy thì đều phì cười.

"Không cần căng thẳng như vậy đâu! Các em cũng trung học rồi, chuyện rung động trước nhau là bình thường. Chỉ là.. dù sao đây cũng là năm cuối rồi, vậy nên các em vẫn phải cố gắng học tập. Thi đậu vào trường Đại học tốt là rất quan trọng. Sau khi đậu các em vẫn có thể tiếp tục hẹn hò. Đúng không?"

Thực ra thì bọn em có ý gì với nhau đâu. Chỉ là chụp ảnh kỷ yếu thôi. Với lại mấy cái kiểu tạo dáng kia là do hắn nghĩ ra không mà. Rõ ràng tôi luôn là người vô tội và mà cứ mãi bị cuốn vào mấy việc rắc rối không đâu như thế nào. Mà cụ thể là cứ dính vào hắn thì tôi lại gặp rắc rối. Chỉ chụp ảnh chung mà cũng gặp đủ thứ việc như thế này.

"Thật ra.. tụi em chỉ là bạn hàng xóm với nhau thôi. Đó là hình chụp kỷ yếu thôi. Bọn bạn đùa chúng em thôi." Hắn cười nói. Cô hiệu trưởng nghe xong thì nhoẻn miệng cười:

"Vậy à? Vậy thì hay quá! Thôi các em về lớp học đi, cố gắng học nhé!"

Dẫu biết điều hắn nói là thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy tâm hồn mình như rơi vào một khoảng trống rỗng, lạnh tanh. Người đột nhiên run lên, rốt cuộc là thân lạnh hay là tâm lạnh? Vừa bước ra khỏi văn phòng, hắn quay sang cười với tôi, nụ cười hạnh phúc lan tỏa trên gương mặt của hắn:

"Này, Vũ Gia Nghi đã chấp nhận làm bạn gái của tôi rồi đấy!"

Trong sâu thẳm tâm hồn tôi như vừa có gì đó rạn vỡ, một cái nhói lên không rõ và trong mắt dâng lên một tầng sương mỏng, xuyên qua tầng sương ấy tôi lờ mờ nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ dưới nắng hè nồng nhiệt. Gắng gượng nở một nụ cười:

"Chúc mừng.."