Hành Chỉ Vãn

Chương 2-4: Phiên ngoại 1: Khang Ninh (1)



Hoàng đệ hôm nay lại bị phạt quỳ.

Lúc Khang Ninh nói với Thục quý phi chuyện này, Thục quý phi đang lột vỏ quả nho cho nàng ăn, dặn dò nàng một canh giờ sau đến Càn Minh cung tặng nho xong rồi thì tiện đường đưa hoàng đệ về đây luôn.

Bây giờ đã là mười hai năm sau khi Khang Ninh được sinh ra, Chương Thừa Hãn bị phạt quỳ lần thứ n.

Chương Khang Ninh ngựa quen đường cũ đi tới Càn minh cung, chào hỏi tiểu thái giám đứng canh cửa rồi đi vào tìm phụ hoàng.

Sau khi đặt nho lên trên bàn, nàng nhéo mạnh lên đùi của mình một cái, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, nói: "Hoàng đệ còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, bây giờ là chính ngọ, ánh nắng rất độc, bị cảm nắng thì làm sao bây giờ ạ?"

Thấy hoàng đế không nhúc nhích, Khang Ninh chạy tới ôm đùi hắn tiếp tục khóc lóc: "Phụ hoàng, con chỉ có một đệ đệ này thôi, nếu nó xảy ra chuyện gì không may, con cũng không sống.... sống vui vẻ được hu hu hu hu." Khang Ninh liếc mắt nhìn Toàn công công đứng bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu, lời sắp nói ra lập tức sửa lại.

"Phạt chép bài tập hôm nay ba mươi lần!"

"Được ạ!"

Nghe thấy phụ hoàng tha thứ, Khang Ninh lập tức bật dậy, trước khi đi còn không quên lấy trộm hai quả nho trên bàn.

Khi Chương Khang Ninh đi đón Chương Thừa Hãn, cái miệng nhỏ của hắn đang mím chặt, bộ dáng nghiêm túc khiến nàng có cảm giác như trông thấy phụ hoàng vậy.

Quả thật hắn lớn lên trông rất giống phụ hoàng.

Mẫu phi nói, hoàng đệ không chỉ lớn lên nhìn giống phụ hoàng, đến tính tình cũng giống.

Nhưng phụ hoàng vẫn không thích hắn.

Cho dù hoàng đệ có giỏi giang bao nhiêu, phụ hoàng cũng không bao giờ cười với hắn một cái.

Khi còn nhỏ nàng đã từng hỏi mẫu phi, tại sao phụ hoàng không thích hoàng đệ.

Mẫu phi nói, bởi vì người sợ hãi.

Sợ thấy Chương Thừa Hãn sẽ nhớ đến hoàng hậu nương nương.

Nhưng lúc đó Khang Ninh nghe mà không hiểu lắm.

Chương Thừa Hãn giống như vì bị phạt quỳ mà chịu đả kích gì lớn lắm, từ lúc Khang Ninh đưa hắn trở về Linh Lung các hắn không nói lấy một câu.

"Nhiều lần như vậy rồi, ta đã quen rồi, hoàng đệ cũng nên quen dần đi." Khang Ninh nằm trên chiếu trúc ở trong viện, câu được câu không nói chuyện cùng Chương Thừa Hãn, nhưng thằng bé không đáp lại nàng một câu nào.

Hazz, đứa bé xui xẻo này.

Tâm trạng buồn rầu của Chương Thừa Hãn còn kéo dài đến tận lễ Vu Lan.

Tiệc tối của tết Vu Lan hàng năm đều do Thục quý phi sắp xếp, nhưng hoàng đế đều chỉ lộ mặt một lần rồi đi, một khắc cũng không nán lại.

Mọi người chỉ nhớ rõ rằng hôm nay là lễ Vu Lan, nhưng như tất cả đều quên mất rằng hôm nay cũng là sinh nhật của Chương Thừa Hãn.

Khang Ninh cũng không dám nhớ rõ, năm nàng sáu tuổi đã trộm tổ chức sinh nhật cho Chương Thừa Hãn, mì trường thọ còn chưa kịp nấu xong thì phụ hoàng đã đến rồi, phía sau là mẫu phi với khuôn mặt lo lắng.

Đó là lần đầu tiên Khang Ninh thấy phụ hoàng tức giận, nàng và hoàng đệ bị phạt quỳ một ngày một đêm, đầu gối sưng tấy hết cả lên.

Sau đó phải đến khi ông ngoại của Chương Thừa Hãn - Triệu lão tướng quân tiến cung, phụ hoàng mới cho bọn họ đứng lên.

Mẫu phi lặng lẽ nói với nàng, có ba chuyện không thể làm.

Thứ nhất, không thể nhắc đến hoàng hậu nương nương.

Thứ hai, không thể đi vào Phượng Tê cung.

Thứ ba, không thể tổ chức sinh nhật cho thái tử.

Mẫu phi nói, chỉ cần không phạm vào ba chuyện này, cho dù nàng muốn lật trời, phụ hoàng cũng sẽ không trách tội.

Nhưng hôm nay là lễ Vu Lan, Chương Thừa Hãn lại nói với Khang Ninh, hắn muốn vào Phượng Tê cung xem một chút.

Chương Khang Ninh sợ đến mức nói cũng lắp bắp, kéo áo Chương Thừa Hãn lắc đầu như trống bỏi.

"Hoàng tỷ, đệ muốn đi gặp mẫu hậu."

"Hoàng tỷ, đệ chưa bao giờ nhìn thấy mẫu hậu."

Bộ dáng nhỏ bé này trông thật đáng thương.

Chương Khang Ninh cảm thấy mình đúng là điên rồi, thế mà lại đồng ý với hắn rằng buổi tối sẽ lẻn vào Phượng Tê cung.

Chuyện này nếu như bị phụ hoàng đã biết, nàng nhất định sẽ bị lột một lớp da.

Hu hu hu.

Vào ngày lễ Vu Lan, phần lớn cung nhân đều đang hầu hạ ở yến tiệc, hai người gian nan chuyển một cái thang đến, sau một hồi vất vả cũng đến được Phượng Tê Cung.

Phượng Tê Cung cũng lớn quá đi mất, Khang Ninh vừa nhìn vừa tán thưởng.

"Thái tử, công chúa?"

Xong rồi.

Chương Khang Ninh đờ ra chầm chậm xoay người lại, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, vừa mới vào đã bị phát hiện: "Chi Dung cô cô... "

"Hoàng đệ nhớ mẫu hậu nên muốn đến xem một chút."

Chi Dung cô cô yên lặng nhìn Chương Thừa Hãn một lúc lâu rồi thở dài: "Vào đi."

Mẫu phi đã từng hỏi Khang Ninh có còn nhớ hoàng hậu hay không, khi còn nhỏ nàng còn từng được người bồng bế.

Khang Ninh lắc đầu, từ khi nàng có thể nhớ được mọi chuyện, hoàng hậu nương nương đã trở thành cái tên cấm kỵ trong cung, đã từng có hai tiểu cung nữ nghị luận về hoàng hậu trong khi đang làm việc, phụ hoàng đi ngang qua nghe thấy, bị đánh chết ngay tại chỗ.

Từ lúc đó, mọi người càng không dám nhắc lại nữa.

Khang Ninh vẫn luôn cho rằng phụ hoàng không thích hoàng hậu, thậm chí là căm ghét, căm ghét đến mức nghe thôi cũng không muốn nghe đến tên nàng, nhìn thôi cũng không muốn nhìn đến nhi tử của nàng ấy một lần.

"Mẫu hậu..." Chương Thừa Hãn nhìn một bức họa đến xuất thần.

Hoàng hậu nương nương trông thật xinh đẹp.

Những bức chân dung treo kín cả căn phòng, người con gái trong bức họa lúc yêu kiều lúc giận dữ, lúc ngồi lúc đứng, xem từng bức một, càng xem Khang Ninh càng thấy hoàng hậu nương nương giống như thật sự đang đứng trước mặt nàng vậy.

Lúc phụ hoàng tới, Chương Khang Ninh đang xem đến kinh phật ở trên bàn trong thư phòng, còn chưa kịp nghĩ xem tại sao ở đây lại có kinh phật thì đã bị hai thái giám kéo ra ngoài.

Đây là lần thứ hai sau sáu năm, Chương Khang Ninh thấy phụ hoàng tức giận.

Nàng bị đánh ba mươi đại bản, đau đến mức nàng tưởng như mình đã chết rồi, nàng khóc lóc nói với phụ hoàng nàng sai rồi.

Nàng vừa được mẫu phi đưa về thì lập tức ngất xỉu, ngày hôm sau vừa tỉnh lại thì nghe tin Chương Thừa Hãn bị phụ hoàng đánh năm mươi đại bản rồi đuổi ra khỏi cung.

Nàng lo lắng đến rơi nước mắt, hỏi mẫu phi làm sao bây giờ, mẫu phi cũng lắc đầu.

Hoàng hậu nương nương là cấm kỵ duy nhất của phụ hoàng, chẳng ai có cách gì cả.

Nàng lại hỏi mẫu phi, vì sao trên bàn sách trong Phượng Tê cung lại đề tám chữ "quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy", giống như vừa được người ta dùng lối chữ khải nhỏ nhắn xinh đẹp mà viết lên đó vậy.

Nàng không nhận được câu trả lời.

Nàng lại hỏi mẫu phi, hoàng đệ có còn trở về không.

Mẫu phi cười sờ đầu nàng, nói đương nhiên là có.