Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 16: Cái tát đó đau đớn như thế nào



Editor: Yuu
Trong phòng truyền dịch ở bệnh viện.

Khương Hoan Du vốn chỉ định chợp mắt một chút, không ngờ cô lại vô tình mà ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng. Cảm thấy có người đang ngồi bên cạnh mình, cô tưởng đó là Khương Việt, liền hỏi: “Tới rồi à, sao không gọi chị dậy?”

Người kia im lặng một lúc rồi nói: “Nhìn chị ngủ ngon quá, không đành lòng đánh thức chị.”

Khương Hoan Du cứng người lại, quay đầu nhìn Dư Thâm Lam: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Dư Thâm Lam cũng nhìn cô, nói: “Khương Việt có chút việc không tới được. Nó gọi cho em bảo tới đây xem chị thế nào rồi đưa chị về nhà.”

Khương Hoan Du không dám đối diện với Dư Thâm Lam, cô dời mắt đi giả bộ nhìn đi chỗ khác.

Cái tát đó, trong lòng Khương Hoan Du cảm thấy rất băn khoăn. Ngày hôm qua bọn họ gặp mặt, trước sau cũng không có cơ hội nói lời xin lỗi với cậu.

Hôm nay bị Kim Lộ tát, Khương Hoan Du mới nhận ra được cái tát đó đau đớn như thế nào.

Dư Thâm Lam lúc đấy hẳn là cũng rất đau.

“Dư Thâm Lam……”

“Ừ.”

Khương Hoan Du gọi tên Dư Thâm Lam, Dư Thâm Lam trả lời lại bằng giọng mũi, dường như đem đến cái cảm giác “Tôi ở đây” vậy.

Khương Hoan Du nhìn chằm chằm xuống đất, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng nói: “Buổi tối hôm trước, xin lỗi cậu. Tôi không nên đánh cậu.”

Dư Thâm Lam không trả lời lại ngay lập tức, chỉ im lặng ngồi đó.

Một lát sau, cậu nói: “Là em đã nói mấy lời không nên nói, chị không sai.”

“Ở trong lòng cậu, cậu thật sự cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?”

“…Không phải…”

“Cái hộp đó, thật sự không phải tôi dùng.” Khương Hoan Du mỉm cười, chủ động đề cập đến cái hộp bao cao su kia, cũng nói về chuyện của Kim Lộ.

Dư Thâm Lam nghe xong, cậu hỏi dò: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, vợ của anh ta đã rất tức giận và muốn ly hôn với anh ta, cũng xem như là anh ta đã nhận được quả đắng rồi.”

“Anh ta có phát hiện ra chị cố tình làm vậy không? Không tìm tới chị để tính sổ chứ?”

“Không, tôi cũng đã từ chức rồi. Từ bây giờ không bao giờ phải làm việc hai ca nữa, tôi cũng có thể lười biếng ngủ cả ngày.”

Khương Hoan Du cố tình che giấu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay đi, nói ra cũng có chút xấu hổ. Nhìn cô cười có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Dư Thâm Lam lại yên lặng nhìn cô, hỏi: “Chị, chị thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Đương nhiên là có chuyện rồi, tối qua uống một chén rượu xong, hiện tại viêm dạ dày tới nỗi phải ngồi đây để truyền dịch.” Khương Hoan Du cười với Dư Thâm Lam, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.

“Vậy…Chị có nhớ chuyện đã xảy ra vào tối qua không?”

“Khương Việt nói với tôi là tối qua cậu đưa tôi về, nhưng một chút ký ức tôi cũng không nhớ, dù là nhỏ nhất.”

Dư Thâm Lam gật đầu, bộ dạng như là đang suy tư gì đó. Đột nhiên Khương Hoan Du thấy lo lắng, xem phản ứng của Dư Thâm Lam như vậy, chẳng lẽ…Cô lại làm chuyện gì không thể miêu tả được với cậu?

“Dư Thâm Lam, chẳng lẽ tôi…Lại…”

“Không.”

Dư Thâm Lam nhanh chóng trả lời: “Chị chỉ nôn mửa khắp nơi thôi, không làm gì cả.”

“Ồ…Được rồi.” Khương Hoan Du thầm thấy vui mừng, may mắn là còn giữ được, không làm cái gì cả. Cô rất sợ chuyện như bốn năm trước lại lặp lại một lần nữa.

Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, Khương Hoan Du bây giờ thật sự không biết chính mình sẽ làm chuyện gì ngu ngốc nữa.

Phòng truyền dịch lại trở về trạng thái yên lặng vốn có, Khương Hoan Du và Dư Thâm ngồi im lặng một lúc lâu, bình truyền dịch gần như không còn nữa, Dư Thâm mới đứng lên gọi y tá tới.

Khương Hoan Du nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng đột nhiên có một chút rối rắm. Dường như cô bắt đầu trở nên mâu thuẫn.

Vừa muốn gần gũi với cậu, lại vừa muốn giữ khoảng cách.

Y tá đến rút kim có vẻ một là thực tập sinh, nhìn bộ dạng có vẻ không có nhiều kinh nghiệm lắm. Cô ấy nâng tay Khương Hoan Du lên, chầm chậm rút cái kim ra, lại không cẩn thận để kim chảy ngược lại, một chút máu đỏ tươi bị hút vào trong ống truyền dịch.

Khương Hoan Du cảm thấy đau nên hơi nhăn chặt lông mày lại. Y tá luống cuống chân tay nhanh chóng rút kim ra, một mảng máu lớn chảy từ trên mu bàn tay Khương Hoan Du xuống.

Y tá dùng bông gòn lau máu trên tay Khương Hoan Du, cô ấy sợ tới mức khóc thút thít: “Tôi…Tôi…Tôi xin lỗi…”

Khương Hoan Du dù rất đau nhưng cũng không muốn làm khó một cô gái nhỏ như này. Cô tự mình ấn miếng bông xuống, nói: “Không sao đâu, chỉ là một chút máu thôi. Lần sau cô cẩn thận hơn là được.”

“Tôi là ngày đầu đi làm nên có chút lo lắng, thật sự rất xin lỗi cô!” Nói chung, các y tá đều sẽ bị bệnh nhân trách mắng khi những chuyện như này xảy ra. Nhưng Khương Hoan Du thì không, cô còn an ủi cô ấy nữa, cô ý tá thật sự thấy rất biết ơn.

Cô y tá rời đi rồi, Dư Thâm Lam đứng bên cạnh duỗi tay ra cầm lấy tay Khương Hoan Du, giúp cô cầm lấy miếng bông gòn để cầm máu. Độ ấm của hai lòng bàn tay đan xen vào nhau, làm nhịp tim Khương Hoan Du không thể không đập nhanh hơn.

Cô muốn rút tay về: “Để tôi tự làm là được rồi……”

“Đừng nhúc nhích.” Dư Thâm Lam không chịu buông tay, ngược lại còn giữ chặt hơn: “Máu vẫn còn chưa đông lại, chị cứ ngồi yên đấy.”

Giọng nói của cậu tràn ngập từ tính, lại vô cùng nghiêm túc. Lần đầu tiên Khương Hoan Du cảm thấy, dường như cậu đã thật sự trưởng thành rồi.

Là một người trưởng thành thật sự, chứ không phải là một cậu nhóc còn ở độ tuổi thiếu niên nữa.

Họ duy trì tư thế này một lúc lâu cho đến khi máu của Khương Hoan Du không còn chảy nữa.

Khương Hoan Du vì không khỏe nên thân thể có hơi yếu đi, lúc đứng lên còn không thể đứng vững được. Dư Thâm Lam đỡ lấy cô, nói: “Em đỡ chị.”

Khương Hoan Du muốn cự tuyệt, nhưng Dư Thâm Lam lại không cho phép cô từ chối, cậu giúp cô cầm lấy túi xách, sau đó giữ chặt lấy cánh tay cô.

Khương Hoan Du đành thỏa hiệp, tùy ý để Dư Thâm Lam đỡ lấy mình.

Bọn họ đi từng bước nhỏ ra ngoài. Mỗi khi bước đi, vai của Khương Hoan Du đều sẽ đụng vào người Dư Thâm Lam. Mỗi lần đụng chạm như vậy, trái tim dường như co thắt mạnh mẽ hơn một chút.

Đã từng rung động, dường như lại được hồi sinh lại vậy.

Xe của Khương Hoan Du dừng ở bên ngoài bệnh viện. Dư Thâm Lam cầm lấy chìa khóa xe để lái xe. Khương Hoan Du ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn Dư Thâm Lam đang lái xe

“Cậu…Học lái xe khi nào?”

“Lúc học năm nhất.”

“Xem ra lúc cậu học đại học đã học không ít thứ nhỉ. Lái xe, uống rượu, còn cả hút thuốc nữa.”

Cô không biết về những chuyện này.

Trên thực tế, có khá nhiều điều Khương Việt đã không đề cập với cô, cô thật sự cũng không biết. Ví dụ như chuyên ngành học đại học của Dư Thâm Lam, công việc sau này của cậu.

“Không chỉ học những thứ đó, mà còn học cái khác nữa.” Dư Thâm Lam suy tư nói.

Khương Hoan Du hỏi tiếp: “Còn cái gì nữa?”

Đôi mắt của Dư Thâm Lam tối sầm lại, nhìn thẳng về con đường phía trước, nói: “Còn học thế nào là thất tình nữa.”

Trong phút chốc, Khương Hoan Du cảm thấy trái tim mình như bị kim đâm, thật sự khiến cô rất đau đớn. Cô ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Xem ra cậu cũng đã có bạn gái nhỉ, thất tình cũng là một loại trưởng thành, học được khá tốt.”

Dư Thâm Lam mím môi, muốn nói gì đó lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Khương Hoan Du nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cay xè, cô cố gắng mỉm cười, cũng không biết là cười cho chính mình hay là cho Dư Thâm Lam nữa. Cô chỉ dùng nụ cười để làm vỏ bọc, không muốn thể hiện cảm xúc thật sự của chính mình.

Dư Thâm Lam là một người rất ưu tú, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, công việc cũng ổn định, phương diện nào cũng hoàn hảo. Một người con trai như vậy, chạm vào đâu cũng đều có cảm giác như là bị bỏng.

Mà một chàng trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái theo đuổi, cũng nhất định…Đã có bạn gái.

Khương Hoan Du nghĩ, vào cái thời điểm cô không biết, vào cái thời điểm không có cô, bên cạnh Dư Thâm Lam nhất định có một cô gái. Bọn họ chắc chắn rất hiểu rõ nhau, cũng đã ở bên nhau. Bọn họ có thể đã nắm tay nhau đi qua mọi con đường trong khuôn viên trường học, có thể đã hôn nhau ở trước cửa ký túc xá, cũng có thể…

Khương Hoan Du không muốn thừa nhận rằng mình có hơi ghen, thậm chí…Ghen ghét. 

Dư Thâm Lam lái xe vào trong bãi đỗ xe rồi đưa Khương Hoan Du lên nhà.

Khương Hoan Du không lập tức mở cửa, cô nói với Dư Thâm Lam: “Tối nay cảm ơn cậu, lại làm phiền cậu rồi. Cậu mau về nhà đi, tôi không sao đâu.”

Dư Thâm Lam dừng lại ở trước cửa, cũng không muốn rời đi. Cậu vẫn giữ chặt lấy cánh tay Khương Hoan Du, nói: “Chắc chắn chị sẽ không ăn gì. Em đợi chị ăn xong rồi sẽ rời đi.”

“Không cần, tôi không đói bụng.”

“Viêm dạ dày không thể để đói bụng được, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút. Không đói bụng cũng phải ăn một chút, sau đó còn phải uống thuốc nữa.”

Nhìn Dư Thâm Lam kiên trì như vậy, trong lòng Khương Hoan Du lại nổi lên rất nhiều cảm xúc. Cô nhìn đôi mắt của Dư Thâm Lam có chút ướt át, hỏi cậu: “Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi đối xử với cậu như vậy, đáng ra cậu nên…”

Khương Hoan Du không dám nói tiếp, cô sợ chính mình sẽ không thể kìm nén được những cảm xúc chân thật trong đáy lòng.

Dư Thâm Lam hiếm khi nhìn thấy Khương Hoan Du như vậy, có lẽ bởi vì đang bị bệnh, cả người cô trông yếu ớt đi vài phần.

Trong lòng Dư Thâm Lam sinh ra chút thương xót, nhưng lại không dám biểu hiện ra rõ ràng. Cậu sợ rằng cô sẽ càng xa cách mình hơn nên chỉ nói: “Không phải chị đã nói, chuyện quá khứ thì nên quen đi. Nếu đã quên rồi, tại sao còn phải nhớ chị đã đối xử với em như thế nào chứ.”

“…Đúng, tất cả đều đã qua rồi…”

Khương Hoan Du đáp lời, cảm thấy mình không nên hỏi những chuyện này nữa. Cô nhận ra tối nay chính mình đã quá cảm tính, điều này thật sự khiến cô phải lo lắng. Cô quyết định tìm lại chính mình, sau đó nói với Dư Thâm Lam: “Lát nữa Khương Việt sẽ trở về, cậu cũng không cần phải để ý tới tôi đâu, mau trở về đi.”

Khương Hoan Du lấy chìa khóa, vào lúc tra chìa khóa vào ổ cắm, Dư Thâm Lam nắm lấy tay cô.

Hơi ấm từ ngón tay cậu truyền tới thiếu chút nữa làm cô run rẩy, lời cậu nói cũng khiến cô không dám đối mặt.

Cậu nói: “Chị, người không thể quên được là chị đúng không?”