Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 2: Vì cậu mà rung động, trong lòng nổi lên tà tâm



Editor: Yuu
Lần đầu tiên Dư Thâm Lam tới nhà Khương Việt chơi, Khương Hoan Du vì ăn một cái bánh lòng đỏ trứng mà bị nghẹn, khổ sở tìm nước ở khắp mọi nơi.

Khương Việt đứng một bên xem náo nhiệt cũng không chê cô lắm chuyện, vừa cười đùa, vừa rót nước cho Khương Hoan Du, sau đó cũng không quên giới thiệu với Dư Thâm Lam: “Đây là chị gái tao, là người mỗi ngày đều điên cuồng giải đề.”

Khương Hoan Du đón lấy cốc nước Khương Việt đưa tới, trước khi uống còn hung hăng trừng mắt một cái với Khương Việt.

Lại nhìn sang Dư Thâm Lam, cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, an tĩnh đứng bên cạnh Khương Việt, ngoan ngoãn tới mức làm người khác không nhịn được mà nhìn cậu bằng cả hai mắt.

Cậu cười với Khương Hoan Du, đôi mắt đẹp cong lên, cậu nói: “Chào chị, em là bạn cùng bàn của Khương Việt, tên là Dư Thâm Lam.”

Dư Thâm Lam là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, ngày thường cũng không nói nhiều lắm, nhưng mỗi khi nói chuyện với Khương Hoan Du đều một tiếng “chị”, hai tiếng “chị”.

Từng tiếng “chị” làm Khương Hoan Du đột nhiên bừng tỉnh từ cơn mộng.

Khương Hoan Du ngồi ở trên giường xoa đầu mình, hỗn hỗn độn độn. Thật đáng sợ, lại mơ thấy Dư Thâm Lam.

Qua một đêm mưa lớn, sáng hôm sau dậy sớm lại đón nhận một ngày nắng ấm.

Hôm này trong tiệm phải kiểm kê lại, Khương Hoan Du dù không thoải mái lắm vẫn phải rời giường sớm. Đêm qua ngủ muộn, miễn cưỡng cũng chỉ ngủ được tầm bốn, năm tiếng, quầng thâm dưới mắt sắp đuổi kịp gấu trúc trong sở thú.

Khương Hoan Du đứng trước gương trong nhà tắm, thoa kem che khuyết điểm lên mặt.

Sau khi trang điểm xong, lại trở thành một hảo hán Lương Sơn.

Cửa hàng Burger M&F nằm ở tầng một Trung tâm mua sắm Thịnh Mậu, nằm trong trung tâm thành phố. Gần đây mới ra mắt gói ăn sáng mười đồng rất phổ biến với các nhân viên văn phòng ở gần đó. Các suất cơm đều được đóng gói cẩn thận kể từ lúc cửa hàng được mở nên giờ trong cửa hàng vô cùng bận rộn.

Khương Hoan Du đi vào trong tiệm, lúc này có không ít khách hàng đang ngồi ăn, nhưng Khương Hoan Du liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy Lâm Tiểu Nhu đang ngồi nhâm nhi cà phê ở trong góc.

Lâm Tiểu Nhu ôm đầu thở ngắn than dài, Khương Hoan Du đi tới ngồi xuống đối diện cô ấy, hỏi: “Đại tiểu thư, mới sáng sớm đã tới giúp tớ tăng doanh thu sao?”

“Thôi, đừng nhắc đến nó nữa, mẹ của Đào Tử Khiêm làm bữa sáng béo ngậy muốn chết, tớ như thế nào cũng không thể nuốt trôi được. Cậu có biết buổi sáng bà ấy rời giường lúc 4 giờ sáng để làm gì không? Cho tớ nước cốt xương heo hầm nấu cùng với mì, trời ạ, đúng là.”

Lâm Tiểu Nhu vừa thấy Khương Hoan Du, bắt đầu không ngừng lải nhải với cô.

Lâm Tiểu Nhu và Khương Hoan Du đã quen biết nhau hơn mười năm, chơi với nhau từ khi mới học tiểu học, bọn họ thật sự chính là những chiến hữu tham gia Cách mạng với nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Tiểu Nhu liền cùng bạn trai kết hôn ngay vào thời điểm đó. Lúc kết hôn, Khương Hoan Du khóc đến tối tăm mặt mũi, hỏi cô ấy tại sao lại đẩy mình vào nấm mồ hôn nhân sớm như vậy, sống cuộc sống độc thân như một bà hoàng không phải tốt hơn sao?

Khương Hoan Du lấy miếng bánh đậu đỏ trên đĩa của Lâm Tiểu Nhu cắn một miếng, nói: “Không ăn mì nấu cùng nước xương chứa đựng tình yêu của mẹ chồng, lại ngồi đây ăn mấy thứ này, lượng calo cũng không hề nhỏ đâu.”

“Ít nhất tớ còn có thể nuốt được mấy thứ này.” Lâm Tiểu Nhu cay đắng nói, như nhớ tới cái gì đó, lại tràn đầy ý chí chiến đấu, nói: “May mà hôm nay Thái Hậu nương nương hồi cung, tớ sẽ được giải thoát!”

Mẹ chồng của Lâm Tiểu Nhu không sống cùng với đôi vợ chồng son này, nhưng thỉnh thoảng sẽ tới sống cùng một thời gian để tiện chăm sóc cho bọn họ. Mỗi lần mẹ chồng tới, Lâm Tiểu Nhu đều mang theo gương mặt đau khổ như thế này.

Khương Hoan Du nhìn thấy cũng quá nhiều lần rồi, vì vậy cô cũng đã quen với nó, nói: “Lúc trước khuyên cậu không cần kết hôn sớm như vậy, cậu lại còn không nghe, bây giờ thì chịu khổ đi.”

Lâm Tiểu Nhu chỉ có thể hồi đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Trên đời này lại không bán thuốc hối hận chứ.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Khương Hoan Du vang lên. Cô cầm lên nhìn một chút, sau đó cũng thở dài giống Lâm Tiểu Nhu.

“Làm sao vậy?” Lâm Tiểu Nhu hỏi.

“Đối tượng xem mắt lần trước muốn mời tớ đi ăn tối nay.”

“Chính là cái người mà dì cả của con dâu của cô cậu giới thiệu cho á? Tên là gì ý nhỉ…Trang Tự đúng không?”

“Ừ, chính là anh ta.”

“Thế anh ta rốt cuộc như thế nào, có thể tiếp tục phát triển được không?”

“Tướng mạo phẩm hạnh đều được, lần trước có đi ăn với nhau một lần, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.”

“Đi xem mắt không phải là để quan sát người ta sau đó kết hôn và chung sống cùng nhau sao, khẳng định là không có chuyện yêu đương mãnh liệt tình cảm bắn tứ tung như vậy đâu.”

Khương Hoan Du đặt điện thoại xuống, tạm thời không nghĩ tới chuyện trả lời lại tin nhắn của Trang Tự.

“Cậu nói xem người lớn có phải rất kỳ quái không. Lúc đi học thì không cho chúng ta yêu sớm, tốt nghiệp xong liền muốn chúng ta lập tức kết hôn. Vấn đề là người kia ở đâu kìa, chẳng lẽ phải giống thế hệ trước vừa nhìn thấy mặt nhau là sống chung cùng nhau luôn sao?”

Lâm Tiểu Nhu cười cô: “Lúc đi học không cho yêu sớm, nhưng bây giờ cũng không hối hận.”

Khương Hoan Du bĩu môi, nói: “Yêu đương quá phiền toái. Mỗi ngày phải nhìn cậu với Đào Tử Khiêm diễn cảnh ân ái lúc 8 giờ, đầu tớ đau muốn chết, tớ không nghĩ chính mình cũng sẽ trải qua những chuyện nhau vậy. Vẫn là muốn tìm một người đàn ông không khác biệt lắm rồi trực tiếp kết hôn xây dựng tổ ấm, không đánh mất chính mình cũng không đầu tư quá nhiều vào tình cảm.”

Nói xong, Khương Hoan Du lại nhớ tới tối hôm qua gặp Dư Thâm Lam. Cô tới gần Lâm Tiểu Nhu, nhỏ giọng nói: “Cậu biết tối hôm qua tớ gặp ai không?”

“Ai?”

“Dư Thâm Lam.”

Lâm Tiểu Nhu sửng sốt mất một lúc, đột nhiên cười phá lên, thiếu chút nữa phun hết chỗ cà phê vừa mới uống ra ngoài. Cô ấy che miệng hỏi: “Dư Thâm Lam? Bạn học của Khương Việt, Dư Thâm Lam? Cái người bị cậu làm cho đau khổ Dư Thâm Lam sao?”

Khương Hoan Du chỉ muốn lấy thứ gì đó bịt chặt miệng Lâm Tiểu Nhu lại, cô có chút chút nóng nảy nói: “Đừng cười nữa, nói nhỏ chút!”

“Được rồi, được rồi, tại sao cậu ta lại trở lại? Không phải học đại học xong cũng không trở lại sao?”

“Không biết, tớ không biết một chút gì hết.”

“Này này, có cái câu nói như thế này, ‘không phải là không báo, mà là thời gian chưa tới’, cậu phải cẩn thận đó.”

Khương Hoan Du cảm thấy đau đầu, không muốn nói chuyện nữa, chuẩn bị đứng lên đi làm thì bị Lâm Tiểu Nhu gọi lại: “Hết giờ làm tối nay có muốn cùng nhau ăn cơm không? Hình như có một nhà hàng Thái Lan mới khai trương, mấy ngày nay đang được giảm giá đấy.”

“Sao không đi cùng Đào Tử Khiêm?”

“Anh ấy tăng ca, không có thời gian.”

“Tớ đây cũng không có thời gian.”

Khương Hoan Du từ chối Lâm Tiểu Nhu, hôm nay còn không biết sẽ bận tới lúc nào, không có tâm trạng mà đi ăn cơm.

Lâm Tiểu Nhu ngẫm lại, liền nói: “Hay là thế này đi, tớ gọi cho Khương Việt, thuận tiện gọi Dư Thâm Lam luôn. Đã lâu không gặp, tớ nên hàn huyên với cậu ta một chút có phải không?”

Khương Hoan Du nghe ra Lâm Tiểu Nhu chính là đang uy hiếp mình, nhưng cũng không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao, cô càng không cần phải đưa cô ấy đi.

“Tối nay tớ với đối tượng xem mắt đi hẹn hò, cậu với em trai tớ và bạn của nó cứ đi ăn cơm đi.” Nói xong, Khương Hoan Du đi vào trong bếp ở phía bên kia.

Lâm Tiểu Nhu nhìn theo bóng dáng Khương Hoan Du, hừ một tiếng.

Đã như vậy rồi, cô ấy thật sự rất muốn gọi Dư Thâm Lam ra để ôn lại chuyện cũ.

Tại nhà Khương Việt.

Dư Thâm Lam ngủ một giấc đến tận 1, 2 giờ chiều, cậu rời giường đi rửa mặt rồi tới phòng bếp rót nước.

Khương Việt đang nằm trên sofa xem TV, nhìn thấy Dư Thâm Lam đi tới liền nói với cậu: “Sáng nay Lâm Tiểu Nhu nói muốn cùng chúng ta đi ăn cơm tối, nói là lâu lắm rồi không gặp mày.”

“Chị Tiểu Nhu? Sao chị ấy biết tao đã trở về.”

“Chắc là chị tao đã nói với chị ấy.”

“Buổi tối chị mày cũng đi sao?”

“Chị tao không đi, tối nay chị ấy đi hẹn hò thì phải.”

Lúc Khương Việt nói lời này, Dư Thâm Lam đang cầm bình nước ấm lên để rót nước, nghe được hai chữ “hẹn hò”, ngón tay cậu không cẩn thận bị nước nóng làm cho bỏng.

Mười ngón tay kết nối với trái tim, dường như tim cậu lúc này cũng bị đốt cháy vậy.

Việc kiểm kê ngày hôm nay tương đối suôn sẻ, 5 giờ chiều, Khương Hoan Du cùng người quản lý giao ban, chuẩn bị ra cửa chờ Trang Tự tới đón.

Cô đã gặp Trang Tự một vài lần. Để nói có cảm giác gì không, thật ra cũng không có cảm giác gì cả. Hiện tại đã tới tuổi kết hôn, không có mấy người dì thì cũng sẽ có sẽ có mấy cô bác khác hết lòng giới thiệu, chỉ sợ cô không kết hôn thôi.

Ở trong đám dưa vẹo táo nứt kia thì Trang Tự xem như là người xuất sắc nhất. Tướng mạo đẹp, công việc ổn định, gia thế cũng khá tốt, cũng coi như là có quan tâm tới Khương Hoan Du. Khương Hoan Du cảm thấy cô vẫn có thể tiếp tục liên lạc cùng với anh ta được.

Khương Hoan Du thay quần áo làm việc ra, trang điểm lại một chút, vừa đi ra khỏi cửa hàng đã thấy Trang Tự đứng chờ ở ngoài.

Lúc Khương Hoan Du nhìn thấy anh ta, cô dừng lại một chút, sau đó tiến thêm một bước nữa, hỏi anh ta: “Anh chờ lâu chưa?”

Trang Tự rất vui khi nhìn thấy Khương Hoan Du, cười nói: “Không, anh cũng vừa mới đến thôi.”

Thời điểm lúc tan tầm luôn luôn tắc đường, con đường này trong trung tâm thành phố lại chật như nêm cối.

Khương Hoan Du ngồi trong xe Trang Tự, quay đầu nhìn dòng xe cộ không nhúc nhích ngoài cửa sổ, trong người có chút mệt.

Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại bận cả một ngày, nếu là Khương Việt lái xe, cô có thể nhân lúc kẹt xe mà chợp mắt một chút.

Trang Tự cũng cảm thấy có chút nhàm chán, anh ta mở đài phát trong xe lên, nữ phát thanh viên đang thông báo chỗ nào bị kẹt xe, rồi nên đi đường nào

“Em có đói không?” Trang Từ giảm âm lượng xuống, khỏi Khương Hoan Du.

Khương Hoan Du hoàn hồn, nhàn nhạt cười: “Không đói lắm.”

“Em muốn ăn gì tối nay? Có một nhà hàng Thái Lan mới khai trương, có muốn tới đó ăn thử không?”

“Đồ ăn Thái Lan…”

Khương Hoan Du nhớ tới Lâm Tiểu Nhu nói muốn cùng bọn Khương Việt đi ăn đồ ăn Thái Lan, sợ lại gặp phải bọn họ, liền nói: “Tôi không thích ăn đồ ăn Thái Lan lắm.”

“Không sao đâu, vậy em thích ăn cái gì thì chúng ta đi ăn cái đó.”

“Anh quyết định đi, trừ đồ ăn Thái Lan ra thì cái gì cũng được.”

“Vậy…Bò bít tết được không? Phía trước có một nhà hàng bò bít tết, ở đó có món bò bít tết Tây Lãnh rất nổi tiếng. Nhưng nếu em không thích thì chúng ta đổi món khác cũng được.”

Trang Tự có thể xem là một người dịu dàng và khá chu đáo, nhưng dường như ở trước mặt Khương Hoan Du anh ta lại có chút gì đó không đúng lắm, cũng không thể tiết lộ bản chất thật của mình.

Loại người này ở chung thật sự rất mệt mỏi.

“Hoan Du, làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì thế?” Trang Tự không nghe thấy Khương Hoan Du trả lời lại, lại nhìn thấy cô giống như là đang xuất thần, có chút quan tâm hỏi.

Khương Hoan Du tỏ ra không có chuyện gì mà cười tươi: “Không có gì, vậy ăn bò bít tết đi, đã lâu lắm rồi tôi cũng không ăn cơm Tây.”

“Được.” Trang Tự cũng cười. Lúc này dòng xe cộ trên đường bắt đầu chuyển động, anh ta nhìn về phía trước thong thả lái xe.

Tại nhà hàng Thái Lan.

Lâm Tiểu Nhu cũng bởi vì kẹt xe mà đến muộn. Lúc cô ấy đến, Khương Việt và Dư Thâm Lam đã ngồi ở đó, đồ ăn trên bàn cũng đã bắt đầu được dọn ra.

Mối quan hệ giữa Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu khá tốt, cũng có thể xem như là chị em trong nhà. Lúc Lâm Tiểu Nhu lấy chồng, Khương Việt cũng khóc giống như Khương Hoan Du, thậm chí còn khóc lớn hơn Khương Hoan Du. Thân là con gái độc nhất trong nhà, Lâm Tiểu Nhu vì vài phút đó đã quyết định về sau phải đối xử với Khương Việt tốt một chút, không giờ đánh mắng cậu ta.

Nhưng cũng chính vì vài phút đó mà lương tâm phát hiện ra, sau này đánh vẫn nên đánh, mắng vẫn nên mắng.

Khương Việt thấy Lâm Tiểu Nhu tới, trực tiếp đem thực đơn tới đưa cho cô ấy, nói: “Đồng chí Lâm Tiểu Nhu, chị lại đến muộn rồi. Đồ ăn em đã chọn xong, chị nhìn xem còn muốn gọi thêm cái gì không.”

“Được rồi, được rồi, không cần phải chọn thêm cái gì đâu, cứ ăn mấy món cậu chọn đi.” Lâm Tiểu Nhu gấp tới nỗi không chờ chính mình ngồi xuống, nhìn Dư Thâm Lam đang ngồi đối diện mình.

Mấy năm không gặp, cậu nhóc này càng thêm cao lại càng đẹp trai, khó trách lúc trước Khương Hoan Du vì cậu mà rung động, trong lòng nổi lên tà tâm.