Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 39: Hóa ra, cô cũng rất giỏi trong việc dỗ dành người khác



Editor: Yuu
Ngày đầu tiên đi làm của Khương Hoan Du không tính là bận bịu, cũng chẳng phải là nhàn rỗi.

Sau khi hoàn thành xong những việc cần phải làm, cô cũng tan làm theo các đồng nghiệp khác. Trước khi xong việc, cô đã gửi tin nhắn cho Dư Thâm Lam, nói cho cậu biết địa chỉ và thời gian.

Buổi sáng, Khương Hoan Du đã đỗ xe ở bên ngoài công ty. Cô vừa đi đến bên cạnh xe liền thấy ở trên cửa kính xe có một chiếc vé được ghim vào.

Khương Hoan Du cầm nó lên nhìn thoáng quá, thiếu chút nữa là phun một ngụm máu tươi ra.

Nơi này vậy mà lại không cho phép đỗ xe, hơn nữa, vé phạt còn tốn 200 tệ nữa!

Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên đi làm của cô thôi mà, lễ vật như vậy cũng quá “bất ngờ” rồi.

Khương Hoan Du gấp tờ vé phạt lại bỏ vào trong túi, cảm thấy mình đúng thật là xui xẻo.

“Phía sau công ty có một bãi đỗ xe, nếu đến sớm thì sẽ có chỗ trống. Chỗ này không cho phép xe đỗ thời gian dài. Em đã đỗ xe ở đây cả ngày, vì vậy mới có vé phạt.”

Trang Tự bất ngờ xuất hiện, giải thích với Khương Hoan Du.

Khương Hoan Du quay đầu lại thoáng nhìn anh ta, khóe miệng giật giật, nở một nụ cười có lệ. Cô gật đầu ý nói mình đã biết rồi: “Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ chú ý.”

“Có muốn anh đưa em qua đó xem một chút không, nhỡ đâu ngày mai em lại không tìm thấy được…”

“Không cần, cảm ơn anh.”

Khương Hoan Du nói cảm ơn hai lần liên tiếp, ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Trang Tự dường như cũng nhận ra điều đó, anh ta nói xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh chỉ muốn giúp em thôi.”

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, bạn trai tôi cũng sẽ tới đón tôi ngay thôi, tôi không nên quấy rầy anh.” Khương Hoan Du nói với Trang Tự, sau đó lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, nhấn nút mở khóa.

Trang Tự lập tức biết được cô nói vậy là để mình rời đi, không còn bị buộc phải ở lại đây nữa. Trước khi rời đi, Trang Tự hỏi: “Bạn trai em…Là cái người bạn lần trước sao? Chàng trai có vóc dáng cao gầy, trông khá nhỏ tuổi?”

Khương Hoan Du không ngờ rằng Trang Tự lại đoán được, liền thấy kỳ quái mà hỏi: “Làm sao anh biết?”

Trang Tự mỉm cười, có chút cay đắng mà nói: “Ánh mắt cậu ấy nhìn em rất khác, khi nhìn anh lại tràn đầy sự thù địch. Đặc biệt khi cậu ấy đánh anh ngày hôm đó, anh đã biết cậu ấy thích em. Thật bất ngờ khi cuối cùng hai người thật sự ở bên nhau.”

“…Có lẽ đó cũng là định mệnh.” Khương Hoan Du cũng không biết mình nên nói gì. Lúc đó cô cũng nghĩ rằng cuối cùng mình thật sự sẽ ở bên Dư Thâm Lam.

Nhưng cũng không ngờ rằng, tâm tư của Dư Thâm Lam lúc đó lại rõ ràng như vậy.

Trang Tự nhẹ nhàng ôm lấy Khương Hoan Du, trong lòng có rất nhiều cay đắng không thể diễn tả bằng lời.

“Chúc em hạnh phúc, hy vọng cậu ấy sẽ đối xử với em thật tốt.”

Anh ta biết thứ đã không thuộc về mình, dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng đều vô dụng. Anh ta đã cố gắng hết sức vì Khương Hoan Du, và bây giờ cũng chỉ có thể yên lặng chúc cô hạnh phúc.

Cái ôm này của Trang Tự khiến Khương Hoan Du không kịp đề phòng trước. Cô giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi nó.

Khương Hoan Du biết Trang Tự không có ý xấu gì, nhưng những việc anh ta làm luôn khiến cô không được thoải mái. Lần trước là hôn trán cô, còn lần này ——

Khương Hoan Du không thể chịu đựng được, cô dùng sức đẩy Trang Tự ra. Trang Tự cũng buông cô ra, trước khi đi còn nói: “Nếu cậu ấy đối xử với em không tốt, em vẫn còn có anh.”

Khương Hoan Du cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu. Cô có thể nhìn thấy anh ta có tình cảm với mình. Xem ra, công việc lần này khó tránh khỏi đã được định trước.

Khương Hoan Du nghĩ, nếu Dư Thâm Lam biết được cô làm việc cùng một chỗ với Trang Tự, mà Trang Tự vẫn còn những suy nghĩ như vậy với cô, hẳn là bình giấm chua của Dư Thâm Lam sẽ được mở nắp.

Suy đoán của Khương Hoan Du không sai, bình giấm chua của Dư Thâm Lam thật sự được mở nắp.

Trang Tự vừa đi xa, Khương Hoan Du quay đầu lại liền nhìn thấy Dư Thâm Lam đang đi về phía mình.

Biểu cảm trên gương mặt Dư Thâm Lam có chút mơ hồ, lại không rõ ràng. Khi cậu đến gần, Khương Hoan Du mới nhận ra gương mặt cậu đã tối sầm lại.

Cô hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”

“Em còn hỏi anh có chuyện gì sao? Em vừa làm gì cùng với người đàn ông kia vậy?”

Dư Thâm Lam trông rất tức giận, giọng điệu cũng không tốt lắm.

Khương Hoan Du ngạc nhiên, sau đó giải thích: “Vừa rồi không phải như cậu nghĩ đâu, tôi đã đẩy anh ta ra mà.”

“Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại ôm em? Tại sao em lại để anh ta chạm vào người mình chứ?”

“… Anh ta là Trang Tự, chính là đối tượng xem mắt của tôi mà cậu nhìn thấy lần trước.”

“Tại sao anh ta lại ở đây?”

“Anh ta…”

Khương Hoan Du suy nghĩ một lúc, sau đó thẳng thắn nói: “Anh ta làm cùng công ty với tôi, giờ xem như là đồng nghiệp.”

“Đồng nghiệp?!” Dư Thâm Lam càng thêm tức giận: “Tại sao em không nói cho anh biết? Có phải ngay từ đầu em đã biết rồi không?!”

“Hôm qua phỏng vấn xong tôi mới biết được. Không nói cho cậu là vì sợ cậu suy nghĩ nhiều. Cậu nhìn cậu bây giờ xem, chẳng phải suy nghĩ nhiều rồi sao.”

“Khương Hoan Du!!! Anh ta đã ôm em, anh còn không thể nghĩ nhiều về chuyện đó sao?!!! Em không thể ở cùng một chỗ với anh ta, ôm hôn anh ta, ai biết anh ta còn muốn làm gì với em chứ!”

Dư Thâm Lam chắc chắn Trang Tự còn có mưu đồ khác. Cậu không thể chịu đựng được bạn gái của mình làm việc chung với một người đàn ông có mưu đồ khác đối với cô, cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Cậu dùng giọng điệu ra lệnh nói với Khương Hoan Du: “Em từ chức đi, công việc vẫn còn có thể tìm được.”

Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam. Làm sao bây giờ, rõ ràng là cậu đang tức giận, nhưng cô càng nhìn lại càng cảm thấy thật đáng yêu.

Cô cũng có ý định sẽ từ chức, nhưng vẫn có ý đùa Dư Thâm Lam: “Tôi nhớ là cậu cũng có người ái mộ, ngày nào cũng ở bên cạnh làm việc với cậu. Tại sao cậu không từ chức đi.”

“Cô ấy đã sớm rời đi rồi.”

“Ồ, tôi còn nhớ rằng hai người ngày đó đều mắt đưa mày lại với nhau cơ mà.”

“Anh không có. Nhưng ngay cả khi anh với cô ấy có mắt đưa mày lại, cũng không ôm hôn như em với người kia.”

Bộ dạng tức giận của Dư Thâm Lam thật sự khiến Khương Hoan Du thích thú.

Đôi khi tính cách trẻ con của cậu thật sự rất đáng yêu. Cô nhéo má cậu, nói: “Cậu không thể nói xấu tôi được. Tôi với Trang Tự đâu có vừa ôm vừa hôn đâu.”

Dư Thâm Lam bị Khương Hoan Du nhéo má một hồi cũng quay đầu né tránh, mặt mày tràn đầy sự khó chịu và không vui.

Ai có thể khoan dung được khi bạn gái mình bị người đàn ông khác ôm chứ.

Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam vẫn còn đang tức giận, cô thỏa hiệp rồi dỗ dành cậu: “Bình giấm nhỏ, đừng giận nữa, về nhà thôi.”

“Làm sao có thể không tức giận chứ? Anh tức giận sắp nổ tung rồi.”

“Tôi cũng rất tức giận đó, bị người ta chiếm tiện nghi còn chưa nói, bạn trai tôi còn tức giận, hơn nữa tôi còn bị phạt một vố lớn nữa chứ.”

Khương Hoan Du bĩu môi, lấy tấm vé phạt ra, chu môi một cách đáng thương.

Biểu cảm trên mặt Dư Thâm Lam cũng đã biến đổi. Cậu hắng giọng, hỏi: “Vé phạt như thế nào, đưa đây anh xem một chút.”

“Đây.” Khương Hoan Du lập tức đưa tờ vé phạt ra, nghiêng người về phía cậu, tiếp tục giả vờ đáng thương: “Cậu nhìn ngày đầu tiên tôi đi làm đã nhận được lễ vật lớn như vậy, đúng là xui xẻo mà. Nơi này quả nhiên không thích hợp với tôi, xem ra tôi phải đi tìm một công việc khác rồi.”

Dư Thâm Lam tỉ mỉ xem tờ vé phạt kia từ đầu đến cuối, giọng điệu cũng nhẹ đi một chút.

“Thật ra… Tìm việc làm bây giờ rất khó khăn. Em cũng đã phải tìm hơn một tháng mới tìm được công việc này.”

“Không được, làm công việc này rủi ro như vậy. Tôi không thể khiến bạn trai mình ghen tỵ rồi ăn giấm mỗi ngày được, đúng không?”

Dư Thâm Lam cố nhịn cười, nhưng vẫn không thể giữ lại được. Từng lời nói của Khương Hoan Du đều được cậu khảm vào trong tim.

Hóa ra, cô cũng rất giỏi trong việc dỗ dành người khác.

“Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, em có chắc là muốn từ chức không?” Dư Thâm Lam không chắc chắn mà hỏi lại.

“Không phải cậu vừa mới bảo tôi làm như vậy sao. Sống là phải biết tận hưởng cuộc sống, đúng không?” Khương Hoan Du cũng biết mình từ chức như này cũng là quá tùy tiện, nhưng thật sự có quá nhiều lý do để cô làm như vậy.

Lý do chính vẫn là Trang tự.

Khương Hoan Du giơ tay lên sờ vào khóe miệng đang cố gắng nhịn cười của Dư Thâm Lam, hỏi: “Bạn trai của tôi ơi, bây giờ cậu còn giận nữa không? Có muốn về nhà với tôi nữa không?”

Dư Thâm Lam vẫn giữ nguyên sắc mặt như vậy, nhưng lại nắm lấy tay Khương Hoan Du. Cậu giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Anh tới đây chính là để đón em về. Nhưng bây giờ anh quyết định sẽ về nhà mình một chuyến.”

“Sao vậy?”

“Anh dự định sẽ ở nhà em một thời gian dài, nên phải trở về dọn dẹp một chút hành lý.”

“Vậy, tiền thuê nhà rồi tiền điện nước nhớ đóng đúng kỳ hạn nhé. Tôi sẽ không cho cậu mức giá hữu nghị đâu.”

Khương Hoan Du nói một cách tinh nghịch. Dư Thâm Lam cúi đầu, đụng nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, nở nụ cười: “Được, nhất định sẽ đóng đúng kỳ hạn.”

Hai người vốn định về nhà Dư Thâm Lam dọn dẹp đồ đạc trước, nhưng trên đường đi lại đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt cũ. Bánh ngọt hạt dẻ của cửa hàng này siêu ngon, chỉ là vị trí không được thuận lợi lắm, Khương Hoan Du cũng hiếm khi đến đây vì lý do này.

Nghĩ đến món bánh hạt dẻ mà đã lâu không được ăn, Khương Hoan Du nuốt nước miếng.

Dư Thâm Lam nhìn ra tâm tư của cô, cậu hỏi: “Có đói không?’

“Hừm… Cậu đói không?”

“Em đói thì anh cũng đói. Em có muốn ăn bánh ngọt hạt dẻ không?”

Khương Hoan Du ngạc nhiên nhìn Dư Thâm Lam: “Thật tuyệt vời! Cậu biết tôi đang nghĩ gì sao! Tôi thực sự thích bánh ngọt hạt dẻ của cửa hàng này!!!”

Dư Thâm Lam mỉm cười. Cậu đã thầm nhớ sở thích của cô từ rất lâu. Cô thích cái gì, không thích cái gì, cậu đều biết tất cả.

“Dừng lại ở ven đường phía trước đi, anh sẽ đi mua cho em.”

“Được.”

Khương Hoan Du dừng xe lại ở ven đường. Dư Thâm Lam mở dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe. Khương Hoan Du nghĩ gì đó lại giữ chặt cậu lại, giao phó: “Mua thêm bánh đậu xanh xốp giòn, cả bánh su kem nữa.”

“Anh nhớ rồi.” Dư Thâm Lam cưng chiều xoa đầu Khương Hoan Du, vò rối tóc cô, sau đó mở cửa xuống xe.

Cửa xe đóng lại, Khương Hoan Du nhìn theo bóng lưng của Dư Thâm Lam một lúc. Rồi cô kéo tấm chắn nắng trong xe ô tô xuống, nhìn vào chiếc gương nhỏ trên đó, chỉnh lại mái tóc vừa bị Dư Thâm Lam làm rối.

Chưa đến một phút trôi qua, Khương Hoan Du nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng động rất lớn. Giống như là thứ gì đó đụng vào nhau, dường như có thể làm rung chuyển cả thế giới.

Khương Hoan Du ngay lập tức quay đầu lại, thấy không rõ chuyện gì xảy ra, cô liền xuống xe.

Hai bên con đường mòn này đều được trồng cây long não. Gió đêm mùa đông thổi tới, lá cây long não xào xạc rung động.

Một chiếc ô tô màu đen đâm vào thân cây, đầu xe đụng vào không còn nhìn rõ hình dạng, bốc lên từng đợt khói trắng xóa. Trước xe ô tô màu đen, chiếc xe buýt chở đầy hành khách cũng phanh gấp lại, dừng ở bên đường. Đầu xe buýt cũng bị đâm nát, người bên trong xe đều vô cùng hoảng loạn.

Nhiều người qua đường cũng vô tình bị thương, cũng có rất nhiều người ngã gục xuống đất.

Cảnh tai nạn xe hơi như này khiến Khương Hoan Du vô cùng sợ hãi. Cô tìm kiếm bóng dáng Dư Thâm Lam khắp nơi. Cuối cùng, ở phía bên kia xe buýt, cô cũng tìm thấy Dư Thâm Lam đang nằm trên mặt đất.

Khương Hoan Du lập tức chạy tới bên cạnh Dư Thâm Lam, ôm chặt lấy người cậu, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

Một nửa gương mặt Dư Thâm Lam đều là máu, máu đỏ tươi tràn ngập nhìn mà ghê người. Cậu vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Khương Hoan Du đang khóc, cố gắng cười an ủi cô: “Anh không sao… Chỉ là anh không cẩn thận nên mới bị đụng ngã…”

“Tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay lập tức. Cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…” Cả người Khương Hoan Du đều run rẩy. Cô một bên ôm Dư Thâm Lam vào trong lòng, một bên tìm điện thoại trong người. Nhưng cô lại không mang theo điện thoại, điện thoại vẫn còn đang để trên xe.

Dư Thâm Lam còn muốn nói điều gì đó, nhưng cậu không thể chống đỡ được rồi ngất đi. Khương Hoan Du lập tức khóc lớn tiếng, gương mặt tràn ngập nước mắt. Cô ôm chặt đầu Dư Thâm Lam vào trong lòng, sợ hãi đến cực độ.