Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 32: Mời em ăn trưa



Sáng hôm sau, vừa mới đến công ty, Mễ Ly đã nhận được thông báo.

"Phó tổng! Bên phía Hải Dương vừa mới gọi tới. Họ nói mời chị qua bên đó để hợp đồng."

"Gì cơ? Qua đó để kí hợp đồng?"

"Vâng."

"Được! Chị biết rồi, cảm ơn em."

Sau khi nhận được lời nhắn từ tiếp tân, Mễ Ly và Mộ Di lập tức đi lên tầng. Đi vào phòng làm việc của Văn Vỹ, anh vẫn đang bận nói chuyện với khách hàng qua điện thoại. Nhìn thấy hai người đi vào thì liền đưa tay lên ra hiệu im lặng. Mễ Ly và Mộ Di hiểu ý nên đã yên phận ngồi trên ghế sofa.

Điện thoại kết thúc, Văn Vỹ đứng lên đi về phía hai người. Nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, mi tâm nhíu chặt, hai mắt hiện rõ nét thâm quầng.

"Anh! Có chuyện gì sao?"

"Bên tổng cục công ty xảy ra chút chuyện, anh phải lập tức trở về."

"Có quan trọng lắm không? Có cần em đi cùng anh không?"

"Không cần! Vũ Tiến sẽ đi cùng anh. Em ở lại quản lý công ty cho tốt là được."

"Vâng! Anh...bên phía Hải Dương vừa mới gọi điện bảo chúng ta cử người đến đó kí hợp đồng."

"Cứ để Lãnh Yên đi là được. Dù sao thì cô ta cũng có nhiều kinh nghiệm xử lý công việc..."

"Nếu lỡ như bọn họ không đồng ý thì sao?"

"Thì hủy! Hợp đồng đó không cần kí."

"Vâng!"

"Được rồi, hai người ra ngoài đi."

"Vâng! Anh chú ý an toàn. Đến nơi thì gọi cho em."

Văn Vỹ mỉm cười, gật đầu với cô. Mễ Ly và Mộ Di ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại, Văn Vỹ híp mắt nhìn theo bóng lưng của hai người. Lần trở về này, điều anh sợ nhất chính là chuyện Mễ Ly gặp lại Hàn Vũ. Anh thật sự không hề muốn để bọn họ gặp lại nhau chút nào. Anh đã mất cô một lần, tuyệt nhiên sẽ không muốn mất cô thêm một lần nào nữa.

______________

Tập đoàn Hải Dương...

Hàn Vũ đang ngồi trong phòng xem tài liệu thì Lâm Tú bước vào.

"Hứa tổng! Người bên phía An Đức đã đến rồi."

"Cho cô ấy vào."

"Nhưng... Không phải thiếu phu nhân."

Hứa Hàn Vũ đặt tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt nhìn về phía cậu trợ lý của mình.

"Là ai?"

"Là Lãnh Yên! Giám đốc phòng quan hệ ngoại giao."

"Cứ để cô ta vào."

"Vâng!"

Lãnh Yên được Lâm Tú đưa vào. Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp và khí chất lạnh lùng của người trước mặt. Người đàn ông này quả thật là quá đẹp, đẹp một cách hoàn hảo.

"Hứa tổng! Xin chào! Tôi là Lãnh Yên, là..."

"Doãn Mễ Ly đâu?"

"Anh..."

"Gọi cô ta đến đây. Nếu không thì không cần bàn nữa."

"Nhưng...Là Phó tổng điều tôi đến đây."

"Lâm Tú, tiễn người."

Lãnh Yên cứ thế bị Lâm Tú đưa ra ngoài. Trên đường đi, anh bạn trẻ này còn tốt bụng lạnh nhạt nhắc nhở một câu.

"Cô Lãnh! Ngại quá, Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ thích bàn chuyển với Phó tổng của các cô thôi. Nếu được thì phiền cô nhắn lại với cô ấy như vậy nhé. Tạm biệt."

Đưa Lãnh Yên xuống đến dưới tầng thì Lâm Tú cũng tạm biệt rồi quay trở lên. Lãnh Yên nhìn theo bóng lưng của anh mà trong lòng không khỏi hậm hực. Việc Mễ Ly vô duyên vô cớ được lên làm Phó tổng đã khiến cô ta không được vui, giờ lại thêm chuyện này lại càng khiến cô ta ghét Mễ Ly nhiều hơn.

Quay trở lại phòng của Tổng giám đốc, Lâm Tú đi đến trước mặt anh rồi hỏi.

"Hứa tổng! Lỡ như cô ấy không đến thì sao?"

"Đây là một trong những dự án rất quan trọng của An Đức. Tôi không tin bọn họ sẽ từ bỏ nó."

Lời nói vừa dứt, bên ngoài bàn làm việc của Lâm Tú đã vang lên tiếng chuông điện thoại. Anh ta vội vàng chạy ra ngoài nghe máy. Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng của phụ nữ.

"Xin chào! Tôi là Mộ Di, trợ lý của Doãn tổng."

"Xin chào! Tôi là Lâm Tú."

"Vâng! Trợ lý Lâm, phiền anh nhắn lại với Hứa tổng. Nếu quý công ty đã không muốn hợp tác thì hợp đồng lần này chúng tôi không cần kí nữa. Tạm biệt!"

Điện thoại bị ngắt kết nối trước sự ngỡ ngàng của Lâm Tú. Lần đầu tiên trong hành trình làm trợ lý, anh nghe được có người lại từ chối hợp tác với Hải Dương. Đúng là...

"Hứa tổng..."

Lâm Tú vừa chạy vừa hét lớn. Hàn Vũ nhíu mày nhìn cậu trợ lý của mình. Từ lúc nào mà cậu ta lại thành ra cái bộ dạng dở hơi này vậy nhỉ!

"Hứa tổng..."

"Cậu có thể ra dáng trợ lý một chút không? Trông cứ như mấy thằng dở hơi vậy?"

"Tôi báo cho anh một tin giật gân..."

"Nói!"

"Phía bên An Đức mới gọi tới, họ từ chối chuyện hợp tác lần này."

"Hừm... Liễu Ninh Ninh! Em giỏi lắm."

"Bây giờ phải làm sao?"

"Cô ấy không tới đúng không?"

"Chứ sao?"

"Chúng ta đến đó."

Lần này đến lượt Lâm Tú mắt chữ O mồm chữ A nhìn Tổng giám đốc của mình. What the F*ck! Đây có thật là Tổng giám đốc của anh không vậy?

"Còn không đi?"

"Vâng! Tới...Tới ngay."

Chiếc xe lăn bánh rời đi rồi dừng lại trước cửa của toà nhà tập đoàn An Đức. Vì đã là giờ nghỉ trưa nên công ty vắng người, chỉ có vài cô tiếp tân vẫn ngồi lại đó. Nhìn thấy hai người đi vào, đôi mắt của hai cô lễ tân lập tức sáng lên. Người gì đâu...mà đẹp trai quá vậy?

"Xin chào! Chúng tôi muốn gặp Phó tổng của quý công ty."

Cô tiếp tân mỉm cười duyên dáng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mà quên mất cả việc trả lời. Lâm Tú thở dài, gõ mạnh xuống bàn khiến cô ta giật mình.

"Chúng tôi muốn tìm Phó tổng của các cô."

"Xin...Xin lỗi! Hai vị có hẹn trước không ạ?"

"Không có!"

"Vậy thì xin đợi một lát."

Cô lễ tân nhấc điện thoại nội bộ lên gọi lên phòng trợ lý Phó tổng giám đốc. Đầu dây bên kia nhấc máy, sau khi nghe được tên của người muốn gặp thì liền nói gì đó. Cô lễ tân ra vẻ đã hiểu rồi tắt máy. Đặt điện thoại xuống, cô ấy ngượng ngùng nói với người đối diện.

"Ngại quá! Phó tổng của chúng tôi không muốn gặp hai người. Mời hai người khi khác quay lại."

Lời nói chưa dứt, hai người đàn ông đã đi về phía trước. Cô lễ tân hoảng sợi liền gọi bảo vệ đến. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt thần chết của người kia, cả đám bọn họ lập tức cứng người. Cuối cùng là chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau lên đến phòng của Phó tổng giám đốc.

Mộ Di và Mễ Ly đang ngồi nghiên cứu tài liệu về dự án mới thì cửa phòng đột ngột bị mở ra. Cả hai đều cùng lúc hướng mắt về phía cửa. Hai gương mặt của hai người đàn ông đập vào trong mắt, nhịp tim của hai người bị lạc mất một nhịp.

"Phó tổng! Xin lỗi, chúng tôi không cản được anh ta."

"Không sao! Mọi người ra ngoài đi. Đây là khách của tôi."

"Vâng!"

Sau khi đám người rời khỏi, Mễ Ly mới đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh.

"Hứa tổng! Không biết anh đến tìm tôi có chuyện gì?"

"Không có gì! Đến mời em đi ăn trưa."