Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 37: Muốn ăn em



Ninh Ninh bắt đầu quét dọn nhà cửa. Hàn Vũ im lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô mà không khỏi mỉm cười. Có cô thật tốt...

Vừa hay lúc đó bên ngoài có tiếng chuông cửa. Ninh Ninh nheo mắt nhìn ra rồi đi ra mở cửa. Gương mặt tươi tắn của Mộng Phi Yến lập tức xuất hiện trong tầm mắt xinh đẹp của cô. Nhìn thấy người trước mặt, nụ cười trên gương mặt của Mộng Phi Yến trở nên cứng đờ.

"Sao lại là cô?"

"Nhà chồng tôi, tại sao lại không thể là tôi?"

"Cô..."

Hàn Vũ từ trong nhà bước ra, mắt thấy người bên ngoài cổng thì liền có chút chán ghét. Anh đi tới phía sau lưng Ninh Ninh, không mặn không nhạt mà hỏi người kia.

"Em tới đây làm gì?"

"Em... Có nấu chút đồ ăn mang qua cho anh."

"Không cần! Em về đi."

"Hàn Vũ..."

"Có người tới chăm sóc cho anh rồi, tôi về đây."

"Ninh Ninh..."

Ninh Ninh đi vào trong nhà, Hàn Vũ vội vàng đuổi theo phía sau cô. Còn ai đó vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không nhút nhích được.

"Tại sao mày không chết đi?"

Hàn Vũ chạy theo Ninh Ninh vào trong nhà, lại bắt gặp gương mặt không chút biểu cảm nào của cô khiến anh thêm mấy phần âu sầu. Rõ ràng là đang rất tốt đẹp, tại sao lại trở thành như vậy chứ? Còn có Mộng Phi Yến nữa, anh đã nói với cô ta rất nhiều lần là anh không muốn gặp cô ta nữa. Vậy thì tại sao lại cứ ám lấy anh không buông vậy?

"Ninh Ninh! Nghe anh nói đi..."

"Nói gì? Nói là tại sao cô ta lại đến đây sao?"

"..."

"Hứa Hàn Vũ! Trong suốt thời gian tôi không ở đây, cô ta đến bao nhiêu lần, ngủ lại bao nhiêu đêm... Tôi không biết, không cần biết và cũng không muốn biết."

"Tôi chỉ biết là thứ mà người khác đã chạm vào thì tôi vĩnh viễn cũng không muốn chạm lại... Dơ lắm!"

Hàn Vũ không tin vào mắt mình nữa. Anh thật sự không thể tin được người trước mặt là Liễu Ninh Ninh từng yêu anh hết lòng hết dạ. Giờ thì anh hiểu cảm giác của cô rồi. Cái cảm giác bị chính người mình yêu thương nhất nghi ngờ... Thật đau lòng.

"Ninh Ninh! Cuối cùng em cũng về rồi. Em biết không, thời gian em biến mất, ngày nào anh ấy cũng say khướt."

Mộng Phi Yến từ bên ngoài đi vào đã nói thêm một câu ngư thể đang châm ngòi cho quả bom chuẩn bị nổ. Khó khăn lắm mới có cơ hội để tiếp cận Hàn Vũ. Vậy mà còn chưa kịp làm được gì thì Ninh Ninh đã trở về. Thử hỏi sao cô ta bằng lòng cho cam kia chứ. Dĩ nhiên là phải tìm cách châm thêm lửa để hiểu lầm giữa hai người mỗi lúc một sâu hơn mới được.

Ninh Ninh nhíu mày nhìn người phụ nữ vừa mới bước vào, càng nhìn lại càng thêm chán ghét. Rõ ràng là cô ta đang cố ý. Nói ra mấy lời đó, mục đích chính là để cô thêm tức giận rồi bỏ đi đây mà. Nếu như cô ta đã thích diễn, vậy thì cứ diễn với cô ta một lần vậy. Để xem thử là ai cao tay hơn. Cũng là muốn xem thử, giữa cô và cô ta, người đàn ông bên cạnh sẽ lựa chọn đứng về phía ai.

"Nói vậy thì tôi phải cảm ơn chị rồi. Thời gian tôi không ở đây, đều là nhờ chị chăm sóc chồng tôi nhỉ!"

"Ninh Ninh! Em nói gì vậy? Chị và anh ấy vốn dĩ là trong sạch."

"Ý... Tôi có nói là hai người xảy ra chuyện mờ ám sao?"

"Em..."

"Bà chị à! Chồng tôi như thế nào thì người vợ như tôi hiểu rõ nhất. Dù có thiếu thốn ra sao thì anh ấy cũng không bao giờ dùng lại đồ bỏ đi của người khác. Đặc biệt là những những món đồ dùng để giải quyết nhu cầu..."

"Mày..."

"Sao hả? Tức giận rồi? Không diễn nữa sao?"

"Em... Tại sao lại xúc phạm chị như vậy?"

"Xin hỏi tôi xúc phạm chị khi nào? Tôi... có nhắc đến chị sao?"

Mộng Phi Yến tức giận đến mức muốn bốc khói nhưng vẫn không thể làm gì được. Cô ta đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Hàn Vũ. Hành động đó lại bị Ninh Ninh bắt gặp, cô nhếch môi cười mà khinh bỉ, cơ thể nhỏ nhắn di chuyển về phía trước, chắn mất tầm nhìn của cô ta.

"Cô nhìn cái gì? Muốn cầu xin anh ấy giúp cô sao? Qua đây, khóc lóc hay năn nỉ thì cứ tự nhiên."

Hứa Hàn Vũ đứng sau lưng cô, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Mới bao lâu không gặp, cái miệng của cô lợi hại hơn rồi, có tiến bộ, đáng khen. Nghĩ như thế, anh lại không nhịn được mà nhếch môi cười. Ninh Ninh bất ngờ quay lại, trừng mắt nhìn anh khiến anh hơi hoảng hồn. Chẳng hiểu từ lúc nào, người phụ nữ bé nhỏ này lại mang đến cho anh một cảm giác đáng sợ như vậy. Eo ôi... quá kinh khủng.

"Anh cười cái gì?"

"Không có gì! Anh có cười gì đâu chứ!"

"Người tình trong mộng của anh sắp khóc rồi kìa. Không thấy đau lòng sao?"

"Không phải! Anh với cô ta không là cái gì hết. Vợ à... Để anh bình yên đi được không?"

Ninh Ninh mỉm cười, ánh mắt thích thú nhìn Mộng Phi Yến.

"Chị à! Chị nghe thấy chưa?"

"Hàn Vũ..."

"Đừng có lôi tôi vào."

"Ây da! Chồng à, anh tuyệt tình quá đó."

"Vợ à! Em tha cho anh đi."

Mộng Phi Yến tức điên lên được. Bao lâu không gặp, không ngờ tới cô lại biết cách chọc giận người khác như vậy. Đúng là mở mang tầm mắt.

"Sao vậy? Còn muốn ở lại đây cùng vợ chồng tôi ăn cơm tối sao?"

"Cô..."

"Tôi thế nào?"

"Cô giỏi lắm."

"Giỏi mấy cũng không bằng cô..."

Mộng Phi Yến tức giận bỏ đi. Ninh Ninh mỉm cười vui vẻ đưa tay lên chào.

"Đi thong thả nha! Không tiễn."

Sau khi cô ta đi mất, Hàn Vũ hài lòng mỉm cười nhìn cô. Giờ cô có bản lĩnh lớn thật. Kiểu này thì... Anh phải chịu khổ dài dài đây.

"Ninh Ninh..."

"Chuyện gì?"

"Em..."

"Tôi thì thế nào?"

"Không! Không có gì..."

"Thế nào? Tôi đuổi cô ta đi nên anh đau lòng sao?"

"Không có! Làm gì có."

Người ta nói đúng! . Đam Mỹ Cổ Đại

Phụ nữ chính là loài đáng sợ nhất trên đời này. Giờ anh lĩnh ngộ được rồi. Quả thật là... Đáng sợ!

"Cút ra."

"Em lại muốn đi sao?"

"Không thì thế nào? Ở lại đây ngồi nhìn mặt anh à?"

"Nhưng mà... Anh chưa ăn!"

"Lát nữa có người mang đồ qua. Tự nấu mà ăn."

"Không..."

"Chứ thế nào?"

"Muốn ăn em..."