Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 7: Tôi ghen đó! Thì sao?



Chiếc xe dừng lại trước cổng trường đại học Thành Tây, trường đại học lớn nhất Thành Châu này. Hứa Hàn Vũ bảo cô xuống xe, anh đưa cô vào trong để đăng ký học đại học. Liễu Ninh Ninh khoác tay anh đi vào trước sự ngưỡng mộ của một đám nữa sinh trong trường. Cũng đúng, anh đẹp trai thế mà, bọn họ chú ý cũng là điều dễ hiểu thôi.

Hiệu trưởng nhìn thấy bóng dáng anh từ đằng xa, đôi mắt khẽ nheo lại. Người thanh niên đó sao lại quen mặt đến vậy chứ. Cho đến khi anh đang rất gần ông ta thì đôi chân của thầy hiệu trưởng đã không thể đứng vững được nữa. Đó chẳng phải là Hứa đại thiếu gia của nhà họ Hứa hay sao? Tại sao...lại tới đây...

"H... Hứa...Hứa thiếu gia. Sao cậu lại tới đây?"

Nhìn thấy người đứng trước mặt mình, thầy hiệu trưởng lấp bắp nói mãi mới thành câu. Ninh Ninh đứng bên cạnh ngước mắt lên nhìn anh rồi lắc đầu thở dài. Biểu cảm kiểu như là..."Anh hù thầy hiệu trưởng sợ rồi kìa. Sao đây?"

Hứa Hàn Vũ sắc mặt không đổi, vẫn ánh mắt lạnh lùng và giọng nói vô cảm ấy, anh trả lời.

"Đưa phu nhân của tôi đi đăng ký nhập học!"

"Ph...phu...phu...nhân?"

"Phải! Là cô ấy. Hiệu trưởng Trần, ông sắp xếp được không?"

Hiệu trưởng Trần nhìn sang Ninh Ninh rồi khẽ rùng mình một cái. Có cho thêm núi kim cương đi nữa thì ông ta cũng không dám trả lời là không.

"Được! Được mà. Chỉ là không biết... thiếu phu nhân muốn... muốn học chuyên ngành nào?"

"Em muốn học gì?"

Hàn Vũ quay sang hỏi Ninh Ninh, ánh mắt và thái độ lập tức thay đổi 180° khiến hiệu trưởng thở dài bất lực. Cũng là người với người mà sao lại có thể khác nhau như vậy chứ...Haizzz.

"Chuyên quản trị kinh doanh."

"Quản trị kinh doanh?"

"Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?"

"Không có! Vậy phải học cho tốt vào."

"OK!"

Ninh Ninh nheo mắt mỉm cười với anh. Anh cũng vui vẻ mà nở ra nụ cười nửa vời. Hiệu trưởng Trần đứng bên cạnh càng nhìn càng cảm thấy mình thừa thải.

"Hiệu trưởng Trần! Ông nghe rồi chứ?"

"Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ sắp xếp. Ngày mai, thiếu phu nhân có thể tới trường học."

"Ngày mai? Nhanh quá không? Em có kịp chuẩn bị không?"

"Chắc là kịp."

"Không được! Ba ngày nữa."

"Được được! Hứa thiếu gia, cậu nói sao thì là như vậy."

"Vậy xin phép đi trước."

"Tôi tiễn cậu!"

"Không cần!"

"Vậy hai người đi thong thả."

Nhìn theo bóng lưng của hai người, hiệu trưởng Trần đưa tay lau trán. Đại nhân vật xuất hiện trong trường rồi, cầu trời khấn phật đừng để xảy ra chuyện gì không hay.

Ninh Ninh và Hàn Vũ đi ra ngoài lại nghe được có người gọi tên cô. Quay đầu lại nhìn, là Dịch Ân, vị sư huynh học cao hơn cô một bậc.

Dịch Ân đi về phía cô, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Ninh Ninh gặp lại anh thì rất vui, cũng đã khá lâu rồi hai người không gặp nhau. Từ lúc cô nghĩ học, tính đến nay cũng đã hơn ba năm rồi.

"Ân ca! Anh cũng học ở đây sao?"

"Không! Anh là giảng viên ở đây."

"Wow! Thật vậy sao?"

"Ừm! Em tới đây làm gì?"

"Em đăng ký học lại ạ!"

Hai người nói chuyện vui vẻ mà lại quên mất có một người đang đứng ngay bên cạnh. Hàn Vũ nhíu mày khó chịu nhìn Dịch Ân, trong ánh mắt toàn là sự lạnh lẽo như thể muốn đóng băng đối phương ngay lập tức. Dịch Ân đưa tay lên muốn xoa đầu Ninh Ninh thì ngay lúc đó, Hàn Vũ đã kéo cô ra phía sau mình rồi tặng cho Dịch Ân một cái nhìn cảnh cáo.

Bàn tay đưa lên dừng lại trong không trung, Dịch Ân vẫn ôn nhu mỉm cười, lịch sự hỏi người trước mặt.

"Xin lỗi! Anh đây là..."

"Tôi là chồng cô ấy."

Ninh Ninh đứng sau lưng Hàn Vũ lại đột ngột cảm thấy ớn lạnh. Khẽ rùng mình một cái, cô nắm lấy tay áo của Hàn Vũ mà kéo nhẹ. Anh dửng dưng quay lại nhìn cô, trong ánh mắt đùng đùng sát khí. Lời nói chưa kịp nói ra đã bị nỗi sợ dọa cho chạy ngược vào trong. Ninh Ninh rút cổ, cười mỉm nhìn anh.

"Chồng cô ấy sao? Ngại quá tôi không biết!"

"Vậy giờ thì biết rồi chứ?"

Dịch Ân không trả lời chỉ cúi đầu rồi cười lạnh. Hàn Vũ nhìn thấy lại càng không vừa lòng.

"Nếu như không có chuyện gì thì vợ chồng tôi về trước."

Không đợi người kia trả lời, Hàn Vũ kéo tay Ninh Ninh bỏ đi một mạch. Ninh Ninh bất lực, chỉ có thể quay đầu lại nhìn rồi vẫy tay tạm biệt Dịch Ân. Chiếc xe lăn bánh rời đi, Ninh Ninh cảm thấy bầu không khí trong xe có gì đó quái dị, hình như nhiệt độ vô cùng thấp.

Nhìn sang người bên cạnh, cô khẽ nuốt xuống một ngụm khí lạnh, đôi mắt lơ đãng cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ. Vậy nhưng mà người kia lại đâu dễ dàng mà bỏ qua cho cô như thế. Lái xe với tốc độ ánh sáng, chỉ chưa đầy mười lăm phút thì hai người đã về đến nhà. Hứa Hàn Vũ mở cửa xe nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong nhà. Suốt cả quá trình đó, Ninh Ninh lại không dám phản kháng chút nào, mặc cho anh tùy ý kéo cô đi. Bộ dạng này của cô chẳng khác nào một đứa bé phạm phải lỗi lầm nên chột dạ.

Ép cô dựa lưng vào tường, anh dùng một bàn tay đỡ phía sau đầu, ngăn cách cô va vào bức tường cứng nhắc kia. Ánh mắt anh hiện lên sự tức giận, đến cả ngữ điệu cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

"Ai?"

"Hả? Cái gì cơ?"

"Hắn là ai?"

"Hắn? Hắn nào?"

"Em còn dám hỏi?"

"A...À...Ừ...là...là Dịch Ân..."

"Dịch Ân! Thân mật quá nhỉ?"

"Không... phải...Anh ấy chỉ là đàn anh của tôi thôi!"

"Thế nào? Xưng hô là anh em ngọt ngào vậy sao?"

"Anh nổi điên cái gì vậy?"

"Em nói lại xem?"

"A...Anh...Anh ghen sao?"

"Tôi ghen đó! Thì sao?"

Hứa Hàn Vũ cũng bị chính câu trả lời của của bản thân làm cho giật mình. Anh ghen sao? Tại sao lại ghen? Anh...cũng không biết. Chỉ biết là anh không muốn cô quá thân mật với người đàn ông khác ngoài anh.

"Anh...Ghen thật sao?"

Hàn Vũ nhìn cô gái trước mặt, anh thật sự bị cô chọc cho phát điên lên thật rồi. Chẳng nói chẳng rằng, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn nóng bỏng mang theo cả sự tức giận áp xuống, Ninh Ninh bất ngờ đến mức quên cả phản kháng. Đến khi cánh môi bị anh cắn nhẹ vào thì cô mới giật mình phản ứng kêu lên.

"Đau!"

Người đàn ông buông tha cho cô, anh nhìn cô thật lâu rồi mới nói một câu khiến trái tim cô đập nhanh dữ dội.

"Tôi không muốn người phụ nữ của mình có quan hệ thân mật với bất cứ một người đàn ông nào khác ngoài tôi. Nghe rõ chưa?"

"Tôi... Tôi... Tôi biết rồi."

"Nếu như để tôi biết em còn qua lại với hắn thì em đừng nghĩ đến chuyện đi học ở đó nữa."

"Biết rồi mà."

"Đói chưa?"

"Có một chút!"

"Ăn ở nhà hay ra ngoài?"

"Ở nhà!"

"Thay đồ vào bếp phụ tôi."

"OK!"

Nhìn dáng người nhỏ bé tung tăng chạy lên tầng, đôi môi mỏng của Hàn Vũ lại bất giác mỉm cười. Yêu cô...có lẽ không phải là không thể, bởi vì cô ấy quả thật rất đáng yêu.

************

MỌI NGƯỜI ƠI! GẦN ĐÂY TRUYỆN CỦA VY HAY BỊ REUP. MỌI NGƯỜI CÓ THẤY THÌ BÁO SPAM VÀ COMMENT ĐỂ CÁC BẠN KHÁC VÀO TRANG CHÍNH ĐỂ ĐỌC NHÉ. CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️❤️