Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 14: Ngỡ đâu là tình cuối



Em không còn bé dại, thích búp bê, mê tiếng hát êm tai

Em không còn thơ ngây, chỉ yêu giọng nói ai

Thì thầm qua vô tuyến, những đêm mưa lặng lẽ

Em không còn đủ trẻ, để tìm hiểu chính mình

Em đã hết niềm tin, vào tình anh, vào tim em..

Thời đại học, Păn xê may mắn, không phải bon chen ở những khu nhà trọ phức tạp. Vì ba cô từng là cựu chiến binh nên cô được duyệt vào ở ngay trong kí túc xá. Công việc hằng ngày của cô chỉ là đi đến giảng đường, trở về kí túc xá, ra chợ ở cổng sau, và đi dạy thêm vào cuối ngày.

Păn xê học chuyên ngành Văn hóa học của một trường xã hội khá nổi tiếng của thành phố S. Tính tình khá trầm tĩnh, ít nói, độc lập nên cô ít khi tham gia các hoạt động đoàn hội, ngoại trừ tham gia công tác tình nguyện hè vào mỗi cuối năm.

Năm đó, cô vừa trở về sau một tháng đi tình nguyện ở một tỉnh xa xôi, cảm xúc, suy tư còn đọng lại trong lòng. Tự dưng muốn tỏ bày. Ngặt nỗi, thiếu tri kỉ.

Phòng cô ở có tám người. Mỗi người một quê. Chỉ có cô và một nhỏ bạn chung lớp quê ở miền Tây. Còn lại đều là các chị lớn tuổi hơn, học khác khoa, quê hương cũng khác nhau. Đa phần là người miền ngoài, nhưng đã vào thành phố sống khá lâu, chỉ có giọng nói là vẫn còn nguyên vẹn.

Buổi tối, trong phòng học dãy E, lầu một, bốn cô gái đi ra ngoài chưa về, một cô đã xuống phòng tự học, còn lại ba người ở trong phòng, bao gồm cả Păn xê. Cô mở máy tính, lướt web. Bỗng có tin nhắn kết bạn trong yahoo. Cô nhìn một lúc trang cá nhân của người nọ, là cùng quê. Thế là cô đồng ý.

Một buổi tối trôi qua. Păn xê nhìn lại đồng hồ, đã gần mười hai giờ khuya. Lần đầu tiên, cô trò chuyện với một người mới quen đến quên mất khái niệm thời gian. Có lẽ, hôm nay, sau khi trở về từ những ngày hè xanh, nhiều tâm sự chăng? Hoặc là vì anh ta là người cùng quê nên dễ dàng cởi mở với nhau? Păn xê không nghĩ nhiều. Là bạn thời công nghệ.

Mấy hôm sau nữa, nick kia vẫn online đều đặn, chỉ là vào những giờ rất khuya. Mà cô, nếu có thức đến tận lúc ấy, thì chỉ là đang học bài hoặc chuẩn bị cho thuyết trình vào sáng hôm sau. Ví như, tâm trạng ngày đó lắng lại, Păn xê hết biết nói gì với người kia, cô đành im lặng, làm việc của mình. Nghĩ rằng, là những người qua đường, lướt qua nhau thế thôi.

Hai năm cuối, việc học càng vất vả, lại còn đi thực tập. Cô và bạn cùng quê đều xin vào được trong một công ty xuất bản. Có điều, nơi này khá xa so với kí túc xá của bọn cô. Cả hai người đều đi xe buýt, thức sớm, ngủ trễ. Păn xê càng ít có cơ hội lang thang trên internet. Mỗi lần, một mình, có chút tâm sự, cô đều nghĩ đến người kia, nhớ lời anh ta từng nói với cô:

- Sinh viên mới ra trường, là sang một trang mới, tinh khôi như giấy trắng.

Lời nói có thể nghe rồi quên. Lời nói có thể nói rồi quên. Duy nhất, cảm xúc khi nói, cảm xúc khi nghe vẫn còn lưu lại.

Păn xê không nhớ mình đã trả lời thế nào, chỉ có cảm xúc của cô khi nghe, lúc đó, đến bây giờ, vẫn như mới. Cô không cho rằng, lời nói của Đào Thiết sẽ ảnh hưởng lâu dài với mình. Khi nghe anh ta nói như vậy, cô có thể tưởng tượng ra. Ngồi trước máy vi tính bên kia, người đàn ông ấy, một người từng trải, chịu nhiều vấp váp, thất bại của cuộc sống. Là có chút kinh nghiệm của người đi trước, nên "lên mặt" với cô? Thật sâu trong lòng cô, là một sự ngưỡng mộ thầm lặng.

Bốn năm học cũng kết thúc, chuyện người kia dần lãng quên. Bỗng dưng một ngày nọ, anh ta nhắn tin cho cô. Anh bảo cô, hãy cho anh số điện thoại để tiện sau này liên lạc. Anh có một người bạn làm xuất bản, sẽ giới thiệu công việc cho cô. Với sinh viên mới ra trường, có được cơ hội làm việc đúng chuyên ngành, quả thật không còn gì mong đợi hơn. Từ đó, anh và cô càng trò chuyện nhiều hơn, rồi gặp gỡ nhiều hơn, thân thiết hơn. Nhưng bẵng đi hai năm, khi cô chuyển công tác về quê, làm cho một xưởng in, cô và anh mất liên lạc. Lúc đó, cô cảm thấy hụt hẫng, thất vọng về một mối quan hệ không tên, không rõ ràng. Là đơn phương thầm mến? Hay gì hơn nữa? Cô không rõ.

Một ngày đẹp trời, anh lại xuất hiện, khuấy động con tim muốn yên tĩnh của cô, làm thức dậy tình cảm vừa mới chịu lắng xuống. Sáu tháng sau, cô và anh kết hôn. Păn xê không biết mình làm như thế có quá vội vàng hay không? Ngày anh gặp lại cô cho đến quyết định kết hôn chắc được mười mấy lần. Bao lần gặp, bao lần thấu hiểu? Păn xê tin tưởng, bằng tình cảm của cô, sẽ có được tình yêu nơi anh. Với đàn ông, kết hôn cũng đồng nghĩa là yêu, phải không? Cô từng nghe ai đó nói thế. Nhưng với cô, không phải, chỉ là sau này cô mới biết. Cô yêu, nhưng với anh, cô chỉ là phù hợp. Thế thôi.

Có hôm anh chở cô đi chơi, về nhà một người bạn anh, ở một tỉnh khá xa của miền Tây. Giữa những người cùng tuổi với anh, Păn xê cảm thấy có chút cô đơn, lạc lõng. Cô cho rằng, chỉ là chưa thân quen. Cô không nghĩ, khoảng cách của thế hệ, một ngày một giờ không rút ngắn. Thậm chí, quan điểm sống là rất khó thay đổi.

Có lúc, sự thật bày ra trước mắt, nhưng người ta vì yêu, lý trí không nói lại con tim, lãng tránh cho qua, hay ngụy biện để tự an ủi. Mà không thừa nhận, khoảng cách bên ngoài dần dần thành khoảng cách tình yêu nơi con tim.

Có lúc, sự thật bày ra trước mắt, nhưng người ta vì yêu, đều cho rằng người kia của mình, vì ngại ngùng, hoặc không đủ thời gian để bên cạnh, chia sẻ. Mà không thừa nhận, yêu thật sẽ tự khắc có đủ.

Có lúc, sự thật bày ra trước mắt, nhưng người ta vì yêu, nhất quyết khẳng định, tình yêu của mình, sẽ khiến mình có được tình yêu của người còn lại. Mà không thừa nhận, nó chỉ đúng khi đối phương muốn yêu ta.

Có lúc, sự thật bày ra trước mắt, nhưng người ta vì yêu, mà quên mất điều căn bản. Ta chỉ có thể thay đổi chính mình, không bao giờ có thể thay đổi được người khác.

Đừng bao giờ quá hi vọng vào khả năng vô biên ở tình yêu của mình, để chuốc lấy thất vọng. Mình có thể tin tưởng tình yêu của mình. Điều đó không có nghĩa rằng, tình yêu ấy có sức mạnh phi thường, cải biến tình yêu của người khác, điều khiển tình yêu của người khác. Ngay ban đầu, Păn xê đã nghĩ đến. Đào Thiết không như cô mong muốn. Anh có quá nhiều khuyết điểm. Điều duy nhất khiến cô tin tưởng vào quyết định của mình, chính là anh đã trưởng thành, đã chín chắn, có thể che chở, bảo vệ cho cô sau này. Nhưng cô quên, vì anh đã trưởng thành, cho nên đó không gọi là khuyết điểm. Nó là nhân cách, là tính cách của một người. Như một thân cây đủ tuổi, chắc chắn không bao giờ có thể bẻ cong theo ý muốn được. Cô càng không nhớ, chỉ khi nào họ yêu thương ta thì mới nghĩ đến việc che chở, bao bọc ta.

Em có biết gì tình yêu anh, mà nhận mình đã rung động

Sự ngưỡng mộ ngây thơ, bị em hiểu lầm, ảo vọng thành tiếng yêu.

Một ngày kia, em yếu đuối quạnh hiu

Em luôn nghĩ, có bờ vai anh nương náu

Khi trở về sau những ngày mưa bão

Em luôn có anh, vững chãi, ở cạnh mình

Em đã lầm tin, chỉ là sự đồng tình

Ấp ôm hi vọng, hóa tình yêu vĩnh cửu

Khi em biết ra sự thật, là lúc em có đủ

Đắng cay, chua xót, cô độc đến thê lương

Là em lầm tin lời nhớ lời thương

Ngày gặp anh và ngày chia tay, em mãi là người thua cuộc

Nơi tim anh, không tiếng yêu, chỉ có sầu vương lạnh buốt,

Mọi nẻo đường tình.

Có những người, ngỡ là tình đầu, hẳn là, chờ mong thành tình cuối. Ngược lại, có người đã là tình cuối, nhưng luôn ảo tưởng về tình đầu. Con người căn bản không bao giờ biết được, ngay lúc này, mình muốn gì. Chỉ khi nào, qua đi, mới nhớ lại, và nuối tiếc.

Với Păn xê, Đào Thiết không phải tình đầu của cô, càng không bao giờ là tình cuối. Cô lặng lẽ nhận ra, vào ngày anh dửng dưng đưa tờ giấy ly hôn đến trước mặt cô. Cả đời, cô không thể quên, ánh mắt hờ hững, giọng nói lạnh lùng, cử chỉ xa lạ, của người cô yêu, hi vọng, chờ mong, khao khát. Nếu không có con trai, cô không biết mình có chịu đựng được nỗi đau vấp ngã này. Không một người nào, khi nói đến hôn nhân tan vỡ lại nói bằng một giọng điệu hùng hồn, cao ngạo. Nhưng rồi, cô đã thấy. Tàn nhẫn.

Mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra, chỉ có điều bạn mong muốn là không thể. Cô đã mất mọi niềm tin vào tình yêu. Nhờ anh, người cô yêu, khiến cô cay đắng, khô khát như sa mạc, bi thiết như chim non sợ cành cong.

Có lời nào diễn tả được, niềm ước ao được người thương quan tâm, dù là những cử chỉ bé nhỏ.

Những đêm dài lẻ loi, cô quạnh, của người mẹ trẻ yếu đuối, cần lắm một vòng tay ấm áp. Ai sẽ hiểu được, ai thấu hết?

Những ngày tháng mệt mỏi gánh gồng mưu sinh, chỉ vì con, không còn niềm vui khác. Ai biết, có lúc muốn ngã ra và không tỉnh lại?

Có những hôm mưa bão, một mình chịu cơn bệnh tật, thèm biết bao một bát cháo dẫu đơn sơ như tình yêu thời xưa cũ, từ người mình đặt hết yêu thương. Ai hay đâu?

Phàm là con người, từ khi sinh ra, đến lúc nhắm mắt xuôi tay, bất cứ ai cũng khao khát được thương yêu, bao bọc, để đến cuối cùng, nói lời vĩnh biệt trong vòng tay của người thương ấy.

Không mong là tình đầu, nhưng hi vọng là tình cuối.

Để nhận về một vết thương, se sắt con tim, buốt giá tâm hồn, thương tổn niềm tin, rồi bế tắc với cuộc đời.