Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 3: Đốt hết những nỗi đau



Păn xê xếp gọn tất cả những đồ dùng cần thiết của Thụy Khang vào trong va ly. Cô quay lại nhìn đống quần áo của mình, đôi mắt u buồn, xót xa, đau khổ. Đây là những thứ mà cô đã từng được anh chở đi mua. Mặc dù, gọi là chở đi, nhưng thực chất, anh ghé quán cà phê tán dóc, còn cô vào cửa hàng lựa quần áo một mình. Nếu như lần nào anh bực bội, công việc có trở ngại, thì đừng nói đưa cô đi. Khi đó, cả việc muốn đi ra ngoài, cô cũng không được phép. Sống với nhau từng đó năm, nhưng những lần anh mua quà cho cô hay mua một thứ linh tinh nào đó chắc đếm không hết một bàn tay.

Sinh nhật cô, hay lễ kỉ niệm ngày cưới, đáng lẽ vô cùng quan trọng với những người đàn ông biết quan tâm vợ, nhưng với anh, anh đều quên bén đi, không bao giờ để ý đến. Đừng nói chi đến những ngày lễ, kiểu như ngày phụ nữ Việt Nam, ngày Quốc Tế Phụ nữ, ngày Lễ Tình nhân.. Nếu cô có vô tình hay cố ý nhắc đến trước mặt anh, anh chỉ nhìn cô một cái rồi "Ồ, vậy à? Vậy chúc mừng em!" Bao nhiêu phấn khởi, bao nhiêu háo hức, bao nhiêu chờ đợi ngay lập tức bị dập tắt phũ phàng. Cô lần lượt nhìn những thứ nằm trên mặt đất: Khăn choàng này cô mua sau ngày cưới được mấy bữa, đôi giày này cô tự mua mừng sinh nhật của mình, bộ váy này được cô mua nhân dịp kỉ niệm hai năm ngày cưới.. Tất cả mọi thứ được bày ra trước mắt, cũng là để nhắc nhở cho Păn xê nhớ rằng, cuộc hôn nhân này dù là bắt đầu hay kết thúc, cô chỉ có một mình. Một mình vui vẻ, một mình vun đắp, một mình hi vọng, một mình chờ đợi, một mình thương nhớ, một mình đau khổ.. Chỉ có một mình cô.

Păn xê lau đưa tay dụi khóe mắt, ngăn cho nước mắt không chảy xuống nữa. Cô liếc nhìn con trai đang ngủ say trên giường, bước đến cúi người dém chăn cho thằng bé. Vuốt vuốt mấy sợi tóc tơ trên trán con, miệng cô rủ rỉ:

- Sau này, con có trách mẹ hay không? Khi mẹ không có cách nào để giữ được ba của con, không có cách nào để làm ba con yêu mẹ.

* * *

Đứa bé vẫn chưa biết nói, không hề nghe thấy và cũng không hiểu được lời của mẹ nó. Nó vẫn nằm sải chân ngủ say, gương mặt bé con mũm mĩm nghiêng qua một bên, môi mím mím vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc là, nó không cảm nhận được nỗi đau đớn của một người phụ nữ tan vỡ trong hôn nhân, nỗi đau khổ không có được lời đáp của tình yêu, của hạnh phúc. Mà mẹ nó đang phải chịu đựng.

- Xin lỗi con.. Thật tội nghiệp.. cho con..

Păn xê nghẹn ngào không nói nữa, cô đưa tay ôm ngực của mình, cúi mặt, tay bấu chặt vào ga giường, cố gắng không để tiếng khóc làm đánh thức con trai. Cô cứ ngồi như thế, suốt đêm, chỉ để nhìn con ngủ. Chốc lát lại nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trăng vẫn sáng quắc.

Căn nhà chìm trong yên tĩnh. Ngôi nhà vốn dĩ là tổ ấm, là mơ ước, là chỗ dựa của hai mẹ con dù cho người đàn ông kia có hờ hững, có xa cách, có tệ bạc. Nhưng bây giờ, nó không còn là chỗ dành cho hai mẹ con cô nữa. Sao cô có thể từng ngày, từng giờ, sống trong căn nhà này, để bắt mình phải nhớ lại những kí ức đau đớn của quá khứ, và buốt đến trong tim khi nghĩ về hiện tại? Hiện tại là tan tác, là chia lìa. Cất bước quay đi, sẽ là vĩnh viễn. Păn xê không bao giờ ôm ấp thứ ảo mộng, chia tay rồi cũng có thể quay lại. Nếu thật sự như thế, cần gì phải chia tay? Đau khổ kia không phải ai cũng có thể chịu đựng mãi. Huống hồ, người ta không phải là đá, vô tri không biết buồn. Thời gian có làm nhòa mọi thứ cũng không thể làm mất đi sự thật về một lần từng tan vỡ yêu thương, về một lần bị tình yêu làm thương tổn nặng nề.

Păn xê đứng dậy, gom hết tất cả đồ đạc còn đang nằm dưới đất cho vào trong sọt, cô mở cửa, bê nó ra trước sân nhà. Muốn chấm dứt tất cả, thì phải làm cho nó biến mất tất cả. Păn xê cúi người đổ chai xăng đã mua ban chiều lên đống đồ đạc kia, lùi về sau mấy bước, sau đó mồi lửa và ném vào. Lửa bốc cháy, mang lại mùi khét lẹt, khói đen lẩn quẩn trong không khí. Giữa đêm khuya, dưới ánh bàng bạc của trăng ngày rằm, người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn, đứng bên cạnh đám cháy có ngọn lửa xanh lét, khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi. Nhìn đám cháy ngày một to hơn, phát ra tiếng kêu phừng phực, ánh sáng của nó hắt vào người Păn xê, gương mặt cô trở nên tĩnh lặng. Là đau đến không còn cảm giác? Là hờ hững từ biệt quá khứ? Là bi thương không nói nên lời? Dù là thế nào đi chăng nữa, cô đã chấp nhận nó, như chấp nhận vết thương trong tim của chính mình. Mãi mãi không bao giờ lành được.

Buổi sáng sớm, Đào Thiết quay trở về nhà, đập vào mắt anh là đống đen thui trước cửa. Ánh mắt có chút hoài nghi nhưng anh ta cũng không nói lời nào, mở cửa bước vào nhà. Căn nhà đã vắng vẻ, sự im lặng bất chợt của nó khiến anh ta có chút không thích ứng kịp. Mở cửa bước vào phòng ngủ, anh chỉ nhìn thấy chăn màn gấp ngay ngắn ở trên giường. Xung quanh không còn đồ đạc nào liên quan đến hai mẹ con Păn xê. Anh bước nhanh đến trước tủ, đẩy nhẹ một cái, cảnh cửa mở ra. Bên trong chỉ còn lại quần áo của chính anh, một ngăn bên cạnh, từng đầy đủ và rực rỡ màu sắc, đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Gió thổi tung cánh cửa sổ không được đóng lại tối qua, một chiếc lục lạc tròn lăn ra theo chiều gió thổi, lăn đến dưới chân anh rồi ngừng lại. Âm thanh leng keng của nó cũng lập tức tĩnh lặng. Đào Thiết cúi xuống định nhặt lên nhưng nửa chừng anh ta lại đứng thẳng người dậy, đưa chân đạp lên chiếc lục lạc, khiến nó kêu răng rắc rồi vỡ ra thành nhiều mảnh. Anh ta xoay người bước ra ngoài.

Buổi tối hôm nọ, sau khi Păn xê đốt sạch sẽ những thứ đồ đạc của mình ở nhà Đào Thiết, cô không đem bất cứ gì khi ra đi. Tay ôm con trai, tay còn lại xách túi quần áo mà cô mua cho thằng bé, hai mẹ con lên xe tắc xi trở về nhà ba Thụy.

Đốt hết tất cả mọi thứ, để ra đi, không còn lưu luyến.

Đốt hết tất cả mọi thứ, để làm dịu nỗi hận, nỗi đau, nỗi uất ức của chính mình.

Đốt hết tất cả mọi thứ, để nhắc nhở bản thân về sai lầm nghiêm trọng của một đời người. Sai lầm đó khiến chính mình, mất niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu, và làm phí hoài những năm tuổi trẻ tươi đẹp nhất.

Đốt hết tất cả mọi thứ có liên quan, chỉ là không thể đốt được những kỉ niệm dù là đau khổ, dù là đơn côi, không thể đốt được những năm tươi đẹp mà bi thương nhất.

Păn xê biết điều đó. Nhưng cô muốn làm như vậy. Xem đó là kết thúc, để bắt đầu một cuộc sống khác. Một cuộc sống mới, không có người đàn ông tên Đào Thiết.