Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 4: Em gái



Ba Thụy, trước đây ngoài việc làm ở sở Tài nguyên và Môi trường của thành phố, ông còn coi sóc một mảnh vườn nhỏ khoảng năm héc ta trồng nhãn. Sau khi về hưu, ông còn mua thêm một mảnh đất nhỏ nói là muốn trồng cam, chỉ là đang cuốc thành hàng, chưa kịp trồng thì việc của Păn xê xảy ra, ông hết hứng thú. Hiện miếng đất vẫn còn để phơi nắng, cỏ mọc lan tràn khắp nơi. Păn xê lấy chồng, nhà có hai cha con ông và Lạc Đình. Lạc Đình đi làm suốt ngày, có khi còn trực đêm ở cơ quan, chủ nhật cũng ít khi ở nhà, nên mọi thứ ông đều mướn người trông coi. Nay Păn xê đã có quyết định dứt khoát về cuộc hôn nhân kia, ông cũng có chút yên tâm hơn. Thà chấm dứt để con gái ông còn có thể bắt đầu lại. Dẫu có trễ, dẫu có nhiều đau khổ, nhưng ông hi vọng Păn xê sẽ vượt qua.

- Con ở nhà trông chừng Thụy Khang đi, ba ra vườn chút nữa ba về.

Ba Thụy mặc quần áo lao động, tay cầm xẻng và một con dao dài để phát cỏ, ông với tay lấy chiếc nón lá trên bàn, rồi xoay người nói với Păn xê đang ngồi đưa võng cho Thụy Khang ngủ. Păn xê mỉm cười, ba cứ dặn cô y như cô vẫn còn là con nít, sợ cô chạy lung tung rồi lạc mất, cô cất giọng nhẹ nhàng:

- Dạ, trưa ba muốn ăn gì, để con làm cho?

Ba Thụy đi ra đến hành lang nhà, nghe con gái hỏi, liền đứng lại quay đầu nói thêm:

- Ừm, con coi nấu gì thêm đi, nếu cần mua gì thì gọi cho Lạc Đình mua. Nó nói trưa nay, có mấy người ở cơ quan ghé chơi.

- Dạ.

Păm xê trở về nhà của ba Thụy được một thời gian ngắn, cô cảm thấy có chút buồn chán nên muốn ra vườn phụ ba Thụy nhưng bị ông ngăn cản. Ông bảo, Thụy Khang còn nhỏ nên cứ lo chăm sóc cho thằng bé. Ông làm một mình vẫn được, huống chi ông đã mướn thêm người phụ. Từ khi rời khỏi nhà của Đào Thiết, Păn xê cũng nghỉ việc ở nhà in. Cô không thích, và cũng không chịu nổi người ta xì xầm bàn tán về hôn nhân của mình, về con trai mình, rồi sau đó nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Cô muốn trở về nhà ba Thụy một thời gian đợi Thụy Khang lớn thêm một chút, cô sẽ tìm việc làm khác.

Nghĩ nghĩ một lúc, Păn xê gọi cho Lạc Đình, ngay lập tức cô nghe tiếng em gái ở đầu dây bên kia:

- Chị hai, sao thế?

- Ừ, nghe ba nói, buổi trưa có bạn em ghé nhà chơi phải không?

- Dạ, khoảng 4 người. Chị muốn em mua thêm gì à?

- Em định nấu món gì? Nếu không thì mua ít đồ nấu lẩu đi, ở nhà chị đã chuẩn bị ít thịt nướng rồi.

- À, vậy để em mua. Rồi khoan đã, nhà mình còn trái cây không?

- Có ít nhãn hôm trước ba hái đem về thôi.

- Ừ, trái cây để chúng nó mua. Lạc Đình cười khúc khích trong điện thoại.

- Ừm.

Păn xê nghe tiếng cười vui vẻ của em gái, cô cũng mỉm cười theo. Có lẽ rất lâu rồi, cô chưa cười vui vẻ được như vậy. Păn xê vỗ vỗ vào hai bên má của mình, tự nhủ thầm. Thôi nào, phấn khởi lên, còn có gia đình, còn có con trai, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Giữa trưa, Thụy Khang đang ngồi trước nhà chơi cùng với chú chó lông xù Lu Lu, thì năm cô cảnh sát xinh đẹp đứng trước mặt nhóc. Thằng nhóc nhìn nhìn họ rồi híp mắt ê a:

- Ốc.. ốc..

Một cô cao nhất mỉm cười với nó:

- Ôi, cái này không phải là ốc, là nghêu cơ. À mà nhóc xinh quá.

Nói xong, cô ấy còn cúi xuống hôn một cái thật kêu vào má phải của thằng bé. Lạc Đình bật cười lanh lảnh, cô bước lại gần Thụy Khang bế đứa bé lên rồi quay sang nhìn bốn người còn lại:

- Ốc tức là út đấy. Thằng nhỏ gọi tớ thôi. Là dì út. Không phải ốc cũng chẳng là nghêu.

- À.. hay thật, cháu cậu à?

- Đẹp trai quá.

Một cô khác cũng xen vào. Họ ríu ra ríu rít trước cửa nhà, đến nổi Păn xê từ bếp bước ra gọi:

- Lạc Đình, sao em không mời các bạn vào nhà?

- À.. chị hai. Đấy là chị hai của tớ. Còn đây là các đồng chí cùng cơ quan.

* * *

- Cậu đừng gọi là đồng chí được không? Ngọc Nhi lên tiếng. – Cậu cứ nhắc đến đồng chí khiến tớ ớn lạnh a.

- Chứ chẳng phải khiến cậu nhớ đến "lão bụng phệ" hồi sáng? Cô gái cao nhất, Mỹ Quyên lên tiếng.

- Hứ, tớ mà thèm nhớ ổng, có mà..

Ngọc Nhi bĩu môi chống chế, nhưng nét mặt vẫn vui vẻ, rạng rỡ khi nhắc đến người nào nó với biệt danh "bụng phệ".

- Có mà nhớ đến phát khóc luôn.

Cô cảnh sát còn lại, Thanh Thúy gật gù có vẻ đồng ý nhưng thái độ giễu cợt bày rõ trong lời nói đùa vui.

* * * Ha.. ha.. ha..

Một đám con gái cười đùa vui vẻ, không để ý ngoài cổng, chiếc xe jeep của "lão bụng phệ" nào đó mà các cô vừa nhắc đến, đã tắt máy. Người cảnh sát mặc quân phục màu xanh lá mạ, bước chậm rãi từng bước chắc chắn, đi vào nhà.

Păn xê thúc nhẹ tay vào Lạc Đình, Lạc Đình ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, rồi cười cười, cô nói với chị hai:. ngôn tình tổng tài

- Đó là "crush" của Ngọc Nhi á chị.

- Anh.. anh ta là "lão bụng phệ"?

Păn xê lặp lại lời nói với vẻ hoài nghi cực độ. Có giống một tí nào với những gì họ nói đâu chứ? Nào có "lão", lại càng không có "bụng phệ". Thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị mình, Lạc Đình cười vui vẻ. Cô quay sang với bốn cô gái còn đang bận chọc ghẹo lẫn nhau, hô to:

- Tập trung thành một hàng dọc! Nghiêm!

Tiếng hô lập tức đình chỉ mọi hoạt động cười nói trêu chọc của bốn cô gái. Họ nhìn Lạc Đình đang đứng đối mặt họ, với vẻ khó hiểu. Ngọc Nhi là người lên tiếng trước:

- Cậu đừng có mà giỡn. Có sếp Hùng ở đây, tớ cũng không sợ.

Ngọc Nhi thốt ra lời nói kia, khiến cho những người còn lại tủm tỉm cười, họ quay mặt theo cái nháy mắt của Lạc Đình, lập tức phát hiện người đàn ông đang đi tới. Giọng nam tính trầm trầm vang lên ngay sau lời khẳng khái không sợ chết của Ngọc Nhi:

- À, ra là tôi không hề đáng sợ với em.

Nhật Hùng bước lên thềm nhà, cởi giày ra đặt ngay ngắn trên thềm. Anh đứng thẳng người gật đầu chào với Păn xê đang bế Thụy Khang, sau đó anh bước lại gần cô gái vừa mới mạnh miệng. Ngọc Nhi mở mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi tới. Nhật Hùng thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, mỉm cười dịu dàng, đưa tay ngắt nhẹ cái mũi của cô:

- Gặp sếp không chào? Lại còn nhìn bằng vẻ mặt thèm thuồng như thế?

* * *

Những người còn lại thầm than vãn trong lòng, họ lại bị sếp làm lơ nữa rồi. Păn xê cùng với bọn họ, biết điều biết chuyện, nhanh chóng tản ra. Păn xê đưa Thụy Khang cho Lạc Đình rồi trở vào nhà bếp. Ba cô gái còn lại cũng nhanh chóng đi sau Păn xê. Trên hành lang trước nhà, chỉ còn lại "lão bụng phệ" và Ngọc Nhi. Thấy Nhật Hùng cứ nhìn mình hoài, Ngọc Nhi bỗng thấy khó thở, cô dáo dác xung quanh, muốn đi, thì bị người kia bắt lấy tay:

- Muốn chạy?

- Hả? Sao phải chạy chứ?

- Vậy tại sao không dám nhìn tôi?

- Ừm, tôi là lính dưới quyền sao dám nhìn trực diện cấp trên được chứ?

- Thật? Hay là em sợ tôi?

- Tôi không làm gì trái pháp luật vì sao phải sợ anh?

- À, là không sợ đúng không?

- Không sợ.

Nhật Hùng nắm ngay lấy tay cô, kéo cô sát lại bên mình, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt kia. Ngọc Nhi hoảng hồn trước hành động của anh, cô mím mím môi:

- Anh.. Anh muốn làm gì?

- À, vì em không sợ tôi nên tôi muốn thử?

- Thử? Thử cái gì?

Nhật Hùng không giải thích, chỉ cúi người hôn lướt lên môi Ngọc Nhi. Cô sửng sốt rồi nhanh chóng đẩy anh ra. Nhật Hùng nhẹ nhàng buông tay, anh vẫn nhìn cô:

- Có sợ không?

- Anh? Đừng có mà ức hiếp người quá đáng?

- ?

- Anh là sếp tôi chứ không phải là bạn trai tôi. Anh lấy quyền gì mà hôn tôi?

- Từ giờ anh sẽ là bạn trai của em.

* * *

Ngọc Nhi quyết định không thèm ngó ngàng đến người đàn ông kia, cô lườm anh rồi xoay người đi. Cô thật không muốn cho anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ như gấc của cô. Nhưng mà cảm giác mềm mại trên môi vẫn còn lưu lại rất rõ ràng. Cô cảm thấy có chút rung động khi nghe những lời vừa rồi của anh. Tuy nhiên, Ngọc Nhi vẫn chưa dám đối mặt.

- Chị hai, chị quyết định rồi?

Trong nhà bếp chỉ còn lại hai chị em Păn xê, Lạc Đình bỏ củ cà rốt đang gọt dở dang xuống rổ, ngẩng đầu hỏi Păn xê.

- Ừ, chị quyết định rồi. Nếu không, em nghĩ anh ta cứ vài bữa nửa tháng ghé qua đây như thế chị phải làm sao? Gọi là thăm Thụy Khang, nhưng.. chị.. chị sợ..

- Ừm, em hiểu, chị sợ không dứt khoát được với anh ta, sẽ càng đau lòng, nên muốn đem Thụy Khang đi?

- Ừ, chị có mấy người bạn rất thân ở thành phố S. Em còn nhớ Lý Chiển và Ái Văn không?

- Tết rồi họ có ghé nhà mình phải không?

- Ừ, chị đã nói rõ hoàn cảnh hiện tại của mình với hai bạn ấy. Bọn họ nói nếu chị lên đó, họ sẽ giúp chị tìm chỗ ở và cả việc làm.

- Chị thấy ổn không? Trên đó chỉ có một mình chị và Thụy Khang?

Lạc Đình rất lo lắng cho chị mình, nhưng cô cũng không thể ngăn cản chị ấy. Nếu cứ ở đây, chị ấy sẽ càng thêm bị tổn thương, khi mà người đàn ông kia cứ kiếm cớ, năm ngày, mười bữa ghé nhà một lần. Không ai ngăn cản anh ta thăm Thụy Khang, thế nhưng, làm sao có thể khiến chị cô quên đi hôn nhân đau khổ của quá khứ kia, trong khi anh ta cứ lượn lờ trước mặt.

* * * Nếu chị tiếp tục ở lại, có lẽ một ngày nào đó, chị.. lúc đó.. Thụy Khang.. sẽ ra sao?

Păn xê cúi mặt, giọng chậm chạp xen lẫn tiếng khóc.

- Chị.. không sao đâu. Ba sẽ hiểu, em cũng ủng hộ chị. Ba và em luôn ở bên cạnh bảo vệ chị..

Lạc Đình bước đến ôm choàng lấy Păn xê, tay cô vỗ về lưng cô ấy, an ủi bằng giọng nghẹn ngào.

* * *

Sau khi khách khứa của Lạc Đình về hết, Păn xê mới trình bày quyết định của mình với ba Thụy. Ông im lặng nhìn con gái, lòng đau xót vô hạn. Người làm ba như ông, có lúc cũng cảm thấy bất lực như lúc này. Con gái đau khổ nhưng ông không thể nào giúp con. Hai đứa con gái, là niềm an ủi tuổi già của ông nhưng bây giờ cả việc mang lại sự an toàn cho nó, ông cũng không làm được. Ba Thụy gật đầu im lặng nhìn hai đứa.

Hai đứa con gái, dù chúng đều biết mình không phải ruột thịt với nhau, nhưng vẫn yêu thương nhau thật sự, ông cũng có chút vui mừng. Một đứa đã lở dở cuộc đời. Còn một đứa khác chưa hề nhắc đến chuyện yêu đương. Ông nghĩ mình làm ba không được tốt.

Hôm ở tòa án, nhờ một đồng nghiệp ngăn cản, không thì suýt nữa là Lạc Đình ra tay đánh Đào Thiết. Cô cảm thấy gã đàn ông kia thật đê tiện và vô liêm sỉ. Cô tiếc nuối và tức giận thay cho chị mình. Hơn nữa, chị ấy không hề hé răng nói một lời gì phàn nàn về người chồng vô trách nhiệm kia ở trước tòa. Chỉ một mực nói rằng, cảm thấy không hợp, không yêu nữa, nên phải ly hôn. Là không yêu nữa sao? Cô tự hỏi, liệu chị mình, bao giờ mới quên được gã đàn ông khốn kiếp kia? Anh ta không yêu chị cô, chỉ yêu cái hoàn cảnh phù hợp của chị mà thôi. Còn chị? Người nào yêu sâu đậm, người đó sẽ thua cuộc nặng nề sao? Lạc Đình không hiểu được, cô cũng không muốn hiểu. Nhiều năm sống chung với Păn xê, chị ấy chưa bao giờ có một lời nào, dù vô tình hay hữu ý, nói về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của chị. Là cam chịu đến nhẫn nhục, đáng thương? Hay là yêu đến mù quáng? Lạc Đình chỉ mong, lần quyết định này là đúng đắn thật sự cho chị của cô.