Hạnh Phúc Ước Hẹn

Chương 19: Ngoại truyện 2: Đây là thời đại tình yêu bị coi là vật hy sinh sao?



– Người sao hoả –

Câu chuyện này khiến tôi xúc động bởi sự chân thực của nó.

Nhân vật nam chính không phải thánh nhân, là một người bình thường giống như chúng ta không có đặc điểm nào "kinh thiên động địa" giống như trong tiểu thuyết tình yêu khác, hy sinh tất cả đến mức làm tổn thương tinh thần của mình vì nhân vật nữ chính (giống như các nhân vật nam chính thường bị tàn tật hiện nay…).

Anh đã từng làm những chuyện bỉ ổi, giống như bất kỳ người đàn ông nào bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu, khi có một cô gái họ Hác bước tới và đưa tay về phía anh, trong cuộc đấu tranh giữa lựa chọn tiền đồ và tình yêu, cuối cùng anh đã chọn tiền đồ.

Điều này khiến người ta phải thở dài. Tuy nhiên cũng không thể trách anh, xã hội này vẫn xảy ra những chuyện như thế, đối với một thanh niên ưu tú đến từ nông thôn, có dã tâm là một chuyện thường tình.

Muốn mua nhà mua xe, Bắc Kinh đã trở thành một trong những thành phố có giá sinh hoạt cao nhất thế giới theo đánh giá bình chọn của Tuần báo thời đại, điều gì cũng cần có nền tảng kinh tế…

Cũng như By¬ron từng nói: Đối với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Nhưng đối với phụ nữ, đó là toàn bộ cuộc sống.

Tư Nguyên của chúng ta đã bình tĩnh chấp nhận một hiện thực, không tranh cãi, không giằng co. Cô hiểu tất cả đều vô nghĩa, nếu anh đã quyết định, đó sẽ là kết cục.

Có một câu nói rất phổ biến: Khi một người đàn ông không còn yêu người phụ nữ của anh ấy, cô ấy khóc lóc là sai lầm, yên lặng là sai lầm, sống là sai lầm, chết cũng là sai lầm.

Đây là một sự lựa chọn thông minh, khóc lóc hay thắt cổ tự tử chỉ khiến cho mình càng thêm sầu.

Tuy nhiên, cô không ngờ nhiều năm sau họ trùng phùng, anh có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu duy nhất cô.

Dường như chúng ta nhìn thấy một tia nắng mặt trời. Tuy nhiên Tư Nguyên bị tổn thương quá sâu sắc (nếu là người khác liệu có thể tha thứ không?) không thể chấp nhận anh thêm một lần nữa.

Đúng, khi người khác lừa bạn một lần, bạn có thể tin anh ta nữa không?

Cô vẫn yêu anh, nhưng sợ rằng sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.

Còn anh có thể làm gì để lấy lại trái tim của cô?

Đây là một chi tiết rất thật, thật đến mức không còn giống một cuốn tiểu thuyết tình yêu nữa.

Kết truyện là một kết thúc tàn khốc mà được lý tưởng hoá – nhân vật nam chính chết để mãi có được nỗi nhớ và tình yêu của nhân vật nữ.

Nếu anh sống lại thì thế nào?

Tư Nguyên vẫn không thể chấp nhận anh, anh vẫn không thể có cô.

Có lẽ thấy cô và người bạn tốt nhất của mình xây dựng một mái âm hạnh phúc mới là chuyện đáng sợ hơn cả cái chết.

Vì thế, tôi không cảm thấy đây là một bi kịch, đối với một câu chuyện tình yêu, đây là một kết cục hoàn mỹ. Anh có được điều mình mong muốn, cuối cùng cô cũng hiểu anh yêu cô nhiều như thế nào.

Chỉ có một nhân vật phản diện là Thẩm Lợi, cô yêu anh như thế, cho dù biết anh mắc bệnh nhưng vẫn muốn có được anh, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ là hư không.

Có lẽ tình yêu là như thế. Ích kỷ hách dịch hoàn toàn là điều không đáng nói đến.