Hạnh Phúc Vì Em

Chương 19



Khưu Khiết nhìn thấy Kiều Hải Tinh, lập tức đổi thành một gương mặt tươi cười, “Tiểu Tinh à, mau tới đây, xem mợ mang tới cho cháu cái gì này?”

Đỗ Thư Bằng đi theo phía sau Khâu Khiết, vẫn cứ xụ mặt, ông ta kéo Kiều Hải Tinh đến bên cạnh rồi chất vấn: “Kiều Hải Tinh sao cháu lại thế này, cháu mới bao nhiêu tuổi, vừa tới Bắc Kinh được mấy ngày, cái khác không học tốt, lại học ở chung với đàn ông rồi có phải hay không?”

Kiều Hải Tinh bị ông ta kéo một cái mà lảo đảo, vội giải thích: “Cậu à, không phải là ở chung, đây là bạn thuê chung phòng với cháu.”

Đỗ Thư Bằng tức muốn hộc máu, “Bạn cùng phòng cái gì mà lại tìm một người đàn ông hả, cháu là một đứa con gái mới hai mươi tuổi đầu lại đi thuê chung phòng với một người đàn ông, tương lai về sau nếu chuyện này truyền ra ngoài, cháu có xấu hổ hay không!”

Mắt thấy cậu mình càng nói càng khó nghe, Kiều Hải Tinh ngượng đến mức mặt đỏ bừng, cô kéo Xa Thừa Vũ qua, nhỏ giọng xin lỗi: “Ngại quá, chú cứ về phòng đi.”

Xa Thừa Vũ có chút lo lắng hỏi: “Đây là người nhà cô sao?”

Kiều Hải Tinh gật gật đầu.

Xa Thừa Vũ lại liếc mắt nhìn hai người Đỗ Thư Bằng một cái rồi xoay người về phòng.

Đỗ Thư Bằng thấy hai người lôi lôi kéo kéo, trong lòng càng bốc hỏa, ông ta đang muốn nổi đóa, định tới kéo Kiều Hải Tinh thì bị Khưu Khiết ngăn cản.

Khưu Khiết trừng mắt nhìn ông ta, trách mắng: “Sao ông lại như thế, đã quên chúng ta tới đây để làm gì rồi sao?”

Đỗ Thư Bằng lập tức hiểu ý, thu hồi tất cả lửa giận lại.

Khưu Khiết nhiệt tình kéo tay Kiều Hải Tinh, hỏi: “Đây là phòng của cháu phải không? Đi nào, mau dẫn chúng ta vào xem.”

Kiều Hải Tinh biết cậu mợ tới đây nhất định không phải chỉ đơn giản là thăm hỏi sức khỏe cô, cô không muốn để cho người khác thấy mấy chuyện rối loạn ngổn ngang trong nhà, vì thế nghe lời dẫn bọn họ vào phòng mình.

Một gian phòng mười mét vuông, ba người trưởng thành đứng trong này thật sự rất chật hẹp.

Khưu Khiết đứng bên cạnh Kiều Hải Tinh, cười khanh khách hỏi: “Tiểu Tinh à, cậu mợ gọi điện thoại cho cháu mấy lần, sao cháu không nghe máy?”

Kiều Hải Tinh khó khăn nói: “Mấy ngày hôm trước cháu đi công tác, ừm… lúc mở họp không được dùng điện thoại.”

Lý do này quá sứt sẹo, Kiều Hải Tinh nói xong hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Đối với Khưu Khiết, cô có cảm giác sợ hãi và muốn kháng cự, ngay cả nói dối cũng đều trở nên vụng về như vậy.

Lý do có lệ như thế cũng không làm cho Khưu Khiết mất hứng, bà ta vẫn duy trì nụ cười thân thiết, gọi Đỗ Thư Bằng một tiếng, lấy một cái túi lại đây, nói: “Tiểu Tinh à, một mình cháu sống ở Bắc Kinh, chúng ta không quá yên tâm, cho nên muốn đến xem, thuận tiện mang cho cháu một chút đồ mà cháu thích ăn.”

Bà ta nói xong liền mở một túi đồ ăn vặt ra, còn kiên nhẫn nhắc nhở: “Một cô gái từ phía nam đến phương bắc sống chắc chắn là không quen, không khí bên này quá khô hanh, cháu phải uống nhiều thước và ăn nhiều trái cây đó, nếu không chịu được thì mua máy tạo độ ẩm, đừng tiếc tiền.”

Sự quan tâm yêu thương bất thình lình này làm Kiều Hải Tinh cảm thấy sau lưng như có kim châm, cô thật sự nghĩ không ra người mợ trước sau luôn khôn khéo và tính toán tại sao lại đột nhiên quan tâm mình như vậy, Kiều Hải Tinh chắc chắn bọn họ có mưu đồ gì đó, một khi đã như vậy thì không cần giả dối khách sáo nữa.

Cô âm thầm cổ vũ chính mình, chết sớm siêu sinh sớm thôi.

“Mợ,” Kiều Hải Tinh giương mắt nhìn bà ta, hỏi một cách hết sức uyển chuyển, “Sao hai người lại biết địa chỉ của cháu?”

Mặt Khưu Khiết cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục như thường, “Đây không phải vì cháu vẫn luôn không nhận điện thoại của chúng ta hay sao, chúng ta rất lo lắng, vừa lúc ngày hôm đó cháu gửi mấy thứ thực phẩm bổ dưỡng về cho bà ngoại, là cậu cháu nhận, mặt trên có địa chỉ của cháu, chúng ta liền nhớ kỹ, nghĩ rằng về sau chẳng may có chuyện gì, cũng có thể tìm được cháu.”

Kiều Hải Tinh không khỏi cảm thán, gừng càng già càng cay nha.

Cô không nói tiếp, biểu cảm trên mặt Khưu Khiết trở nên ngượng ngùng, nhất thời trong phòng đầy lúng túng.

Có thể thấy Đỗ Thư Bằng không nhịn được khi thấy vợ mình chịu uất ức, lửa giận đè nén khi nãy lại vọt lên, đẩy mấy thứ quà vặt mà Khưu Khiết vừa bỏ ra tới chỗ Kiều Hải Tinh, tức giận nói: “Mày nhìn xem cái thái độ đấy của mày là thái độ gì, mợ mày nói chuyện với mày mà mày làm như không nghe thấy, chúng tao đi một đường xa xôi từ Chu Sơn đến Bắc Kinh là để thấy mày bày ra cái mặt lạnh đấy à!”

Kiều Hải Tinh bị cái túi ném vào tay, cô che bàn tay lại.

Dù sao cũng là người thân của mình, cho dù hiện tại cô đã ra ngoài làm việc, nhưng ngày lễ ngày tết phải về tụ họp, Kiều Hải Tinh không muốn làm bà ngoại lo lắng, cho nên không thể làm quá căng với bọn họ được, cô miễn cưỡng duy trì nụ cười, nói: “Cậu mợ, cháu dẫn hai người đi ăn cơm.”

Đỗ Thư Bằng hỏi Khưu Khiết: “Em có đói bụng không? Muốn đi ăn cơm hay không?”

Khưu Khiết cong khóe miệng, nói: “Thôi bỏ đi, sớm như vậy, tiệm cơm cũng chưa mở cửa đâu.”

Bà ta kéo tay Kiều Hải Tinh qua: “Đừng nghe lời cậu cháu, tính tình ông ấy vốn nóng nảy, nhưng ông ấy luôn quan tâm cháu nhất đấy, mùa đông năm ấy khi cháu rơi xuống sông, cậu cháu không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống cứu cháu, cháu quên rồi sao?”

Kiều Hải Tinh không quên, đó là chuyện hồi cô hơn mười tuổi, cô nhớ rõ khi còn nhỏ cậu cô đúng là đối xử với cô rất tốt, nhưng mà từ sau khi cưới mợ cô, tất cả bắt đầu trở nên không còn giống như trước kia nữa.

Cô gật gật đầu, “Cháu đều nhớ rõ.”

Khưu Khiết nhìn thoáng qua Đỗ Thư Bằng, ông ta bèn ngồi vào bên cạnh Kiều Hải Tinh, nói: “Hải Tinh à, anh họ cháu gần đây có bạn gái, một thời gian nữa phải kết hôn, cháu nhớ xin nghỉ phép để trở về tham gia hôn lễ đấy.”

Kiều Hải Tinh rất bất ngờ, thời điểm cô mới rời khỏi Chu Sơn thì anh họ cô còn đi xem mắt khắp nơi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết hôn. Nhưng trong nhà chỉ có một đứa con trai, mặc kệ thế nào, đây cũng là một tin tức tốt, cô cười đáp: “Được, vậy khi nào mọi người quyết định thời gian thì báo cho cháu, cháu sẽ trở về giúp đỡ.”

Đỗ Thư Bằng: “Giúp đỡ thì không cần, cháu cũng rất bận. Chỉ có chuyện này cần cháu đồng ý.”

Cậu cô hơi do dự, trong lòng Kiều Hải Tinh sinh ra một dự cảm xấu, cô nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Đỗ Thư Bằng thở dài nói: “Chính là,…… Chính là nhà gái yêu cầu anh họ cháu phải mua nhà, cháu cũng biết rồi đấy, nhiều năm như vậy cậu và mợ cháu cũng rất vất vả, mấy năm trước thì lo cho cháu đi học, bây giờ còn phải chăm bà ngoại, vẫn không tích cóp được đồng nào. Cho nên chúng ta nghĩ, cháu có thể sang tên căn hộ mà cha cháu để lại kia cho anh họ cháu trước hay không, để nó kết hôn ổn thỏa xong, chờ thêm mấy năm nữa chúng ta tích cóp tiền rồi gửi cho nó một khoản, đến lúc đó sẽ trả lại nhà cho cháu. Chúng ta tìm được một chỗ có quen biết, chỉ cần cháu ký tên, thủ tục này cũng có thể làm xong mà không cần cháu phải trở về Chu Sơn.”

Vừa nói, Đỗ Thư Bằng vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra.

Kiều Hải Tinh sửng sốt, cô thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ thế mà lại đánh chủ ý lên nhà của cô.

Căn nhà kia là của cha cô để lại cho cô. Cuộc sống trước chín tuổi của Kiều Hải Tinh đều rất an nhàn hạnh phúc, mẹ cô Đỗ Thư Quân tốt nghiệp Ương Mỹ, là một họa sĩ có chút danh tiếng ở địa phương, cha cô Kiều Tuyển là Phó kỹ sư trưởng của nhà máy điện thành phố, hai người là hàng xóm từ nhỏ, coi như là thanh mai trúc mã. Chỉ là bà nội vẫn luôn không quá thích Đỗ Thư Quân, cảm thấy bà cao ngạo, không chịu sự quản giáo, sau này Đỗ Thư Quân lại sinh con gái, nên càng không được bà nội yêu thích.

Sau khi Đỗ Thư Quân qua đời không đến hai tháng, bà nội liền tìm đối tượng tương xứng cho Kiều Tuyển, cũng lấy cái chết để ép ông, khiến cho hai người nhanh chóng kết hôn. Đỗ Thư Quân rời đi mang tới cho Kiều Tuyển một sự đả kích lớn, ông lại là người nhu nhược, không nhìn nổi mẹ mình cả ngày khóc lóc nỉ non, chỉ có thể thuận theo.

Kiều Tuyển để lại căn nhà do nhà máy điện cấp cho Kiều Hải Tinh, rồi đi cưới vợ mới, năm thứ hai lại sinh được một đứa con trai, từ đó về sau Kiều Hải Tinh rất hiếm khi gặp ông.

Trong căn nhà kia có những hồi ức trân quý nhất của Kiều Hải Tinh, có liên quan đến mẹ, có liên quan đến gia đình.

Nói gì cô cũng không thể đồng ý sang tên.

“Cậu,” Kiều Hải Tinh gọi Đỗ Thư Bằng, “Cháu sẽ không sang tên căn nhà đó.”

Đỗ Thư Bằng sửng sốt, không nghĩ tới Kiều Hải Tinh sẽ cự tuyệt dứt khoát đến như vậy, ông ta cảm thấy chắc là Kiều Hải Tinh nghe không rõ ràng, vì thế lại giải thích một lần nữa: “Không phải là bảo cháu cho không anh họ cháu cái nhà đó, chỉ là tạm thời sang tên thôi, qua hai năm nữa sẽ trả lại cho cháu. Bây giờ cháu cũng chưa trở về Chu Sơn, cho anh họ cháu mượn trước thôi mà!”

Trong lòng Kiều Hải Tinh hiểu rất rõ, cậu cô nói thì có thể coi như là lời trong lòng ông ấy, nhưng mợ cô nghĩ như thế nào thì cô cũng không biết, dựa theo hiểu biết của cô với bà ta, một khi sang tên căn nhà ấy thì coi như sẽ không lấy lại được nữa.

Cô lắc đầu, “Không.”

“Cái gì?” Đỗ Thư Bằng híp mắt nhìn cô, “Mày có lương tâm hay không hả Kiều Hải Tinh, sao mày không nghĩ tới sau khi mẹ mày đi rồi thì ai là người nuôi mày, cho mày ăn học hả? Chúng tao cho mày ăn ngon uống tốt hầu hạ mày, cái thứ sói mắt trắng, đến lúc cần mày thì mày lại nói ‘không’ với chúng tao à?!”

Năm ấy sau khi Kiều Tuyển rời đi, bà ngoại dọn đến nhà Kiều Hải Tinh để chăm lo cho cuộc sống của cô, nhưng không nghĩ tới ngay sau đó cậu mợ cũng dọn tới, để lại căn nhà ở nông thôn cho con trai, lý do là tới chiếu cố một già một trẻ này.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, tất cả chi phí ăn mặc của Kiều Hải Tinh đều là bà ngoại xử lý, cậu mợ chưa từng nhúng tay vào.

Kiều Hải Tinh cúi đầu mặc cho Đỗ Thư Bằng quở trách, Khưu Khiết ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý khuyên can.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng đập cửa, Xa Thừa Vũ đẩy cửa phòng Kiều Hải Tinh ra, “Hải Tinh, Bao Hoài bảo cô đi đóng tiền điện, cô nhanh lên một chút.”

Kiều Hải Tinh hơi mơ hồ, ngay sau đó kịp phản ứng lại, đây là chú ấy đang giải vây cho mình.

Xa Thừa Vũ nói xong thì đóng cửa lại đi ra ngoài.

Chung cư cách âm rất kém, giọng cậu mợ cô cũng không nhỏ, Xa Thừa Vũ ở cách vách nghe rất rõ ràng. Trong lòng nghẹn một bụng tức, lại không có lập trường để làm gì, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp giải vây cho cô.

Sự tình lâm vào cục diện bế tắc, Khưu Khiết cũng thấy rõ, Kiều Hải Tinh sẽ không dễ dàng nhả ra, cũng may bà ta đã tính trước nên không vội, vì thế bà ta lại tươi cười một lần nữa, nói: “Tiểu Tinh à, cậu mợ không làm khó cháu, cháu suy nghĩ lại cho kĩ, phần văn kiện này cậu mợ cứ đặt ở đây, chúng ta trước hết sẽ không quấy rầy cháu.”

Đỗ Thư Bằng không nghĩ tới Khưu Khiết nhanh như vậy đã chuẩn bị đi, vẻ mặt ông ta khó hiểu đứng tại chỗ, Khưu Khiết tiến lên kéo ông ta một cái, nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ Tiểu Tinh nghỉ ngơi.”

Đỗ Thư Bằng đành phải yên lặng đi theo sau vợ mình, hai người một trước một sau rời khỏi khu nhà.

Đỗ Thư Bằng giữ chặt Khưu Khiết hỏi: “Hợp đồng này còn chưa ký mà đã đi rồi?”

Khưu Khiết: “Ông không thấy sao, con nhóc kia không chịu hợp tác, chúng ta ăn vạ ở đây cũng vô dụng, suy cho cùng là có việc cầu nó, không thể làm quá căng được. Bây giờ chúng ta biết nó ở chỗ nào rồi, tôi có rất nhiều biện pháp để trị nó.”

Đỗ Thư Bằng nhếch mép, “Vẫn là vợ lợi hại.”

Sau khi Xa Thừa Vũ rời khỏi phòng Kiều Hải Tinh thì ra bên ngoài khu nhà hút điếu thuốc, anh chưa từng gặp qua loại thân thích như vậy, trong lòng vừa tức giận lại bất bình mà không có chỗ hóa giải.

Khưu Khiết ra khỏi khu nhà bèn thấy người đàn ông khi nãy đang dựa vào ven tường hút thuốc, bà ta chậm rãi đi qua, gọi anh: “Vị tiên sinh này?”

Xa Thừa Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà mỉm cười đầy vẻ khinh thường.

“Tôi khuyên cậu thu hồi chút tâm tư đối với Tiểu Tinh nhà chúng tôi đi.” Khưu Khiết nói.

Khưu Khiết là một người tinh ranh, từ lúc vừa vào cửa bà ta đã nhìn ra, người đàn ông này đối xử với Kiều Hải Tinh không bình thường. Anh ta lại nhiều lần bảo vệ Kiều Hải Tinh càng chọc cho Khưu Khiết không vui, Khưu Khiết là người không chịu thua thiệt, chọc bà ta không vui thì bà ta phải trả lại như thế.

Xa Thừa Vũ nhướng mày nhìn bà ta.

Khưu Khiết liếc mắt nhìn khu nhà nhỏ cũ nát phía sau một cái, cười cười nói: “Loại đàn ông với điều kiện như thế này hẳn là không dễ tìm bạn gái nhỉ. Hải Tinh nhà chúng tôi trẻ tuổi, dáng dấp không tồi, tương lai chắc chắn phải tìm một người có điều kiện tốt.”

Bà ta còn trông cậy vào tương lai có thể chia một khoản tiền lễ hỏi của Kiều Hải Tinh đấy, bà ta không thể để một người đàn ông như vậy cản trở con đường phát tài của mình được.

Xa Thừa Vũ một câu cũng không tiếp lời, anh nhìn bóng dáng hai vợ chồng kia đi xa dần rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

Không phải là muốn tìm người đàn ông có sự nghiệp thành công hay sao.

Nếu người đã đưa mặt lại đây rồi mà mình không đánh thì chẳng phải là quá không nể mặt người rồi sao?!