Hạnh Phúc Vì Em

Chương 20



Ngày hôm sau, Xa Thừa Vũ ra cửa từ sớm.

Anh bắt xe buýt và xuống xe ở đường học viện, quanh đây có rất nhiều trường đại học, phần lớn là những trường nổi tiếng trong nước.

Anh tìm một quán gần đây để giải quyết bữa sáng, sau đó vào một tiệm net.

Đầu tháng 1, không ít trường học đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nhưng tiệm net vẫn có rất nhiều sinh viên.

Xa Thừa Vũ tìm một chỗ bên trong rồi ngồi xuống, anh không khởi động máy, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu quan sát những sinh viên xung quanh.

Cũng không khiến anh hài lòng cho lắm.

Hai giờ sau, anh đổi một tiệm net khác.

Tiệm này nhỏ hơn so với tiệm trước, nhưng điều kiện lại tốt hơn một chút.

Xa Thừa Vũ vẫn tiếp tục ngồi một chỗ xem xét xung quanh như khi nãy, phía trước bên phải của anh có một hàng nam sinh đang ngồi, mấy người hợp thành một tổ đội chơi game.

Một nam sinh mặc áo hoodie màu đỏ thẫm ngồi đầu tiên phía bên ngoài là người hoạt động sôi nổi nhất, chắc cũng là người có kỹ thuật tốt nhất, một mạch chỉ huy đồng đội tác chiến.

Nhưng có vẻ vận may không tốt lắm, dường như kỹ năng của đối thủ cao hơn một bậc, nhóm của người áo hoodie đỏ thẫm này vẫn luôn ở trong tình thế nguy hiểm.

“Mẹ nó, xong rồi!” Áo hoodie  đỏ ném con chuột đi, lại chết.

Lúc này, một nam sinh từ ngoài cửa tiến vào, trên vai đeo một chiếc cặp sách xẹp lép, khóa kéo áo lông vũ mở rộng, thoạt nhìn có vẻ lười biếng.

Thấy nam sinh kia tiến vào, áo hoodie đỏ đang ủ rũ lập tức từ trên ghế đứng lên, hưng phấn kêu lên: “Anh Hàng, mau tới mau tới, giúp em giết chết hắn.”

Mấy nam sinh bên cạnh nghe tiếng cũng nhìn lại, đều giống như được bơm máu gà vậy.

Bộ dạng Sở Hàng trông thiếu đòn, khẽ cong khóe miệng, cười mắng: “Đồ gà, lại thua rồi?”

Áo hoodie đỏ chắp tay thi lễ, “Ông nội mau tới đi ạ, em sắp bị hành tơi tả rồi đây này.”

Sở Hàng ném cặp sách lên bàn, lấy một con chuột từ bên trong ra, thay con chuột của áo hoodie đỏ rồi lười nhác ngồi vào vị trí của cậu ta.

Xa Thừa Vũ ngồi thẳng người, nhìn về hướng bên kia.

Chỉ thấy thao tác của nam sinh kia gọn gàng lưu loát, sau vài cái click chuột, tình thế liền đảo ngược.

Áo hoodie đỏ: “Anh Hàng thật trâu bò!”

Sở Hàng chỉ thoáng cười một tiếng, thao tác trên tay không ngừng. Lúc cậu chơi game thường không nhiều lời, chỉ ở những thời điểm quan trọng thì nhắc nhở đồng đội vài câu, ước chừng hơn hai mươi phút sau, bọn họ lấy ưu thế tuyệt đối thắng trận này.

Mấy nam sinh mặt mày hớn hở, hợp lại chơi mấy trận, dưới sự dẫn dắt của Sở Hàng, toàn bộ đều thắng.

Rất nhanh đã đến giữa buổi trưa, mọi người chuẩn bị đi ăn cơm, áo hoodie đỏ hỏi Sở Hàng có muốn đi cùng hay không, cậu lắc đầu nói: “Không được, mấy người cứ đi đi, tôi chơi tiếp một lát.”

“Vậy được!” Áo hoodie đỏ nói xong liền cùng mấy người kia ra khỏi tiệm net.

Xa Thừa Vũ nhìn màn hình máy tính của Sở Hàng, trong mấy tiếng tiếp theo, cậu lần lượt mở các trò chơi như xạ kích, hóa thân vào nhân vật, thẻ bài, cuối cùng thậm chí còn mở trò đấu địa chủ……

Ngoài thua một ván đấu địa chủ, còn lại đều lấy ưu thế thắng áp đảo.

Xa Thừa Vũ tựa lưng vào ghế, rất hài lòng cười một tiếng.

Hơn 8h tối, Xa Thừa Vũ ngồi xe đến gần khu nhà.

Chiều nay Kiều Hải Tinh đã gọi điện thoại tới nói rằng buổi tối cô không về ăn cơm, một mình Xa Thừa Vũ cũng lười nấu cơm, định mua chút đồ ăn mang về.

Cách khu nhà không xa có một cái trung tâm thương mại nhỏ, tầng trên là khu bách hóa tổng hợp, tầng dưới là cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Xa Thừa Vũ định tìm một tiệm cháo.

Trong trung tâm đang tổ chức sự kiện, DJ biểu diễn với hai chiếc loa lớn có âm lượng vô cùng khủng, đứng ở trung tâm là một nam MC cầm mic không biết đang nói cái gì, không ít người vây xung quanh.

Xa Thừa Vũ xuyên qua đám người, bỗng nhiên bị một cô gái mặc bộ đồ con thỏ ngăn lại.

Cô gái đi một đôi tất chân màu đen, bên ngoài là một chiếc áo đỏ bó sát người và một chiếc váy ngắn, đỉnh đầu đeo một đôi tai thỏ, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ đang vểnh lên.

Giọng cô gái thỏ ngọt ngào vui vẻ, “Thân mật có lúc, an toàn có bao. Chào anh, anh có nhu cầu mua áo mưa an toàn không ạ? Công ty đang có sự kiện mua một tặng một!”

Xa Thừa Vũ nhăn mày, lạnh giọng mở miệng: “Kiều Hải Tinh!”

Tay Kiều Hải Tinh run lên, nheo mắt lại mượn ánh đèn để nhìn kỹ một chút, xấu hổ hít một hơi.

“Chú à, ha ha…”

Xa Thừa Vũ: “Cô đang làm gì đây?”

Kiều Hải Tinh giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, “Bán…bao!”

Xa Thừa Vũ tức giận đến nỗi nói không ra lời, sau một lúc lâu mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Về nhà!”

Kiều Hải Tinh bĩu môi, “Không muốn,” cô ghé sát vào Xa Thừa Vũ, đắc ý dào dạt nói: “Tối nay được những 100 tệ đấy!”

Bên cạnh có một cô gái cũng ăn mặc giống như Kiều Hải Tinh đang rao hàng với một người đàn ông trung niên để đẩy mạnh tiêu thụ.

Trên khuôn mặt người đàn ông kia nở nụ cười đáng khinh, còn không ngừng hỏi có tốt hay không, có trơn hay không.

Lý trí của Xa Thừa Vũ đã bỏ nhà đi mất rồi, anh giữ chặt tay Kiều Hải Tinh rồi kéo cô ra ngoài.

Kiều Hải Tinh không ngừng kêu la ai oái, cuối cùng còn ngồi xổm trên mặt đất chơi xấu.

Xa Thừa Vũ khom lưng hỏi cô: “Muốn tôi ôm cô về không.”

Kiều Hải Tinh vội xua tay, “Không không không, nhưng… nhưng dù sao tôi cũng phải trả quần áo lại cho người ta, còn có cái này nữa…” Cô lại quơ quơ hộp T an toàn kia.

Xa Thừa Vũ cảm thấy đau cả não, anh khoát tay, nói: “Năm phút, năm phút mà tôi không thấy cô thì tôi sẽ vào đấy bắt người.”

Kiều Hải Tinh chạy như điên, trong lòng cảm thán sao mà cô xui xẻo thế không biết, đi làm thêm còn bị bắt được.

Cô nói lời xin lỗi với người bên ban tổ chức, trả lại quần áo và mấy hộp T còn lại, vội mặc quần áo của mình rồi chạy ra.

Cô rất sợ Xa Thừa Vũ sẽ xông vào bắt người, ánh mắt anh khi nãy muốn phát ra ánh sáng xanh luôn rồi.

Kiều Hải Tinh gục đầu đi theo phía sau Xa Thừa Vũ, hai người cùng nhau trở về khu nhà.

Cá Chạch Nhỏ, bạn gái Bân Tử ngồi ở trước quầy, thấy hai người liền hỏi: “A, Tiểu Kiều nhanh như vậy đã bán xong rồi?”

Kiều Hải Tinh dùng sức chớp mắt với cô ấy.

Cá Chạch Nhỏ không hiểu ý, hỏi: “Mắt cô bị sao vậy?”

Xa Thừa Vũ ném một ánh mắt lạnh căm căm tới.

Cá Chạch Nhỏ biết điều ngậm miệng lại.

Hai người trở về phòng 101, không bao lâu sau thì Bân Tử trở lại.

Cá Chạch Nhỏ thuật lại sự tình khi nãy cho Bân Tử.

Lúc trước Kiều Hải Tinh có nói với cô ấy rằng nếu có việc làm thêm nào đáng tin cậy thì nhớ bảo cô.

Hôm nay vừa vặn có công ty mở hoạt động, cách khu nhà cũng rất gần, Cá Chạch Nhỏ nói cho Kiều Hải Tinh ngay, còn giúp cô đăng ký.

Bân Tử nghe xong thì dùng ngón tay chọc chọc đầu cô ấy, “Em bị ngốc à, không nhìn ra hai người kia có quan hệ gì sao?”

Cá Chạch Nhỏ đúng lý hợp tình nói, “Anh mới ngốc ấy, kia chẳng phải… quan hệ bạn thuê chung nhà sao!”

Bân Tử liếc cô một cái, “Thiệt cho em khi làm phụ nữ, em thấy có cái quan hệ thuê chung nhà nào mà cùng ra cùng vào như thế chưa?”

Cá Chạch Nhỏ bỗng nhiên bừng tỉnh, “Chẳng lẽ…… Em động vào người phụ nữ của anh ấy rồi?”

Bân Tử: “Em chờ chết đi!”

Kiều Hải Tinh đi theo Xa Thừa Vũ trở về phòng 101, suốt một đường anh chẳng nói chẳng rằng, khiến cho cô không khỏi nghĩ có phải cô thật sự đã làm sai rồi hay không.

“Cầm.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Xa Thừa Vũ ngắt ngang quá trình tự phê bình của cô.

Kiều Hải Tinh vừa ngước mắt chợt phát hiện anh bưng một ly trà gừng đường đỏ nóng hầm hập.

Cô ngơ ngác nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Xa Thừa Vũ xoay người trở về phòng bếp nhỏ.

Kiều Hải Tinh uống từng ngụm từng ngụm, nghĩ lại vừa rồi lạnh ghê, gió đêm vù vù, lúc cô mới thay quần áo đi ra đột nhiên cảm giác mình giống như bị lột sạch rồi ném vào trong tuyết, mấy cô gái ở đó mặt mũi cũng đều đông lạnh đến đỏ bừng.

Cô phồng má thổi thổi trà gừng, cong cong mắt ngẫm nghĩ, có chú ấy thật là tốt!

Xa Thừa Vũ nấu một nồi cháo nhỏ, múc một bát cho Kiều Hải Tinh, hai người cùng ngồi ăn trong phòng bếp.

Trong lòng Kiều Hải Tinh rất muốn nói gì đó, không khí quá yên tĩnh, lúc này có đánh cái rắm thôi cũng là tốt rồi.

Đáng tiếc dạ dày hai người bọn họ đều rất khỏe mạnh!

Xa Thừa Vũ ăn rất nhanh, anh rửa sạch bát đũa của mình, chuẩn bị về phòng.

Kiều Hải Tinh bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của anh, nhìn anh đáng thương vô cùng.

Trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo mềm mại, Xa Thừa Vũ cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt vừa tròn vừa sáng, tựa như một giây tiếp theo có thể nhỏ ra nước vậy.

Lòng anh nháy mắt đã mềm thành một vũng nước.

Giọng Kiều Hải Tinh nho nhỏ: “Tôi…… Tôi không đi nữa.”

Xa Thừa Vũ cam chịu số phận nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa đầu cô, sau đó trở về phòng.

Xoa đầu? Đây là ý gì vậy??

Thôi kệ vậy.

Kiều Hải Tinh nghiêng đầu, nghiêm túc uống cháo.

Thời điểm Xa Thừa Vũ nhìn thấy Kiều Hải Tinh thật sự là vừa tức giận vừa đau lòng.

Trời lạnh vô cùng mà cô gái nhỏ lại mặc ít như vậy, quảng cáo rao bán thứ đồ tế nhị với mấy gã đàn ông…

Là cố gắng kiếm tiền!

Xa Thừa Vũ không khỏi cảm thán.

Ngày hôm sau, Xa Thừa Vũ lại tới tiệm net trên đường học viện kia.

Hôm nay Sở Hàng tới muộn hơn một chút so với ngày hôm qua, mấy người áo hoodie đỏ không tới, một mình Sở Hàng mở một ván xạ kích.

Xa Thừa Vũ đổi vị trí, ngồi bên cạnh Sở Hàng, cũng mở một ván giống Sở Hàng.

Xa Thừa Vũ chơi mười mấy phút, quay đầu hỏi Sở Hàng, “Có muốn đánh một ván hay không?”

Sở Hàng quay đầu nhìn anh, bĩu môi nói: “Được thôi.”

Hai người tiến vào hình thức 1VS1, tính tổng số lượng tích lũy, ai giết đạt số lượng theo mục tiêu trước thì thắng.

Quy tắc rất đơn giản, xem ai sẽ thắng.

Loại trò chơi này Sở Hàng chơi không dưới mấy trăm lần, đã sớm nắm chắc thắng lợi.

Không nghĩ tới hôm nay thế mà lại gặp phải đối thủ, điểm số của hai người rất sát nút, cuối cùng Xa Thừa Vũ hơn một đầu người nên thắng Sở Hàng.

Sở Hàng không phục, hai người lại chơi tiếp một ván.

Từ đầu tới cuối bọn họ chơi tổng cộng bốn ván, kết quả ván thứ hai Sở Hàng thắng, ván thứ ba Xa Thừa Vũ thắng, ván thứ tư Sở Hàng thắng……

Mỗi ván đều chênh nhau hai đầu người.

Gần như có thể nói là hai người bất phân thắng bại.

Sở Hàng lười nhác ngồi phịch trên ghế, “Được đó người anh em, không có mấy người có thể đánh thắng tôi đâu.”

Xa Thừa Vũ khiêm tốn nói: “Bình thường thôi.”

Sở Hàng toét miệng cười, “Anh cũng thật khiêm tốn.”

Xa Thừa Vũ quay đầu nhìn cậu ta, thái độ chân thành, “Không phải khiêm tốn, mà thật sự là như vậy. Trong cảnh vừa nãy có một lá chắn làm chưa tốt, tôi vượt qua lá chắn kia thì có thể trực tiếp cho cậu một cú headshot.”

Sở Hàng trợn mắt há hốc mồm.

“Lá chắn nào cơ?”

Xa Thừa Vũ click mở trò chơi, chỉ cho cậu ta xem.

Sở Hàng: “Mẹ nó, tôi chơi nhiều lần như vậy cũng không biết, làm sao anh phát hiện ra được chỗ ẩn nấp này?”

Xa Thừa Vũ: “Tôi làm về phát triển game, đương nhiên có thể phát hiện ra. Chẳng qua mấy thứ này liên quan đến kiến thức chuyên ngành, có nói cậu cũng nghe không hiểu.”

Sở Hàng: “……”

Xa Thừa Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ dần dần trắng bệch của Sở Hàng, tiếp tục nói, “Không chỉ những thứ này, RPG* cũng có rất nhiều cách giải thích, tỷ như lần thứ mấy rớt trang bị tương đối cao cấp, thời gian nào mở rương kho báu lấy được những trang bị tương đối hiếm, tất cả đều có kịch bản…”

(RPG: Roleplaying Game chỉ những game nhập vai cốt truyện, người chơi sẽ chọn nhân vật của mình theo class nào, có lối chơi kỹ năng như thế nào. Làm nhiệm vụ theo cốt tuyện, kiếm điểm kinh nghiệm, nâng cấo kỹ năng… – Nguồn quangtrimang)

Ánh mắt Sở Hàng bắt đầu sáng lên, cậu ta bắt lấy tay áo Xa Thừa Vũ kích động nói: “Người anh em, anh phát triển game gì thế, có thể mang tôi theo được không?”

Xa Thừa Vũ nhìn ánh mắt nóng bỏng si mê của người thiếu niên, anh cong khóe miệng nói: “Được thôi.”