Hạnh Phúc Vì Em

Chương 26



Kiều Hải Tinh đang ngồi trên ghế bật dậy, “Kết hôn?!”

Lý Đô Khả dùng giọng điệu nhàn nhạt trả lời, “Bình tĩnh nào… Cậu kích động như vậy làm gì, tớ kết hôn chứ có phải là phá sản đâu.”

Hai cái này làm sao so sánh được hả chị gái?

Kiều Hải Tinh còn chưa trở lại bình thường được.

Làm thế nào vừa nói kết hôn đã kết hôn liền luôn!

Đáng tiếc…

Ngẫm lại, không đúng, ngay cả bạn trai cô ấy cũng không có thì kết hôn với ai?

Đầu óc Kiều Hải Tinh sắp bị mấy chấm hỏi làm cho nổ tung luôn rồi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu thế?”

Lý Đô Khả thở dài một hơi, “Cái tật xấu suốt ngày bắt mình đi xem mắt của lão Lý ngày càng nghiêm trọng, sau khi mình quay về từ Bắc Kinh, mỗi ngày ông ấy bắt mình đi gặp hai ba người liền, tớ sắp thành thặng nữ (1) chuyên nghiệp luôn rồi. Mình chịu không nổi nên đã đàm phán với ông ấy, cuối cùng ông ấy đồng ý chỉ cần mình kết hôn thì ông ấy sẽ không quản mình nữa.”

(1) Trong “Báo cáo về tình trạng ngôn ngữ và sinh hoạt của Trung Quốc (2006)” do Bộ Giáo dục ban hành năm 2007, “Thặng nữ” đã trở thành một trong số 171 từ mới trong tiếng Trung, trong đó đề cập đến những phụ nữ đã qua tuổi kết hôn như thường được xã hội xem xét nhưng vẫn chưa kết hôn. Theo một nghĩa chung, người ta thường tin rằng phụ nữ còn sót lại chỉ những phụ nữ chưa kết hôn và những người độc thân trên 27 tuổi.

“Cho nên cậu mới tùy tiện kết hôn?”

“Đúng vậy, một tờ giấy hôn thú đổi lấy tự do vĩ đại, quá có lời!”

Lý Đô Khả chính là một người như vậy.

Lúc cô ấy còn rất nhỏ, ba Lý làm ăn phất lên, sau đó càng làm càng lớn, xã giao, gặp dịp thì chơi, dây dưa không rõ với những người phụ nữ khác, mẹ Lý không chịu được loại khuất nhục này nên trực tiếp đề nghị ly hôn.

Nhiều năm trôi qua, những người phụ nữ bên cạnh ba Lý vẫn tới lui không ngừng, ngay cả bạn bè của ông đều là những người có tính trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lý Đô Khả đã mất lòng tin vào đàn ông từ sớm, ở trong mắt cô ấy cái gì mà hôn nhân, tình yêu, những thứ đó hoàn toàn không đáng giá một cọng lông.

Bạn nói chuyện tình yêu với cô ấy, cô ấy có thể biểu diễn cho bạn xem cái gọi là cười đến rụng răng.

Kiều Hải Tinh không còn gì để nói, “…… Vậy rốt cuộc là cậu kết hôn với ai?” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu đừng có nói với mình là cái người Hạ… Hạ cái gì Tùng đấy nhé!”

Hạ Tùng Nam vẫn luôn theo đuổi Lý Đô Khả, Kiều Hải Tinh cũng từng nghe cô ấy nhắc tới.

Lý Đô Khả bĩu môi, “Sao có thể, mình không hầu hạ nổi ông nội kia.” Cô ấy cười cười, vô cùng thần bí nói: “Mình tìm một ‘bạn hợp tác’, chính là người mà lần trước mình đã trả tiền hộ cậu ấy, lúc ăn cơm ở Bắc Kinh cũng gặp qua một lần, chẳng qua mình nhớ rõ tên của cậu ta là gì thôi.”

Kiều Hải Tinh kinh ngạc, “Sở…… Sở Hàng sao?!”

Lý Đô Khả: “Đúng, chắc là họ Sở. Mình và cậu ta tán gẫu trên WeChat vài lần, cảm thấy con người cậu ta cũng không tệ lắm. Sau đó mình nói muốn tìm người lĩnh giấy hôn thú để ứng phó ba mình, vậy mà cậu ta lại nói cậu ta nguyện ý giúp mình, điều kiện là mình giúp cậu ta trả học phí mấy năm nữa, chờ cậu ta kiếm tiền rồi trả lại cho mình sau. Thật ngoan mà, đây là chính là thiên sứ nhỏ nha!”

Kiều Hải Tinh: “……” Sao cô lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy nhỉ.

Cô lo lắng hỏi: “Cậu qua loa kết hôn như vậy, chú Lý thật sự sẽ không tức giận chứ?”

Lý Đô Khả khẽ hừ cười một tiếng, “Sao ba mình có thể không tức giận khi mình tìm một tên nhóc nghèo cơ chứ! Thời điểm mình cho ông ấy xem giấy hôn thú, ông ấy mắng mình một trận thê thảm, sau đó lại nhốt mình trong phòng, lần nào cũng vậy.” Cô ấy thở dài, “Quên đi, mình phải nghĩ cách trốn ra ngoài, nói cho cậu nghe vì không muốn để cậu lo lắng cho mình, tối nay mình sẽ liên lạc với cậu sau nhé!”

Hơn 8h tối, Kiều Hải Tinh mỏi mệt kéo vali về tới khu nhà, vừa mở cửa liền thấy Xa Thừa Vũ đang đun nước trong phòng bếp nhỏ, cả hai người đều sửng sốt.

“Sao cô đã trở lại rồi?”

“Sao anh không về nhà?”

Tiếp theo, hai người đều cười.

Xa Thừa Vũ tỏ ý bảo cô nói trước.

Kiều Hải Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Cái đó… Nhà tôi có việc nên tôi trở lại trước thời hạn”

Xấu hổ quá, dù sao cũng không thể nói là trở về tị nạn!

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Hạng mục mới vừa ra mắt tương đối bận rộn nên tôi không về.”

Kiều Hải Tinh há miệng, sững sờ, sau đó hỏi: “Chú ăn tết ở đây?”

Xa Thừa Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: “Có gì đâu mà.” Anh tiếp nhận hành lý của cô rồi đặt qua một bên, nói: “Đến xem hạng mục của chúng ta nào.”

Kiều Hải Tinh nghe không hiểu những thuật ngữ đó, nhìn những số liệu không ngừng biến hóa kia, cô chỉ hỏi: “Có phải chúng ta thành công rồi hay không?”

Xa Thừa Vũ: “Xem tình hình này thì có lẽ là vậy.”

Kiều Hải Tinh: “Vậy chúng ta sắp phát tài rồi?”

Xa Thừa Vũ không nhịn được cười, “Chắc cũng sắp rồi. Qua Tết âm lịch sẽ phát lì xì cho mọi người.”

Kiều Hải Tinh vui mừng vỗ tay, những thứ không vui ở nhà cũng quên hết hơn phân nửa.

Ngày hôm sau là mùng hai tháng giêng, Kiều Hải Tinh đề nghị ở nhà làm bánh chẻo.

Sáng sớm Xa Thừa Vũ đến siêu thị gần đấy để mua thức ăn và thịt làm nhân bánh, Kiều Hải Tinh ở nhà nhào bột làm vỏ bánh.

Lúc Xa Thừa Vũ về thấy cô gái nhỏ xắn tay áo, lộ ra một đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, trên người mặc một chiếc tạp dề nhỏ, trên cánh tay, trên tạp dề, thậm chí trên mũi cô gái nhỏ đều là bột mì.

Xa Thừa Vũ đến gần cô, giơ tay nhẹ nhàng lau chóp mũi cho cô, cười khẽ nói: “Xem cô kìa, dính đầy người rồi.”

Kiều Hải Tinh giống như bị ấn nút tạm dừng, mặt cô đỏ lên, bàn tay đang nhào nặn bột mì bỗng nhiên giơ lên, không có ý tốt quệt lên mặt Xa Thừa Vũ một cái.

Một vệt trắng dính ở trên trán anh.

Kiều Hải Tinh cười như chú chuột nhỏ làm được chuyện xấu.

“Được rồi!” Xa Thừa Vũ không nghĩ tới lòng tốt lại không được báo đáp, uy hiếp nhìn cô một cái, thuận tay lau vết bột mì rồi quệt lên mặt Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh: “!”

Chú à, chú thay đổi rồi!

Cô kêu a a a, duỗi móng vuốt đầy bột mì muốn xoa lên mặt Xa Thừa Vũ.

Hai người anh đuổi tôi chạy, chơi đùa vô cùng vui vẻ, móng vuốt Kiều Hải Tinh nhắm thời cơ giơ về phía trước, mắt thấy sắp cọ đến mặt anh, cổ tay bỗng nhiên bị anh cầm lấy.

Không khí nhất thời an tĩnh lại, Xa Thừa Vũ thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn cô.

Kiều Hải Tinh ngây ngốc, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn lại anh.

Xa Thừa Vũ nắm cổ tay cô trong bàn tay, tay cô nho nhỏ, làn da rất mỏng, anh không nhịn được vuốt ve một chút.

Kiều Hải Tinh thấy yết hầu anh trượt lên xuống, ánh mắt anh sâu thẳm, có rất nhiều cảm xúc cô nhìn không hiểu, anh hơi cúi đầu khẽ khàn gọi tên cô, “Hải Tinh.”

Gò má Kiều Hải Tinh nóng lên, vành tai nhanh chóng ửng hồng. Cô bất an xoay chuyển cổ tay, muốn rút tay ra.

Nhưng Xa Thừa Vũ không buông.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô về phía trước, Kiều Hải Tinh bị anh giam ở trên tường.

Quá lâu, anh không muốn đợi thêm nữa.

Trò chơi đã đưa lên trực tuyến, rất nhanh thôi anh sẽ trở về là một nhân vật oai phong một cõi như trước kia đã từng, anh có thể che chở cho cô. Anh nghĩ, có lẽ, thời cơ thích hợp đã đến.

Trái tim Kiều Hải Tinh muốn nổ tung, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Loại cảm xúc này quá xa lạ, thậm chí cô còn có chút sợ hãi, cô cắn môi dưới cúi đầu không nhìn anh.

Xa Thừa Vũ cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên lần nữa, anh hỏi: “Hải Tinh, em có … thích tôi một chút nào không?”

Kiều Hải Tinh giương mắt nhìn anh, giống một con nai con bị hoảng sợ.

Cô mấp máy khóe miệng, thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, “Đừng…… Chú đùa gì vậy.”

Vẻ mặt Xa Thừa Vũ trịnh trọng, “Tôi không đùa với những loại chuyện này.”

Kiều Hải Tinh không nói gì, cô không rõ tại sao lại như vậy.

Chú… Là chú mà!

Bọn họ là bạn cùng phòng, là cộng sự trong công việc, là bạn tốt.

Hơn nữa không phải chú ấy với anh Tiểu Xuyên…

Trước nay cô chưa từng nghĩ tới!

Sự chờ đợi dài đằng đẵng khiến Xa Thừa Vũ khẩn trương, ngón tay anh siết chặt, cổ tay Kiều Hải Tinh hơi đau.

Cô khẽ nhíu mi, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn trốn tránh, “Không có.”

Xa Thừa Vũ nheo mắt, trong ánh mắt tràn ngập bi thương và không thể tin nổi, anh vẫn cố chấp nắm tay cô không chịu buông ra như cũ.

Trong lòng Kiều Hải Tinh chợt đau xót một cách không giải thích được, cô muốn đưa tay chạm vào đôi mắt anh.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng đập cửa dồn dập.

Xa Thừa Vũ buông tay Kiều Hải Tinh ra, để cô đi mở cửa.

Vài người đứng đầy ngoài cửa.

Bân Tử cau mày, gấp đến mức nói lắp, “Tiểu Kiều, cô… cô… cô mau đi ra ngoài nhìn đi nhanh lên.”

Kiều Hải Tinh đi theo Bân Tử ra cửa, ngoài cửa khu nhà có rất nhiều người vây quanh, cậu mợ đang đứng ở giữa đám người.

Khâu Khiết lau nước mắt, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên đang an ủi bà ta.

Bà ta vừa nhấc mắt thấy Kiều Hải Tinh tới thì càng khóc lớn tiếng hơn.

Da đầu Kiều Hải Tinh tê dại, cô vốn cảm thấy bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, không ngờ thật sự đuổi tới nơi này.

Những người đứng xem náo nhiệt đều ở xung quanh khu nhà không về nhà ăn tết, mọi người cũng ở đây lâu rồi, khá nhiều người quen biết Kiều Hải Tinh, mấy bác trai bác gái nhiều chuyện tiến lên kéo Kiều Hải Tinh, còn khuyên cô phải đối xử tốt với cậu mợ, đều là người một nhà, Tết nhất chớ chọc trưởng bối không vui.

Kiều Hải Tinh không biết phải làm sao, tiến lên gọi một tiếng “Mợ”, Khâu Khiết quay đầu tiếp tục khóc.

Kiều Hải Tinh nhìn về phía Đỗ Thư Bằng xin giúp đỡ, ông ta hừ một tiếng, “Mày đừng nhìn tao. Mày trưởng thành có tiền đồ, đến Bắc Kinh công tác, nhưng không phải muốn về nhà thì về còn muốn đi thì đi, gọi cũng không nói một tiếng.”

Kiều Hải Tinh uất ức cực kỳ, mũi cô đau xót, run giọng, “Cháu không có……”

Khâu Khiết than thở khóc lóc: “Mày không trở về nhà thì mày còn chiếm không cái nhà làm gì, chị dâu mày sắp sinh rồi, mày lại nhẫn tâm để cho cháu trai lưu lạc đầu đường sao? Mày quá độc ác, uổng công chúng tao nuôi lớn mày, lòng tốt của tao đều mang cho chó ăn!”

Bà ta khóc cũng khóc mắng cũng mắng, thấy Kiều Hải Tinh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tâm tư xoay chuyển ngay, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt cô, “Tiểu Tinh à, coi như mợ cầu xin cháu, cháu có thể nhân từ một chút hay không, để cho chị dâu cháu về ở nhà đi.”

Một cái quỳ này dấy lên cao trào, mọi người chung quanh sôi trào, sôi nổi chỉ trích Kiều Hải Tinh, nói cô không hiếu thuận, không có lương tâm.

Kiều Hải Tinh mặc áo mỏng đứng ở ven đường dưới trời đông giá rét, cô lạnh đến tê tái, trong lòng tựa như đóng băng.

Xa Thừa Vũ xuyên qua đám người, nghiêm mặt đi tới, cởi áo lông vũ trên người ra bọc Kiều Hải Tinh lại, gần như ôm cô vào trong ngực.

Anh kiềm giọng, nói với người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: “Các người có yêu cầu gì, vào trong phòng nói đi.”

Dứt lời, xoay người ôm lấy Kiều Hải Tinh trở về khu nhà.

Khâu Khiết vừa nghe thấy lời này bèn nhanh chóng đứng lên, lôi kéo Đỗ Thư Bằng vào nhà.

Trong phòng 101, Khâu Khiết biểu đạt một cách rõ ràng mạch lạc: Kiều Hải Tinh sang tên căn nhà cho Đỗ Giai Vĩ, để cho Đình Đình bình an sinh hạ cháu trai, chờ thêm mấy năm nữa điều kiện trong nhà dư dả sẽ sang tên căn nhà trả cho cô.

Kiều Hải Tinh giống như con rối gỗ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói một lời.

Khâu Khiết tung ra đòn sát thủ, “Chúng tôi đã thuê một căn phòng ở nhà nghỉ gần đây, chuyện này không giải quyết chúng tôi sẽ không đi.”

Bọn họ đã tính toán xong xuôi, chỉ cần một ngày Kiều Hải Tinh không đáp ứng, bọn họ sẽ tới đây làm ầm ĩ lên, không được thì lại theo tới tận công ty cô ầm ĩ, sớm muộn gì cũng có ngày cô phải đáp ứng.

Xa Thừa Vũ đè nén lửa giận thương lượng với bọn họ: “Các người cứ về nhà nghỉ trước đi, tôi đi khuyên cô ấy.”

Anh nhìn thoáng qua Kiều Hải Tinh, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, môi tím tái, nhìn kỹ còn có thể phát hiện cả người cô đang run lên.

Xa Thừa Vũ muốn nhanh chóng đuổi hai người Khâu Khiế đit, vì thế an ủi nói: “Cô ấy là một cô gái hiền lành thiện lương, nghĩ thông suốt rồi sẽ đáp ứng các người thôi, các người cho cô ấy chút thời gian.”

Lời này của Xa Thừa Vũ khiến Khâu Khiết và Đỗ Thư Bằng rất hài lòng, bọn họ chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, hôm nay mục đích đã đạt được. Hai người dùng ánh mắt xác nhận với nhau, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Xa Thừa Vũ đến gần Kiều Hải Tinh, muốn giúp cô kéo quần áo ra cho thoải mái, kết quả lại bị cô nghiêng đầu né tránh.

Cả người cô như khúc gỗ, đôi mắt nhìn thẳng xuống mặt đất, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Xa Thừa Vũ gật đầu, xoay người trở về phòng.

Hơn 9h tối, Kiều Hải Tinh thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình, cô tìm Bân Tử trả phòng.

Chuyện ban ngày Bân Tử đã thấy hết, anh ta len lén lau nước mắt, trả hết tiền đặt cọc lại cho cô.