Hạnh Phúc Vì Em

Chương 38



Rất nhanh đã ký xong hợp đồng bản quyền với Web Trung văn Hán Đường, cùng lúc đó, toàn bộ hoạt động tuyên truyền về 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 đã offline, đổi thành 《 Đôn Hoàng Quyết 》.

Chờ đến lúc Lương Phương Châu bên Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng phản ứng kịp, hết thảy đều thành kết cục đã định.

Trong văn phòng, Lương Phương Châu ném tất cả những gì có thể ném xuống, nhóm nhân viên đứng ở ngoài cửa, không một ái dám đi vào.

Mắt thấy con Tì Hưu bằng gỗ tử đàn hương sắp gặp tai ương, trợ lý Đinh Kiêu lập tức chạy tới khuyên nhủ, đôi tay bảo vệ con Tì Hưu kia: “Lương tổng Lương tổng, cái này không thể ném đi được, sẽ gặp xui xẻo mất!”

Lương Phương Châu thở hồng hộc kéo cà vạt ra, vênh váo sai bảo Đinh Kiêu: “Đi theo kế toán, dùng một khoản tiền tương tự mua lấy bản quyền 《 Đôn Hoàng quyết 》 ngay, ông đây không tin nó còn có đường xoay xở?! Ngấm ngầm giở trò với tôi? Lúc ông đây biết giở trò thì thằng đó mẹ nó còn bú sữa mẹ đấy!”

Đinh Kiêu đứng yên không nhúc nhích.

Ông chủ tức đến phát điên rồi, anh ta không thể điên theo được.

Muốn tới “cạy mất” bản quyền của 《 Đôn Hoàng quyết 》chưa nói đến có tiền hay không, Hán Đường người ta là công ty lớn, làm sao có thể giống mấy người xem ai nhiều tiền hơn thì bán bản quyền cho người ấy như bên kia.

Kể cả có “cạy” được bản quyền về, lấy dữ liệu của《 Đôn Hoàng quyết 》mà nói, sợ là Hướng Thượng cũng phải phun ra một búng máu lớn.

Chờ ngày nào đó ông chủ bớt giận và bình tĩnh trở lại, sẽ trách anh ta không ngăn cản hay sao, đến lúc đó xui xẻo vẫn ở mình thôi!

Lương Phương Châu thấy anh ta bất động thì quát: “Đi nhanh!”

Thời trẻ ông ta dọn gạch ở công trường, mấy công việc đòi hỏi thể lực cũng đều đã trải qua, tuy rằng vài năm nay làm ông chủ ít vận động hơn, nhưng căn cơ thân thể vẫn tốt hơn nhiều người khác, giọng hét này khiến cho Đinh Kiêu giật thót mình.

Anh ta vội vàng tươi cười giải thích: “Lương tổng, xin anh bớt giận, mấy năm trước Xa Thừa Vũ bại tướng dưới tay anh, hiện tại Hướng Thượng đã phát triển tốt như vậy, càng không cần kiêng kị cậu ta. Lần này là chúng ta sơ xuất để cho bọn họ nắm được kẻ hở, nhưng bọn họ không thể nào luôn may mắn như vậy được đâu, anh muốn dẫm chết bọn họ còn không dễ dàng như nghiền chết một con kiến hay sao.”

Lương Phương Châu nghe được những lời này thì thoải mái hơn nhiều, ông ta bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế làm việc.

Đinh Kiêu vội bưng một ly trà lên, lại gọi Bảo Khiết vào quét dọn văn phòng sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp xong tất cả, lửa giận của Lương Phương Châu giảm đi hơn phân nửa.

Đinh Kiêu khuyên nhủ: “Lương tổng, anh là người đã gặp qua sóng to gió lớn. Anh có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với loại tiểu nhân này, không cần thiết phải dùng tiền để làm khó dễ có được không ạ?”

Lương Phương Châu bĩu môi, hỏi: “Vậy cậu nói xem, có biện pháp nào?”

Đinh Kiêu lắc đầu, vẻ mặt thật thà, “Tôi nào có đầu óc này, tôi chỉ là một người làm công, Lương tổng nói cái gì tôi làm cái đó.”

Tâm trạng Lương Phương Châu được dỗ dành nên trở nên thoải mái hơn, chỉ trỏ đầu Đinh Kiêu rồi cười mắng: “Cái đồ vương bát cao tử (1) nhà cậu ấy hả, nhiều mưu ma chước quỷ, tôi lại không biết chắc?!”

(1): 王八羔子: Vương bát cao tử: tương tự “son of a bitch”

Đinh Kiêu cúi đầu khom lưng cười.

Lương Phương Châu đúng là có rất nhiều thủ đoạn.

Xa Thừa Vũ nổi lên nhờ một trò chơi giải đố trí tuệ trên di động, sau đó lại làm tuyên truyền về《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, không ít người chơi đều mong đợi thật lâu, nhưng bọn họ lại đột nhiên huỷ bỏ tuyên truyền.

Bắt lấy điểm này, đủ để Chiến Du uống một bình rồi (2).

(2): 喝一壶: Uống một bình: Nghe có vẻ như uống rượu hoặc trà, nhưng từ này thực sự có nghĩa là ” đủ “. Nói chung, khi một người phải đối mặt với điều gì đó khó đối phó, những người khác hoặc chính họ sẽ luôn sử dụng “uống một bình” để minh họa cho sự khó khăn của vấn đề. (theo Baidu) Còn ở VN mình hay nói kiểu “thôi ăn đủ rồi!” ấy.

Động tác của Lương Phương Châu rất nhanh, ông ta đã mời bên truyền thông nổi tiếng viết một bản thảo về chuyện Chiến Du đầu tiên là tuyên truyền 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 sau đó lại thấy lợi quên nghĩa nên quay đầu nghiên cứu phát minh 《 Đôn Hoàng quyết 》, chỉ vì kiếm tiền mà xoay người chơi như chong chóng, từng câu từng từ trong bài viết đều chân thành và đáng tin.

Sau đó ông ta lại liên lạc với những công ty truyền thông lớn và các công ty trò chơi nổi tiếng hàng đầu, phát biểu áng văn chương này, chống lại hành vi lật lọng của Chiến Du, chỉ trích bọn họ không giữ tư tưởng ban đầu, lừa đời lấy tiếng.

Hình tượng của ngành sản xuất trò chơi ở trong lòng đại chúng vốn đã có tì vết, rất nhiều người căm thù đến tận xương tuỷ đối với hành vi chỉ lo ôm tiền của các công ty game.

Thêm việc mạng lưới giao thiệp của Lương Phương Châu rộng, lại chịu chi tiền, phát thiệp, thuê thuỷ quân, trong lúc nhất thời những tiếng kêu gào chỉ trích Chiến Du trên mạng càng ngày càng tăng nhanh chóng.

Chiến Du bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhóm nhân viên cũng lo lắng không yên.

Chỉ có Xa Thừa Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, mỗi ngày đều nghiệm thu tiến độ hạng mục theo kế hoạch công tác.

Kỳ thật đây cũng chẳng phải chuyện bất ngờ gì cả, giao thiệp với Lương Phương Châu cũng không phải ngày một ngày hai nên biết ông ta là người như thế nào. Bị gài bẫy một lần tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Việc anh có thể làm bây giờ là trấn an lòng người, cũng chính là đẩy nhanh tiến độ của hạng mục.

Những mặt khác thì dễ nói, chỉ là lượng công việc của tổ mỹ thuật quả thực quá lớn. Toàn bộ tài nguyên thuê bên ngoài trước kia đều đã hủy bỏ, khối lượng công việc tương đương với việc làm lại một hạng mục nữa.

Mà tổ mỹ thuật của Chiến Du chỉ có ba người, kể cả không ăn không uống cũng rất khó hoàn thành xong.

Cuối cùng Xa Thừa Vũ quyết định thuê công ty bên ngoài làm tài nguyên mỹ thuật, ba người tổ mỹ thuật phụ trách sửa chữa và hoàn thiện.

Cho dù là như thế, cả ba người vẫn bận tối mắt tối mũi như cũ.

Tam Mộc đã chuyển hết đồ vệ sinh cá nhân đến công ty, đặt một cái giường nhỏ ở trong phòng hội nghị, mệt nhọc thì đi ngủ một lát, tỉnh thì làm tiếp.

Tiểu Nặc và Kiều Hải Tinh là con gái, không thể ở lại công ty nên chỉ có thể sớm đi tối về.

Trong công ty có một lập trình viên cùng đường về với Tiểu Nặc, mỗi ngày đón đưa cô ấy đi làm và tan tầm. Kiều Hải Tinh thì do Xa Thừa Vũ phụ trách.

Kiều Hải Tinh hiểu biết nhiều hơn nên gánh nặng tự nhiên càng lớn, thời gian ở trên xe mỗi ngày đều dùng để ngủ.

Xa Thừa Vũ nhìn một mảnh xanh đen dưới mắt của cô gái nhỏ, tự hỏi không biết việc tìm và đưa cô tới công ty lúc trước là đúng hay là sai.

Cứ giằng co làm việc không biết ngày đêm như vậy gần ba tháng, toàn bộ tài nguyên mỹ thuật đã hoàn thành.

Xa Thừa Vũ giao phó Tiểu Xuyên thay thế tất cả tài nguyên mỹ thuật, cho tổ mỹ thuật nghỉ một tuần.

Nhưng mà Kiều Hải Tinh mệt đến mức gục ngã.

Sau khi kết thúc công việc ngày hôm đó, Kiều Hải Tinh chống đỡ không nổi, không lâu sau khi về đến nhà thì hôn mê bất tỉnh, còn làm rơi vỡ mấy cái đĩa. Lý Đô Khả vội vàng gọi cho Xa Thừa Vũ, mọi người đưa Kiều Hải Tinh đến bệnh viện, trải qua một lượt kiểm tra, bác sĩ nói do mệt nhọc quá độ, yêu cầu tĩnh dưỡng.

Kiều Hải Tinh hôn mê hai ngày hai đêm, Xa Thừa Vũ ở bên trông chừng cô suốt 48 tiếng đồng hồ.

Mấy ngày kế tiếp, ngoài các nhân viên điều dưỡng, Xa Thừa Vũ và Lý Đô Khả thay phiên chăm sóc cô.

Kiều Hải Tinh vội vã muốn xuất viện tuy nhiên bị hai người nghiêm khắc từ chối.

Ngày hôm đó cô ngất xỉu thật sự quá đáng sợ, khuôn mặt tái nhợt, sắc môi không còn chút máu, bất tỉnh nhân sự, nếu lại xảy ra chuyện như vậy thêm một lần nữa thì sợ là mọi người không chịu nổi.

Hôm nay, Xa Thừa Vũ tan việc đang chuẩn bị đi bệnh viện thăm Kiều Hải Tinh, Sở Hàng đi theo phía sau anh muốn nói lại thôi.

Xa Thừa Vũ: “Có chuyện gì thế?”

Sở Hàng: “Em cũng muốn đi thăm chị Tiểu Kiều.”

Xa Thừa Vũ cười, “Cậu muốn đi thăm cô ấy hay là đi thăm vợ cậu hả?”

Sở Hàng thầm mắng, sau đó hết sức cung kính nói: “Chủ yếu là thăm chị Tiểu Kiều.”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Cũng được, cậu đi thăm Lý Đô Khả đi, gần đây vì chuyện của Hải Tinh mà cô ấy cũng rất vất vả. Hai người đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi, tôi thanh toán.”

Sở Hàng vui mừng ra mặt, hai ngón tay để lên trán chào kiểu quân đội, “Tuân lệnh!”

Khi hai người chạy tới bệnh viện, Kiều Hải Tinh đang gọt táo cho Lý Đô Khả.

Sở Hàng và Xa Thừa Vũ: “……”

Kiều Hải Tinh toét miệng cười, “Tôi đang hoạt động một chút……”

Kể từ ngày Xa Thừa Vũ nói với cô mấy câu kia ở trong thang máy, mỗi lần Kiều Hải Tinh thấy anh đều trở nên ngoan ngoãn dị thường, giống y như một con mèo nhỏ thẹn thùng vậy.

Cô nói xong câu này thì liếc nhìn Xa Thừa Vũ rồi lại đỏ mặt cúi đầu.

Lý Đô Khả không ăn nổi quả táo này nữa, khắp phòng đều là mùi chua của tình yêu, cô ấy bĩu môi đầy ghét bỏ.

Sở Hàng tận dụng kẽ hở, hỏi Lý Đô Khả “Đói sao, có muốn đi ăn không?”

“Được nha.” Lý Đô Khả vỗ bả vai Xa Thừa Vũ, nói: “Xa tổng, Tiểu Hải Tinh của tôi giao cho anh, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì tôi không tha cho anh đâu.”

Xa Thừa Vũ cười gật đầu.

Ra khỏi bệnh viện, Sở Hàng hỏi: “Muốn ăn món gì?”

Hai người liếc nhau, đồng thời nói: “Món cay Tứ Xuyên!”

Ăn nhịp với nhau, hai người gọi xe đến một trung tâm thương mại, đặt một bàn đồ cay.

Gần đây Lý Đô Khả quả thật mệt muốn chết, chạy đi chạy lại giữa nhà, công ty, bệnh viện, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé nào đã phải vất vả như vậy bao giờ, người cũng gầy đi một vòng.

Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi để ăn bữa cơm, đúng là thoải mái ghê.

Sở Hàng nhìn đôi môi sưng đỏ vì ăn cay của cô, mất tự nhiên hắng giọng một cái, dời mắt đi chỗ khác.

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo tiêu thực trong trung tâm thương mại.

Tầng thượng của tòa trung tâm thương mại này rất cao, xây một mô hình công viên trò chơi trong thành phố, đôi mắt Lý Đô Khả nhìn chăm chú vào thuyền hải tặc.

Sở Hàng nhìn theo tầm mắt của cô rồi hỏi: “Muốn ngồi sao?”

Lý Đô Khả mất tự nhiên dời mắt, nói: “Một cái xe bị hỏng thôi, có cái gì mà ngồi?”

Sở Hàng: “Xe? Không phải đâu nhé? Chưa từng ngồi thuyền hải tặc?”

Lý Đô Khả bị nói trung tim đen, rất không vui lườm cậu một cái, “Tôi không phải là trẻ con, tôi là một người trưởng thành, vì sao nhất định phải từng chơi thứ này chứ?”

Sở Hàng lắc đầu, lại thở dài, không nói lời nào lôi kéo cô đi xếp hàng.

“Này này!” Lý Đô Khả còn đang giãy giụa, Sở Hàng ghé sát lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị sợ hay không hả người trưởng thành?”

Lý Đô Khả bất động.

Cô ngẩng đầu nhìn cái máy đang rung lắc như điên kia, dương cằm cười lạnh, “Trên đời này tôi chẳng sợ cái gì cả.”

Mười phút sau.

Lý Đô Khả: “Á!”

“Á a a a a!”

“Á a a a a!!!!!!!!!!!!!!!”

Sở Hàng: “……”

Vợ cậu bị vả mặt không trượt phát nào!

Sở Hàng hơi áy náy, vốn dĩ chỉ muốn đưa cô đến cảm thụ một chút, không nghĩ tới lại dọa cô thành như vậy.

Khuôn mặt nhỏ của Lý Đô Khả trắng bệch, đôi chân thon dài run lập cập.

Sở Hàng hơi cau mày hỏi: “Chị ổn không? Có muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi hay không?”

Lý Đô Khả thoáng nhìn Sở Hàng, lại nhìn qua thuyền hải tặc, một đôi mắt to trong veo tỏa sáng, “Sở Hàng, chúng ta chơi thêm một lần nữa nhé? Thật là kích thích!”

Sở Hàng nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Chị chắc chứ?”

Lý Đô Khả “Ừ ừ” gật đầu.

Hai người mua vé và ngồi thêm hai lần nữa, Lý Đô Khả thét chói tai không dứt.

Những người vốn đang xếp hàng cũng không chơi nữa mà đứng ở phía dưới nhìn cô.

Xem cô chơi so với ngồi thuyền hải tặc thú vị hơn nhiều!

Lúc hai người đi xuống, Sở Hàng hỏi: “Còn chơi nữa không?”

Lý Đô Khả chưa trả lời thì ông chủ đã nói trước, “Này nhóc, trò đua xe (3) bên kia cũng rất hay đấy, hai người qua chơi thử xem?”

(3): 卡丁车 là trò Go-Kart hay còn gọi là Kart racing ấy, là đua xe đường trường, nhưng trong các khu vui chơi thì họ chỉ làm mô hình thu gọn thôi, ở mấy khu vui chơi hỗn hợp bên VN mình hay gọi là trò xe đụng ấy nhé.

Sở Hàng nhìn về phía Lý Đô Khả.

Lý Đô Khả xua xua tay, ý bảo không chơi nữa.

Thật ra chủ yếu là mất tiếng rồi.

Hai người tìm được một tiệm đồ uống, ngồi xuống và chọn hai ly thức uống.

Sở Hàng hết sức tò mò, “Này, từ nhỏ đến lớn chị chưa từng chơi mấy thứ này sao?”

Lúc này Lý Đô Khả đã quen thuộc với Sở Hàng nên cũng không bài xích việc nói thật với cậu nữa.

Cô vừa khuấy đồ uống vừa nói: “Chưa từng chơi! Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, ba tôi bận rộn xã giao, mẹ cũng chẳng quan tâm tôi. Ba tôi cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng tôi còn quá nhỏ nên cũng chẳng có gì để tiêu cả. Tôi không có bạn bè nào, nếu như Tiểu Hải Tinh không tới tìm tôi thì tôi cũng chỉ ngồi phát ngốc cả ngày trong sân mà thôi.”

Cô cắn ống hút, giọng hơi rầu rĩ: “Tôi không biết tôi có bao nhiêu tiền, nhưng tôi biết sân nhà tôi từ đông sang tây tổng cộng có 61 bước, nam sang bắc có 47 bước; tôi biết trong viện tổng cộng có bốn loại cây cỏ; tôi còn biết là trời sẽ mưa mỗi lúc đàn kiến chuyển nhà vào ban ngày……”

Cô lẩm bẩm nói, trong ngực Sở Hàng chợt căng thẳng, cái mũi cũng thấy chua xót đến lạ thường.

Đây là cô gái mà cậu thích, hóa ra cô ấy không có cuộc sống tươi sáng vui vẻ, cẩm y ngọc thực (4) như vẻ bề ngoài.

(4): 錦衣玉食: Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang phú quý. (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng).

Cô ấy có một tuổi thơ cô đơn và bất lực, cùng một trái tim yếu ớt và mẫn cảm.