Hạnh Phúc Vì Em

Chương 40



Viên Thiến buồn bực đi lòng vòng.

Xa tổng luôn rất ổn trọng, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện loại tình huống này, sắp tới 6h rồi, phải làm thế nào mới tốt đây.

“Hay là chúng ta bắt đầu trước?” Cô hỏi Tiểu Xuyên.

Tiểu Xuyên gật đầu, “Vậy bắt đầu trước đi, chị ở lại tổ chức cho mọi người, tôi đi tìm lão đại.”

Kiều Hải Tinh xuyên qua đám người, tìm được Tiểu Xuyên, hơi lo lắng hỏi: “Xa tổng đâu rồi?”

Tiểu Xuyên: “Không tìm thấy, gọi điện thoại không ai nghe.”

Kiều Hải Tinh nóng nảy: “Vậy phải làm sao bây giờ!”

Tiểu Xuyên: “Cô đừng vội, tôi đã thương lượng xong với Viên Thiến rồi, tiệc mừng công cứ tiến hành như bình thường, tôi đi tìm lão đại.”

Kiều Hải Tinh gật mạnh đầu, “Tôi cũng đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Tiểu Xuyên vang lên, tên người gọi hiển thị là Xa Thừa Vũ.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng Tiểu Xuyên hơi vội, “Lão đại, anh đến đâu rồi, tiệc mừng công sắp bắt đầu rồi.”

Bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ: “Chào anh, xin hỏi anh có phải là bạn thân của chủ nhân số điện thoại này không ạ? Đây là đại đội cảnh sát giao thông, chủ nhân số máy này vừa mới bị một chiếc xe đâm phải, hiện tại đang được đưa tới bệnh viện……”

Mặt mũi Tiểu Xuyên trắng bệch.

Viên Thiến và Kiều Hải Tinh vừa nôn nóng lại mờ mịt nhìn cậu, “Thế nào rồi, anh ấy nói bao giờ mới tới được?”

Giọng Tiểu Xuyên run rẩy: “Không phải lão đại. Là…… Là đội cảnh sát giao thông, anh ta nói lão đại xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang đưa tới bệnh viện…”

Kiều Hải Tinh suýt nữa đứng không vững, vẻ mặt Viên Thiến cũng là không thể tin nổi.

Tiểu Xuyên nỗ lực để mình bình tĩnh lại, giao phó cho hai người: “Hai người cứ tổ chức tiệc mừng công trước, tôi và Sở Hàng đi đến bệnh viện.”

Kiều Hải Tinh bắt lấy tay áo Tiểu Xuyên, “Tôi đi bệnh viện với anh!”

Cô cố nén những giọt nước mắt sắp tràn mi, cả người đều run rẩy.

Viên Thiến: “Một mình tôi có thể lo được, hai người cùng đi đi, nhiều người đi càng thay nhau lo được nhiều việc.”

Tiểu Xuyên không nói thêm nữa, hai người gọi Sở Hàng rồi cùng nhau chạy tới bệnh viện.

Ở bệnh viện, cảnh sát giao thông chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Ba người chạy đến trước mặt cảnh sát giao thông hỏi thăm tình huống, cảnh sát giao thông chỉ nói người đã hôn mê, tình huống cụ thể còn chưa rõ thế nào.

Anh ta trần thuật đơn giản về tình huống lúc đó cho mọi người.

Tai nạn xảy ra ở một ngã tư đường, lúc Xa Thừa Vũ đi qua giao lộ rất bình thường thì một chiếc xe việt dã vượt đèn đỏ lao tới. Tốc độ của chiếc việt dã kia cực nhanh, hơn nữa sau khi đụng phải Xa Thừa Vũ cũng không giảm tốc độ, xông thẳng ra ngoài.

Trước mắt cảnh sát đang tìm chiếc xe gây tai nạn, nhưng bởi vì máy giám sát sự cố ở ngã tư bị trục trặc, không chụp được chiếc xe gây tai nạn. Tuy nhiên, cảnh sát sẽ tìm thấy chiếc xe qua các thiết bị giám sát xung quanh và các mảnh vỡ của chiếc xe để lại hiện trường…

Sở Hàng rất kích động, thở hổn hển hung tợn mắng kẻ gây tai nạn.

Tiểu Xuyên đi theo cảnh sát giao thông để xử lý các thủ tục liên quan, sau khi tiễn cảnh sát giao thông lại vội vàng đi thanh toán tiền viện phí.

Kiều Hải Tinh vẫn đứng ở trước cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa, chỉ sợ người bên trong sẽ biến mất trong nháy mắt.

Hơn hai tiếng sau, Xa Thừa Vũ được đẩy ra.

Gãy xương cánh tay trái, chấn động não, trên người nhiều chỗ bị trầy xước……

Bác sĩ nói các vết thương đều đã được xử lý tốt, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng 24 giờ sẽ tỉnh lại.

Nhưng anh vẫn còn nhắm mắt, mặt không có chút máu.

Kiều Hải Tinh như mất hết sức lực quỳ rạp xuống mép giường anh, nước mắt tuôn trào không kiềm chế được.

“Chị Tiểu Kiều, chị phải kiên cường lên……” Sở Hàng đỡ Kiều Hải Tinh lên.

Kiều Hải Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, qua một hồi lâu, cô giơ tay xoa xoa nước mắt, “Cậu nói đúng, tôi phải kiên cường hơn,” cô thoáng nhìn qua người đàn ông nằm trên giường bệnh, nói: “Anh ấy còn chưa tỉnh, người gây họa cũng chưa bắt được, tôi không thể ngã xuống.”

Sau khi mấy người bàn bạc với nhau, Tiểu Xuyên trở về công ty để phòng ngừa trò chơi xuất hiện vấn đề, Sở Hàng xung phong nhận việc ở lại chăm sóc.

Kiều Hải Tinh không đồng ý, gần đây Sở Hàng đang bận rộn làm luận văn tốt nghiệp, lại phải đuổi kịp tiến độ để hạng mục online, cả người cũng mệt mỏi sắp gục luôn rồi.

Cô bảo cậu hãy trở về nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai lại đến.

Sở Hàng không lay chuyển được cô, chỉ có thể đồng ý.

Phòng bệnh có một chiếc giường và một cái sofa đơn, Kiều Hải Tinh ngồi trên sofa gác đêm.

Hơn 2h đêm, trên giường bệnh vang lên vài tiếng động.

Kiều Hải Tinh luống cuống tay chân chạy đến phía trước cửa sổ.

Xa Thừa Vũ đã tỉnh, anh đang cau mày, sắc môi tái nhợt.

Kiều Hải Tinh vừa vui mừng lại vừa cẩn thận nhẹ giọng gọi anh, “Chú, chú tỉnh rồi ạ?”

Xa Thừa Vũ nghe thấy tiếng xưng hô đã lâu chưa nghe thì sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó gian nan kéo kéo khóe môi.

Đôi mắt Kiều Hải Tinh đỏ lên, chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ nói tình trạng của Xa Thừa Vũ cơ bản đã ổn định, nhưng còn cần ở lại bệnh viện để quan sát thêm.

Hơn 5h sáng sớm hôm sau, Tiểu Xuyên tới thăm Xa Thừa Vũ.

Trong phòng bệnh, Kiều Hải Tinh co thành một đoàn nho nhỏ vùi ở sofa, trên người đắp một tấm thảm nhỏ, đang nghiêng đầu ngủ.

Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh Kiều Hải Tinh, nhìn cô ngủ có vẻ rất khó chịu.

Cậu vỗ vỗ bả vai cô.

Kiều Hải Tinh bừng tỉnh ngay lập tức, “Làm sao vậy?”

Tiểu Xuyên lập tức nói: “Không có việc gì không có việc gì, đừng sợ. Cô mau về ngủ đi, tôi trông ở đây, một lát nữa Sở Hàng sẽ tới đây.”

Kiều Hải Tinh không quá yên tâm, nhìn thoáng qua trên giường bệnh.

Tiểu Xuyên an ủi: “Cô cứ đi về trước, nơi này có tôi chăm sóc. Lão đại còn phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, cô thuận tiện mang cho anh ấy vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân tới đây nhé.”

Lúc này Kiều Hải Tinh mới miễn cưỡng đồng ý, cầm chìa khóa nhà của Xa Thừa Vũ rồi rời đi.

Tiểu Xuyên hỏi bác sĩ về tình huống của Xa Thừa Vũ, biết được anh cơ bản đã ổn định thì mới thoáng yên tâm.

Hơn 6 giờ, Xa Thừa Vũ tỉnh.

Tiểu Xuyên báo cáo tình hình hạng mục của công ty cho anh, tất cả đều được tiến hành từng bước, để anh an tâm dưỡng bệnh.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Tiểu Xuyên hỏi: “Lão đại, chuyện tai nạn xe cộ rốt cuộc là như thế nào, xác định là ngoài ý muốn sao?”

Xa Thừa Vũ khẽ thở dài, nói: “Không biết. Mấy ngày hôm trước có một lần anh đang trên đường đi làm thì có cảm giác hình như có người đi theo anh, đến lúc anh nhìn lại thì không thấy có ai cả. Cậu cũng biết thời gian vừa rồi hạng mục online bận rộn vô cùng, anh chẳng biết có phải do mình xuất hiện ảo giác hay không, cho nên cũng không để ý.”

Xa Thừa Vũ thấy vẻ mặt Tiểu Xuyên ngưng trọng, lại nói: “Có thể đúng là do anh gặp ảo giác thôi, cảnh sát nói như thế nào?”

Tiểu Xuyên thuật lại lời của cảnh sát giao thông cho anh nghe.

Xa Thừa Vũ nói: “Nếu cảnh sát đang tra xét thì chúng ta không cần lo lắng nữa, cậu chuyên tâm vào làm hạng mục cho tốt, đừng lo lắng cho anh.”

Tiểu Xuyên rầu rĩ gật đầu.

**

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Hải Tinh ngồi xe điện ngầm trở về nhà.

Cô tắm nước nóng, đổi một bộ quần áo mới rồi đi siêu thị một chuyến.

Cô chọn chọn lựa lựa, nhặt lấy mấy khối xương sườn tốt nhất, về nhà nấu một nồi canh xương sườn dựa theo video hướng dẫn trên mạng.

Hơn hai giờ sau, cô mang theo canh xương sườn đi tới khu nhà Bao Hoài.

Đang giữa hè, cảnh tượng xung quanh khu nhà có chút xa lạ nhưng Kiều Hải Tinh chẳng có tâm tư thưởng thức.

Trong nhà, Bao Hoài ngồi ở trước quầy, thấy Kiều Hải Tinh tới thì vừa ngạc nhiên lại hết sức vui mừng, “Tiểu Kiều à, sao em lại tới đây?”

Kiều Hải Tinh nhìn thấy người quen cũng vô cùng vui vẻ, nhưng cô ngẫm nghĩ, quyết định trước hết sẽ không nói chuyện Xa Thừa Vũ bị tai nạn xe cộ.

Cô cười cười: “Em trở về lấy chút đồ, anh Hoài, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”

Bao Hoài nhiệt tình gật đầu: “Đều khỏe đều khỏe cả, Bân Tử và bạn gái cậu ấy chuẩn bị kết hôn, Bao Nhất Dương cũng biết chăm chỉ học tập rồi.”

Kiều Hải Tinh rất bất ngờ, không ngờ trong khoảng thời gian sau khi cô rời đi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cẩn thận tính lại thì cũng đã hơn nửa năm!

Bao Hoài vẫy vẫy tay, nói: “Em mau đi thu dọn đồ đi, không chậm trễ thời gian của em nữa, chờ lúc em có thời gian thì nhớ về đây thăm bọn anh nhé!”

Kiều Hải Tinh gật đầu đồng ý.

Cô đi đến cửa phòng 101, lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào.

Trong phòng không quá giống với những gì cô đã tưởng tượng, cô nhớ rõ lần trước sau buổi liên hoan công ty đã đến trước cửa sổ trộm nhìn một lát, có một người đàn ông xa lạ vào ở trong phòng cô.

Nhưng bây giờ thì cửa hai căn phòng đều rộng mở.

Kiều Hải Tinh nhìn thoáng qua gian phòng vốn là của cô, cảm thấy không đúng lắm.

Đệm chăn của Xa Thừa Vũ Sắp được xếp chỉnh tề ngăn nắp trên giường, trên giá treo quần áo anh thay ra.

Kiều Hải Tinh hít sâu một hơi, không thể tin nổi đi vào trong.

Trên cửa sổ đặt chậu cây sen đá của cô, bên cạnh đặt chậu cây cô tặng cho Xa Thừa Vũ. Hai chậu cây sen đá lớn lên rất nhiều, lá cây đầy đặn xanh biếc, nhất định là đã được chăm sóc rất tốt.

Dưới chân giường có một chiếc bàn đọc sách nhỏ, mặt trên đặt bể cá mà cô mua lúc trước, cá nhỏ bên trong cũng lớn hơn rất nhiều.

Hốc mắt Kiều Hải Tinh ê ẩm, thì ra anh ấy đã ở trong phòng của cô, dùng cách của anh ấy để nhớ thương cô thật nhiều.

Vừa cảm động, lại có chút đau lòng.

Cô hít hít mũi, vừa kiêu căng vừa yếu ớt mắng một câu “Đồ ngốc”.

Tủ quần áo vẫn nằm cạnh giường, Kiều Hải Tinh tìm quần áo giúp Xa Thừa Vũ.

Phòng anh rất sạch sẽ, quần áo được xếp rất gọn gàng.

Kiều Hải Tinh lấy mấy bộ quần áo có chất liệu thoải mái, nghĩ đến việc còn phải tìm mấy cái quần lót, mặt cô bỗng đỏ ửng.

Vì thế, cô căng da đầu, với vào trong tủ quần áo, không nghĩ tới động tác hơi lớn, làm rơi móc quần áo, bên trong còn rơi ra mấy đồng tiền xu và hai tờ giấy.

Kiều Hải Tinh vội ngồi xổm xuống, nhặt tiền xu và tờ giấy lên.

Tờ giấy đó là hai tấm đơn đặt hàng, một tấm là tiệm cơm Tây, hẹn trước và đặt bao hết, giá cả xa xỉ.

Một tấm khác là vé xem phim, cũng là đặt bao hết.

Mà thời gian, đều là ngày sinh nhật hôm đó của Kiều Hải Tinh.

Bàn tay Kiều Hải Tinh không kiềm được phát run, cô nắm chặt hai tấm đơn đặt hàng.

Cười rồi lại khóc, khóc xong lại cười……

Đúng, nhất định là anh ấy.

Trước kia anh đã từng hỏi cô kiếm được tiền rồi thì muốn làm gì.

Cô nói đi ăn cơm muốn đặt bao hết, xem phim cũng muốn đặt bao cả rạp.

Anh đều nhớ rõ tất cả, sau đó giúp cô thực hiện tâm nguyện vào đúng ngày sinh nhật của cô.

Người đàn ông ngốc nghếch này!

Kiều Hải Tinh lau sạch nước mắt, mặc kệ đi, rụt rè cái gì, mặt mũi cái gì, cô chẳng để ý đến nữa.

Ngay bây giờ cô muốn nói cho anh biết, rằng cô thích anh, đã thật lâu thật lâu.

Bàn tay Kiều Hải Tinh run rẩy, lấy điện thoại ra, gọi tới điện thoại Xa Thừa Vũ.

Bên kia vang lên hai tiếng, trong lòng Kiều Hải Tinh mềm mại, cô không khỏi mặc sức tưởng tượng sau khi anh nghe được sẽ phản ứng như thế nào.

Sửng sốt, hay sẽ nở một nụ cười sâu?

Kiều Hải Tinh mím môi suy nghĩ.

Điện thoại bên kia rất nhanh đã được nghe máy, nhưng lại không phải giọng của Xa Thừa Vũ.

Dường như Tiểu Xuyên đang ở bên ngoài, thở hổn hển, “Tiểu Kiều, không thấy lão đại đâu, chúng tôi đang đi tìm anh ấy.”

Đôi mày thanh tú của Kiều Hải Tinh nhíu lại, ánh mắt bất an không yên, cô cười nhẹ rồi nói: “Anh Tiểu Xuyên, đừng…… đừng náo loạn, tôi tìm anh ấy có việc gấp.”

Tiểu Xuyên đứng yên, trầm giọng nói: “Tiểu Kiều, tôi không nói giỡn đâu. Không tìm thấy lão đại đã một lúc rồi, tôi hoài nghi…… Tôi hoài nghi là có người bắt cóc anh ấy.”