Hạnh Phúc Vì Em

Chương 41



Kiều Hải Tinh ném đồ trong tay xuống rồi chạy một mạch ra ngoài, chặn một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, Tiểu Xuyên, Sở Hàng, Viên Thiến đều chạy tới.

Tiểu Xuyên không biết đang gọi điện thoại với ai, cau mày, giọng gấp gáp.

Sở Hàng đang nói chuyện với hai vị cảnh sát.

Vì Kiều Hải Tinh leo cầu thang lên nên lúc này mãi thở hổn hển, cô giữ chặt Viên Thiến, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này, anh ấy đâu?”

Viên Thiến vừa giúp cô thuận khí, vừa kể tình huống lúc này cho cô nghe.

Buổi sáng, sau khi Kiều Hải Tinh rời khỏi thì Tiểu Xuyên ngồi trò chuyện với Xa Thừa Vũ một lúc, sau đó nhận được tin nhắn báo nguy từ server, Xa Thừa Vũ để Tiểu Xuyên về công ty xử lý trước.

Kết quả chờ đến lúc Sở Hàng đến bệnh viện thì Xa Thừa Vũ đã không thấy tăm hơi, gọi điện thoại cho anh lại phát hiện anh không cầm theo di động mà lại để ở phòng bệnh.

Sở Hàng gọi Tiểu Xuyên và Viên Thiến tới, mọi người tìm ba bốn vòng trong ngoài bệnh viện nhưng vẫn chưa tìm thấy người.

Sau đó Sở Hàng đi tới bộ phận theo dõi của bệnh viện, phát hiện không lâu sau khi Tiểu Xuyên rời đi, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng vào phòng của Xa Thừa Vũ, một lúc sau liền đẩy anh rời đi.

Cùng lúc đó, Tiểu Xuyên nhận được điện thoại của đại đội cảnh sát giao thông, đã bắt được người gây tai nạn xe cộ.

Mới đầu, nghi phạm chỉ nói là chiếc xe trục trặc gây nên tai nạn xe, nhưng khẩu cung của anh ta trước sau không khớp, logic hỗn loạn, kết quả kiểm tra thẩm định chiếc xe cũng không có trục trặc theo như lời anh ta nói.

Trải qua nhiều lần thẩm vấn, nghi phạm mới khai là có người bỏ tiền thuê anh ta gây tai nạn xe, nhưng hai người chỉ liên hệ qua điện thoại, bởi vậy nghi phạm chỉ có thể cung cấp một dãy số điện thoại mà thôi.

Sau khi Xa Thừa Vũ mất tích, Tiểu Xuyên lập tức báo cảnh sát, liên hệ với tình hình vụ tai nạn, cảnh sát quyết định xử lý vụ án, điều tra video giám sát gần bệnh viện, tìm kiếm dấu vết của hai người.

Cảnh sát hỏi bọn họ có đối tượng khả nghi nào hay không.

Về mặt xã giao của Xa Thừa Vũ, có thể kết thù cùng với anh thì cũng chỉ có Lương Phương Châu của bên Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, hai công ty còn tạo ra lửa nóng trên mạng.

Vì thế, cảnh sát sẽ tập trung điều tra theo hướng này.

Kiều Hải Tinh ngồi trên hành lang ở bệnh viện, trong tay nắm chặt hai tờ hóa đơn đặt hàng phát hiện ở trong nhà Xa Thừa Vũ, không nói một lời.

**

Ngoại ô Bắc Kinh, Xa Thừa Vũ bị người đàn ông mặc áo blouse trắng đưa tới một nhà xưởng bỏ hoang.

Cánh tay anh còn bó thạch cao, trên đầu quấn lấy băng vải, thoạt nhìn hết sức yếu ớt.

Hai người đi từ một bên cầu thang lên tầng ba, có mấy người đàn ông đang đứng trong một gian nhà xưởng.

Góc tường, một người đàn ông không cao đang hút thuốc, hắn ta đưa lưng về phía cầu thang, nghe thấy tiếng vang thì xoay người lại.

Lương Phương Châu nhìn thấy Xa Thừa Vũ thì cười hết sức phấn khích, “Ui chaoo, Xa tổng, lại gặp mặt rồi nhỉ!”

Xa Thừa Vũ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, cũng không bất ngờ cho lắm.

Lương Phương Châu ngậm điếu thuốc lá đi tới, thăm hỏi: “Hạng mục gần đây của Xa tổng rất thuận lợi nha? Marketing cũng không tồi, học được chiêu mượn lực đả lực rồi cơ đấy.” (1)

(1): 借力打力: Mượn lực đả lực: hay còn gọi là đòn bẩy. Đây là một nguyên tắc quan trọng của kỹ thuật tấn công trong võ thuật Tai Chi.

Xa Thừa Vũ khẽ cười, “Được Lương tổng dạy bảo tốt thôi.”

Lương Phương Châu chậm rãi lấy điếu thuốc ném xuống đất rồi dập đi.

Ông ta ngẩng đầu, trong mắt đều là sự tàn nhẫn, sau đó tay phải vung lên, hung hăng đánh mạnh vào trên xương sườn của Xa Thừa Vũ.

Xa Thừa Vũ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

Lương Phương Châu tức giận, lại ra tiếp hai quyền nữa.

Xa Thừa Vũ khom người, lảo đảo hai bước, sau khi đứng vững thì đối diện với Lương Phương Châu.

Lương Phương Châu thở hổn hển, không biết là tức giận hay là mệt rồi.

Ông ta hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt, vẫy vẫy tay với người bên cạnh.

Trợ thủ đưa lên một phần văn kiện.

Lương Phương Châu nói: “Xa tổng, hạng mục có làm tốt hơn nữa thì cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải chuyển nhượng ra ngoài thôi.”

Xa Thừa Vũ hất cằm, hỏi: “Ông có ý gì?”

Lương Phương Châu giơ văn kiện trong tay lên, “Đây là một phần thỏa thuận chuyển nhượng hạng mục, Xa tổng ký tên đóng dấu ở mặt trên, về sau《 Đôn Hoàng Quyết 》cứ giao cho Hướng Thượng lo là được rồi.”

Ông ta tiến về phía trước hai bước, lại nói: “Trước kia tôi đã tốn không ít tiền để mua bản quyền《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, Xa tổng lại ở sau lưng làm mấy hành động nhỏ như thế, làm tôi lỗ sạch vốn thì không nói, còn dám làm xấu hết thanh danh của công ty tôi. Chút bồi thường này, không quá đáng đúng không?”

Xa Thừa Vũ vất vả nhịn cười, anh liếc nhìn phần thỏa thuận kia, hỏi: “Lương tổng cảm thấy tôi sẽ ký à?”

Lương Phương Châu đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, nhún nhún vai nói: “Vậy thì Xa tổng cứ thử xem, ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, không biết Xa tổng có thể chịu đựng được bao lâu đây!”

Xa Thừa Vũ cười, “Lương tổng, hiện tại là xã hội pháp trị, ông nghĩ là việc ông trói tôi mang tới đây thì không có ai biết sao?”

Nét mặt Lương Phương Châu trở nên vừa tàn nhẫn vừa dữ tợn, “Xa tổng đã bức tôi đến mức cùng đường bí lối như thế này, bây giờ tôi đã là kẻ điên rồi, cậu đoán xem, kẻ điên thì dám làm cái gì?”

Dứt lời, ông ta móc di động trong túi ra, hung hăng đập lên tay trái của Xa Thừa Vũ một cái.

Chỉ nghe “Bang” một tiếng, màn hình di động rơi vỡ tan tác.

Thạch cao trên tay Xa Thừa Vũ bị gõ nứt, anh ôm cánh tay liên tục lui về phía sau, bởi vì đau đớn, trên trán nhanh chóng thấm ra một tầng mồ hôi.

Lương Phương Châu cười ha ha, ông ta ném văn kiện tới trước mặt Xa Thừa Vũ rồi nói: “Ký hay không ký, Xa tổng nhìn mà làm đi!” Sau đó rời đi.

Trong nhà xưởng lưu lại hai người đàn ông vạm vỡ trông chừng Xa Thừa Vũ.

Đôi môi Xa Thừa Vũ đã trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, anh ôm cánh tay trái, khiến bản thân tỉnh táo lại.

Anh chắc chắn sẽ không ký thỏa thuận này, anh cứ ngây người một đêm ở trong nhà xưởng cũ nát gió lùa tứ phía như thế.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lương Phương Châu tới thì Xa Thừa Vũ đã ngất đi rồi, hắn kêu trợ thủ đánh thức Xa Thừa Vũ, cười hỏi anh: “Mùi vị ngủ ở nhà xưởng thế nào hả Xa tổng?”

Sắc mặt Xa Thừa Vũ trắng bệch, mím chặt môi.

Lương Phương Châu không thèm quan tâm, tự nhủ nói: “Lúc tôi còn trẻ cũng thường xuyên ngủ ở nhà xưởng, tôi làm công việc cực khổ nhất để kiếm sống, cầm đồng tiền lương ít ỏi nhất trên tay, có đôi khi ngủ ở nhà xưởng còn mẹ nó bị người ta ghét bỏ. Đúng thôi, tôi chỉ là đứa trẻ từ nông thôn đi lên, không kinh nghiệm, không bằng cấp, nhưng ông đây dám liều mạng!”

Ông ta chậm rãi đứng dậy, cười như một kẻ điên rồi nói: “Cuối cùng ông đây vẫn thành công đấy thôi! Ai dám xem thường tôi? Ông đây có công ty game lớn như vậy, có tiền vào như nước chảy. Những cái thứ bằng cấp đó thì sao? Những cái kẻ lớn lên từ thành thị thì sao? Kết quả chẳng phải đều đến làm công cho ông đây hay sao?! Ông đây muốn mắng thì mắng, muốn sa thải thì sa thải, các người chỉ có quỳ liếm phân mà thôi!”

“Còn mày!” Lương Phương Châu bỗng nhiên xoay người, hung tợn chỉ về Xa Thừa Vũ, nói: “Mày thì là cái thứ gì? Muốn đấu với tao à? Hại tao đổ vào bao nhiêu tiền, còn muốn phá đổ công ty mà một tay tao gây dựng lên. Tao không dạy bảo mày một chút thì con mẹ nó tao cũng không biết tao họ gì”.

Ông ta nhặt phần văn kiện lên, nắm ngón tay Xa Thừa Vũ ấn một dấu vân tay lên.

Sau đó lại lấy một chiếc di động từ trong tay trợ thủ, gọi tới một dãy số.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy, Lương Phương Châu: “Còn muốn gặp Xa Thừa Vũ thì nhanh chóng mang con dấu của công ty các người tới địa chỉ này! Chỉ cho phép một cô gái tới, nếu tôi phát hiện có cảnh sát đi theo, các người đừng mong nhìn thấy Xa Thừa Vũ nữa.”

Bên kia quát: “Mày là ai?”

Lương Phương Châu căn bản không thèm để ý tới, ông ta nhìn thời gian, nói: “Bây giờ là 8 giờ 20, nếu trước 9 rưỡi mà tôi không thấy con dấu, các người cũng không cần tới nữa.” Ông ta nói xong liền cúp điện thoại, chụp một tấm ảnh Xa Thừa Vũ, sau đó soạn một cái địa chỉ cách nhà xưởng không xa rồi gửi kèm cả ảnh chụp khi nãy.

**

Trong bệnh viện, Viên Thiến mở tin nhắn, nhìn thấy ảnh chụp Xa Thừa Vũ bị trói và một cái địa chỉ.

Tiểu Xuyên mắng câu thô tục, “Quả nhiên là Lương Phương Châu.”

Viên Thiến: “Ông ta nói chúng ta tìm một cô gái cầm con dấu đến địa chỉ này.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Cảnh sát thở dài, “Hiện tại trong đại đội của chúng tôi không có nữ, chỉ còn có một tiếng, điều người từ nơi khác tới thì không kịp nữa rồi.”

“Tôi đi.” Trong góc truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Kiều Hải Tinh chậm rãi đứng lên, “Tôi đi đưa con dấu.”

“Vậy sao được?” Tiểu Xuyên là người đầu tiên phản đối, “Cô đã một ngày một đêm không chợp mắt, cô chưa kịp đưa qua có khi đã suy sụp mất rồi.”

Sở Hàng và Viên Thiến cũng rối rít đáp lại.

Kiều Hải Tinh mặt không biểu cảm, nói: “Chậm trễ nữa thì không tới kịp mất, chị Thiến, chị cùng em về công ty lấy con dấu đi!” Dứt lời, cô quay đầu đi ra ngoài.

Trước mắt chỉ có thể như thế.

Cảnh sát hỏi Viên Thiến địa chỉ trong tin nhắn, phân phó cấp dưới đi theo Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh mượn một chiếc xe của đồng nghiệp, đạp chân ga dựa theo địa chỉ đi tới một mảnh đất hoang.

Một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang chờ ở nơi này, hắn lục soát người Kiều Hải Tinh, xác nhận cô không mang bất kỳ thiết bị định vị hay phương tiện truyền tin nào thì dẫn đường cho cô, lái xe bỏ cô vào nhà xưởng.

Lương Phương Châu nhìn thấy Kiều Hải Tinh, một cô nhóc nhỏ nhỏ gầy gầy, búi tóc củ tỏi, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Lương Phương Châu: “Đưa con dấu cho tôi.”

Kiều Hải Tinh nhìn bốn phía chung quanh, chưa thấy bóng dáng Xa Thừa Vũ, “Xa Thừa Vũ đâu?”

Lương Phương Châu: “Đưa con dấu cho tôi, tôi đóng dấu xong sẽ cho người đưa cô đi gặp cậu ta.”

Kiều Hải Tinh lấy ra một bao nilon trong suốt từ trong túi, bên trong có một con dấu.

Cô giơ túi lên cao, tay phải lấy ra một cái bật lửa, nhắm ngay túi rồi nói: “Không thấy được người tôi sẽ không đưa con dấu cho ông.”

Lương Phương Châu gật đầu, không nhanh không chậm mở di động ra, click mở video trò chuyện, đưa màn hình về phía Kiều Hải Tinh.

Trên màn hình, Xa Thừa Vũ chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt anh trắng bệch, vô cùng suy yếu.

Nước mắt Kiều Hải Tinh nháy mắt tuôn ra, cô cắn chặt môi, không để cho chính mình phát ra tiếng.

Xa Thừa Vũ nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì bỗng dưng mở to hai mắt, quát: “Em tới đây làm gì? Đi, đi mau!”

Lương Phương Châu cắt đứt video, “Thấy được chưa, đưa con dấu cho tôi.”

Kiều Hải Tinh lui về phía sau hai bước, chậm rãi mở miệng: “Lương tổng, lúc trước Xa tổng làm trò chơi trí tuệ trên di động, ông muốn ăn trộm mã code trung tâm của anh ấy, hai công ty việc bên nào bên ấy làm không tốt hơn sao? Tại sao lại cứ phải như thế này cơ chứ?”

Lương Phương Châu cười nhạo: “Cô nhóc này, cô đừng có ngậm máu phun người, tôi đây chẳng có hứng thú ăn trộm mã code của cái trò chơi di động đấy đâu. Cái cô nói đó là hạng mục《 Ám Hắc 》.”

Kiều Hải Tinh: “Chính là 《 Ám Hắc 》mà hiện tại Khoa học Kỹ thuật Hướng Thượng đang vận hành kia sao?”

Lương Phương Châu nhướng mày, “Ừm” một tiếng, hỏi: “Làm sao?”

Kiều Hải Tinh: “Ông ở phía sau cấu kết với đối tác của Xa tổng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mua lại mã code trung tâm và sáng ý của bọn họ với giá bèo bọt, hôm nay lại bắt cóc anh ấy, ông không sợ gặp báo ứng sao?”

Lương Phương Châu cảm thấy hết sức buồn cười, “Một cô nhóc như cô thì biết cái gì! Xa Thừa Vũ chính là con mọt sách, cậu ta biết vận hành một công ty như thế nào sao? Tôi mua hạng mục của cậu ta đó là vì tốt cho cậu ta mà thôi, bằng không bây giờ hạng mục kia có thể kinh doanh tốt đến vậy hả?”

Ông ta đã mất kiên nhẫn, tiến lên hai bước, đoạt lấy bao nilon trong tay Kiều Hải Tinh, xác nhận đó đúng là con dấu của Chiến Du Online thì mừng rỡ như điên đi đóng dấu.

Kiều Hải Tinh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không.