Hạnh Phúc Vì Em

Chương 47



Xa Thừa Vũ có chút không vui, anh hơi nhíu mày.

Mẹ Xa luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Xa Thừa Vũ không muốn khiến bà không vui ngay ở thời điểm mọi người mới về nước.

Anh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ nói: “Con sẽ hẹn thời gian với cô ấy ạ.”

Mẹ Xa hơi khó tin, còn muốn nói gì đó thì bị ba Xa kéo sang đề tài khác.

Cả nhà cơm nước xong thì trở về nhà của ông bà, phòng ở cho thuê còn chưa thu hồi, ba Xa và mẹ Xa quyết định tạm thời sẽ ở nơi này.

Nhà của ông bà nội nằm trong một khu dân cư cũ ở Bắc Nhị Hoàn, là nơi mà ông nội Xa được phân cho khi còn đang công tác năm đó. Căn nhà đã lâu không có người ở nên tích tụ quá nhiều bụi, mọi người cùng nhau dọn dẹp rất lâu mới miễn cưỡng có thể ở lại.

Vốn dĩ Xa Thừa Vũ định thuê một dì đến dọn dẹp, để mọi người đến khách sạn ở tạm, nhưng ông bà nội cảm thấy lãng phí, nói thế nào cũng không chịu đồng ý.

Mãi cho đến hơn 9 giờ, Xa Thừa Vũ mới trở về nhà mình.

Kiều Hải Tinh nghe thấy tiếng mở cửa ở đối diện, cô lê dép lê chạy tới mở cửa.

Xa Thừa Vũ nghe tiếng bèn quay đầu lại.

Kiều Hải Tinh mặc một bộ quần áo ở nhà hình con mèo nhỏ màu trắng, trên chân vẫn mang đôi dép lê thỏ con, cả người mềm mại đáng yêu vô cùng.

Trong tay cô cầm theo một cái túi, thoáng giơ cao, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Chú à, em mua bánh táo của Ngũ Đạo Khẩu nè, chờ chú về cùng ăn đó!”

Xa Thừa Vũ cười cười, giơ giơ cằm chỉ về phía nhà mình: “Đến nhà anh ăn?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hải Tinh đỏ bừng, gật gật đầu.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đôi dép lê thỏ con của mình, muốn đổi đôi giày rồi đi qua, lại cảm thấy phiền phức, dù sao đến nhà anh lại phải đổi dép lê mà.

Kiều Hải Tinh gãi gãi tóc, ngây ngốc nhìn chằm chằm mũi chân, một đôi chân nhỏ nghịch ngợm nhúc nhích bên trong dép lê thỏ con.

Xa Thừa Vũ nén cười, tiến lên hai bước rồi bế ngang cô lên.

“Ahh!” Kiều Hải Tinh bị giật mình nên khẽ kêu ra tiếng, theo bản năng vòng tay ôm cổ anh, trong đôi mắt to tròn tràn đầy nghi ngờ.

Xa Thừa Vũ cười nhẹ, giải thích: “Như vậy thì không cần đổi giày nữa, dép lê cũng sẽ không bị bẩn.”

Kiều Hải Tinh cong mắt cười ha ha, gật đầu đầy vui vẻ, “Vẫn là Xa tổng lợi hại nhaaaa.”

Xa Thừa Vũ cười trêu cô, dùng mũi mình khẽ cọ đầu mũi cô rồi khẽ trách: “Ngốc!”

Xa Thừa Vũ bước vài bước trở về nhà mình, Kiều Hải Tinh lắc lư túi bánh táo trong tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ anh: “Có thể để em xuống dưới được rồi.”

Xa Thừa Vũ dường như không nghe thấy, chân dài móc một cái, cửa đã bị kéo ra.

Kiều Hải Tinh: “……”                                             

Ôi chao ơiii, sao cứ như lên phải thuyền giặc thế này!

Xa Thừa Vũ ôm Kiều Hải Tinh đặt xuống sofa, Kiều Hải Tinh lấy túi bánh táo chắn trước ngực, khó khăn nói: “Ăn, ăn bánh táo chứ ạ?”

Xa Thừa Vũ nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô gái nhỏ, không nhịn được cười ra tiếng, anh giơ tay xoa xoa mái tóc của cô, lấy cái túi ra rồi nói: “Dầu mỡ làm bẩn quần áo bây giờ.”

Kiều Hải Tinh “Ah” một tiếng, từ trên sô pha ngồi dậy cẩn thận kiểm tra bộ quần áo mèo nhỏ ở nhà.

Hai người ngồi rất gần, cổ áo bị cô kéo ra, ở góc độ của Xa Thừa Vũ có thể nhìn thấy viền áo lót màu trắng và phong cảnh trước ngực cô.

Anh chỉ cảm thấy cả người khô nóng, sờ sờ mũi, sợ máu mũi chảy xuống.

“Cái đó……” Anh ho nhẹ một tiếng, đứng lên, “Trong nhà có đồ uống, anh đi lấy cho em.”

Rốt cuộc Kiều Hải Tinh cũng buông tha bộ quần áo ở nhà của mình, ngồi xếp bằng ở trên sofa chờ anh.

Xa Thừa Vũ rót hai ly nước chanh rồi đặt ở trên bàn trà, Kiều Hải Tinh chia khối bánh táo ra làm đôi, một người một khối rồi cùng ăn với Xa Thừa Vũ.

Cô hạnh phúc nheo mắt lại, không khỏi cảm thán: “Ôiii!!! Ngon thật sự luôn, quả nhiên là danh bất hư truyền mà!”

Xa Thừa Vũ mỉm cười nhìn cô, giơ tay giúp cô lau sạch mấy vụn bánh trên khóe miệng, dặn dò: “Ăn từ từ thôi, đều là của em cả.”

Kiều Hải Tinh phồng phồng má, gật đầu “vâng vâng”.

Xa Thừa Vũ nắm chiếc ly trong lòng bàn tay, hỏi cô: “Cuối tuần em có thời gian không? Người nhà anh muốn gặp em.”

Động tác của Kiều Hải Tinh chợt ngừng lại, hỏi: “Nhanh như vậy ạ?”

Xa Thừa Vũ: “Ừ, công việc của ba mẹ anh khá bận rộn, nhưng nếu em còn chưa chuẩn bị tốt thì lại hẹn lúc khác.”

Kiều Hải Tinh đảo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao cũng sẽ phải đi mà, thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao! (1)

(1): 伸头一刀, 缩头也是一刀:  Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao. Câu thành ngữ ngụ ý Tiến lên hay rút lui cũng giống nhau, không thể trốn thoát! Được coi như một lời động viên người khác hãy dũng cảm tiến về phía trước.

Xa Thừa Vũ hơi đau lòng, vòng tay nhẹ ôm vai cô: “Mẹ anh có thể hơi cường thế, em không cần phải miễn cưỡng chính mình.”

Đôi mắt Kiều Hải Tinh mở to tròn xoe, ngay sau đó lại cong thành vầng trăng non, “Vậy anh sẽ bảo vệ em chứ ạ?”

Xa Thừa Vũ không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng, anh ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, dịu dàng nói: “Sẽ, anh sẽ bảo vệ em.”

Kiều Hải Tinh vui vẻ ăn thêm một miếng bánh táo khác, đôi chân nhỏ lắc lư, nói: “Vậy cuối tuần này chúng mình hẹn gặp người nhà anh nha?”

Xa Thừa Vũ: “Được!”

**

Kiều Hải Tinh ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng, thế cho nên kể từ sau khi Xa Thừa Vũ nói chuyện với cô ngày hôm đó, cô chẳng thể có nổi một giấc ngủ ngon nào.

Hôm nay thì cảm thấy có lẽ mình nên giảm béo, ngày mai lại nghĩ có phải mình nên mua chút quà biếu đặc biệt nào đó hay không ……

Cứ suy nghĩ linh tinh mãi như vậy, chớp mắt đã đến thứ Bảy.

Buổi sáng hơn 6h, Xa Thừa Vũ bị một con “yêu quái gấu trúc” đánh thức.

Kiều Hải Tinh đứng ở ngoài cửa, mang theo một đôi mắt thâm quầng.

Xa Thừa Vũ tỉnh ngủ ngay lập tức, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiều Hải Tinh áy náy khoát tay, “Không sao, không có chuyện gì ạ, chỉ là… chỉ là em… hơi hồi hộp.” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức không nghe thấy gì nữa.

Vốn dĩ hơn 4h cô đã thức, lo lắng sẽ làm phiền Xa Thừa Vũ nên cứ một mình nằm trừng mắt nhìn trần nhà hơn hai tiếng đồng hồ, thấy đã 6h mới dám sang đây gọi anh.

Xa Thừa Vũ đi tới kéo tay cô, đưa cô tới phòng khách, còn mình thì đi rửa mặt.

Anh rất nhanh đã đi ra, Kiều Hải Tinh ngồi thẳng lưng ở trên sofa.

Xa Thừa Vũ xoa xoa tóc cô: “Chờ anh một chút nhé, anh đi làm đồ ăn sáng.”

Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Xa Thừa Vũ nướng vài miếng bánh mì, chiên hai quả trứng gà, hâm nóng hai ly sữa bò đặt ở trên bàn cơm rồi gọi Kiều Hải Tinh tới ăn.

Kiều Hải Tinh không muốn ăn lắm, sữa bò cũng chưa uống xong.

Xa Thừa Vũ dứt khoát không ăn nữa, anh lấy điện thoại ra, ngồi vào bên cạnh Kiều Hải Tinh, mở một tấm ảnh gia đình ra cho cô xem.

“Đây là ông nội của anh, đây là bà nội, đây là ba mẹ……” Anh chỉ vào từng người trong ảnh chụp rồi giới thiệu cho cô, “Ông bà nội anh ồn ào nhốn nháo cả đời, nhưng tình cảm lại rất tốt, có một lần hai người đi dạo siêu thị, ông nội ngại bà nội mua quá nhiều đồ sẽ không xách nổi, lải nhải suốt cả một đường, sau đó bà nội bùng nổ, quát ông ‘một anh thanh niên to xác như thế, xách có chút đồ như vậy mà cũng không biết xấu hổ kêu mệt à?! ’”

Kiều Hải Tinh lắng nghe say sưa, “Vậy ông nội nói gì ạ?”

Xa Thừa Vũ cười, “Ông nội anh còn không biết xấu hổ nói vài câu, bà nội anh gọi ông là chàng trai trẻ, ông nội đắc ý không chịu được.”

Kiều Hải Tinh che miệng cười.

Xa Thừa Vũ lại kể rất nhiều câu chuyện thú vị trong nhà, hỏi Kiều Hải Tinh: “Bây giờ còn căng thẳng nữa không?”

Kiều Hải Tinh lắc đầu, “Hình như khá hơn nhiều rồi!”

Xa Thừa Vũ: “Được rồi, vậy em mau đi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

Kiều Hải Tinh mạnh mẽ gật đầu, nhìn nhìn đôi dép lê của mình, lại cười hì hì với Xa Thừa Vũ.

Xa Thừa Vũ kịp phản ứng lại, ôm cô tới nhà đối diện.

Hơn 10h, Kiều Hải Tinh chuẩn bị xong, xách theo lễ vật đã chuẩn bị một tuần nay rồi cùng anh lên đường.

Gần một tiếng chạy xe, hai người tới nhà ông bà nội.

Nhà cũ không có thang máy, Xa Thừa Vũ dẫn Kiều Hải Tinh leo cầu thang lên, người trong nhà nghe thấy tiếng bước chân nên đã sớm chờ ở cửa.

Xa Thừa Vũ giới thiệu mọi người cho Kiều Hải Tinh, Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn hỏi thăm sức khỏe mọi người, ông bà nội đứng ở đằng trước, nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì thật sự yêu thích vô cùng.

Hai vị lớn tuổi rất hiền hậu, cảm giác căng thẳng và hồi hộp trong lòng Kiều Hải Tinh lại giảm đi không ít, cho đến khi nhìn thấy mẹ Xa thì bắt đầu căng thẳng trở lại.

Mẹ Xa đứng ở tận cùng bên trong, đeo một chiếc kính mắt, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, trong tay cầm một quyển sách dày như từ điển Từ Hải (2), Kiều Hải Tinh nhìn lướt qua, mặt bìa hình như có in “Kỷ yếu Hội nghị thường niên của Hiệp hội hàng không quốc tế”.

(2): 辞海: Từ Hải là một bộ từ điển toàn diện quy mô lớn bao gồm cả mục nhập ngôn ngữ và mục từ điển bách khoa; được biết đến với sự biên soạn chuyên nghiệp và nghiêm ngặt, với kiến ​​thức và độ chính xác rất cao. Đây là một trong những cuốn sách công cụ có giá trị lớn của Trung Quốc.

Cô nhỏ giọng chào hỏi: “Con chào dì.”

Mẹ Xa ngẩng đầu lên khỏi cuốn  sách, thoáng nhìn qua cô gái nhỏ, cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc búi tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm mềm mại, đang chớp chớp một đôi mắt đen to tròn lúng liếng.

Mẹ Xa sửng sốt chớp mắt một cái, cô gái nhỏ này đúng là quá đáng yêu, quả thực chính là bộ dáng tiêu chuẩn của con gái trong lòng bà, mềm mại ngọt ngào, ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhưng người nhà đều đang ở đây, bà lại ngại mình quá mức nhiệt tình, vì thế đẩy đẩy đôi mắt kính, khô khan nói: “Chào con, Tiểu Kiều.”

Hai người lên tiếng chào hỏi, ánh mắt mẹ Xa lại không nhịn được dính trên người Kiều Hải Tinh, thật là, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.

Ba Xa đã đặt rất nhiều đồ ăn ngon trong nhà hàng ở tầng dưới, nhà hàng mang đồ ăn lên, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn.

Ông bà nội ngồi xuống trước, bà nội kéo Xa Thừa Vũ ngồi bên cạnh mình, Kiều Hải Tinh ngồi xuống cạnh Xa Thừa Vũ, ba Xa sợ ông nội Xa rót rượu cho mình nên chuẩn bị ngồi ở bên cạnh Kiều Hải Tinh, thế mà lại bị mẹ Xa tay mắt lanh lẹ tranh trước ngồi xuống.

Cả nhà: “……”

Khuôn mặt mẹ Xa rất bình tĩnh, trong lòng lại thấy đắc ý vô cùng.

Kiều Hải Tinh thấy Mẹ Xa chỉ ít nói mà thôi, cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng nên thoải mái hơn nhiều.

Trong bữa cơm, Xa Thừa Vũ gắp cho Kiều Hải Tinh không ít đồ ăn, xuất phát từ lễ phép, Kiều Hải Tinh cảm thấy mình cũng nên gắp đồ ăn cho người nhà anh.

Vì thế, cô gắp một khối đầu sư tử (3) cho Mẹ Xa ngồi cách khá xa, “Dì à, dì không với tới món này phải không ạ, con gắp cho dì nhé.”

(3): 狮子头Trong Ẩm thực Trung Quốc, thịt viên (đặc biệt là một món ăn phổ biến ở Thượng Hải) thường làm bằng thịt heo cuộn thành một quả bóng nhỏ, đôi khi kết hợp với các thành phần khác, chẳng hạn như hành tây băm nhỏ, gia vị, trứng, bột mì. Thịt viên thường được chuẩn bị và cán bằng tay, và được nấu chín bằng cách rán, nướng, hấp, hoặc hầm với sốt.. Thịt viên lớn, được gọi là đầu sư tử (獅子頭), đường kính có thể có kích thước từ 5cm đến 10cm. Công thức món ăn “Tứ hỉ hoàn tử” (四喜 丸子) hay là ” đầu sư tử ” (狮子头) của Trung Quốc có nguồn gốc từ ẩm thực vùng Sơn Đông, mà lịch sử có thể đã có từ thời nhà Tần (221 TCN đến 207 TCN)

Mẹ Xa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có vẻ được quan tâm mà thấy lo sợ, liên tục nói cảm ơn.

Kiều Hải Tinh cười cong mắt nhìn bà, cảm thấy bà và Xa Thừa Vũ giống nhau tới bảy tám phần, nên càng thấy thân thiết hơn bội phần, lại gắp đồ ăn cho mẹ Xa rất nhiều lần, lúc kết thúc bữa ăn, hai người đã thì thầm to nhỏ với nhau.

Mẹ Xa dọn dẹp bát đĩa xong thì vội vàng kéo Kiều Hải Tinh đến phòng mình.

Vẻ mặt mấy người bị bỏ lại như sét đánh, người luôn luôn nghiêm túc và trầm tĩnh như mẹ Xa lại bị bắt cóc dễ dàng như thế á??

Mẹ Xa kéo Kiều Hải Tinh ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi đông hỏi tây, Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn đáp lại từng câu.

Mẹ Xa xúc động: “Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của dì là không có lấy một đứa con gái, bây giờ con tới đây rồi, thật sự dì rất vui.”

Kiều Hải Tinh đỏ mặt nở nụ cười.

Mẹ Xa vô cùng thần bí lấy điện thoại, mở một tấm ảnh trong album ra rồi đưa cho Kiều Hải Tinh xem: “Đây là ảnh dì chụp trộm khi Tiểu Vũ còn nhỏ này.”

Đôi mắt Kiều Hải Tinh bỗng dưng trừng lớn.

Xa Thừa Vũ trong tấm ảnh chụp có lẽ khoảng hai ba tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội tóc giả, đi tất lưới màu đen, trên tai còn đeo hai chiếc khuyên tai lớn màu vàng.

Trên mặt cũng trang điểm, lông mày vừa nhỏ lại cong cong, đôi môi đỏ rực, giữa chân mày điểm một nốt ruồi son.

Kiều Hải Tinh nuốt một ngụm nước miếng, suýt chút nữa bị sặc chết.

Mẹ Xa ra dấu im lặng, “Tuyệt đối không được nói cho Tiểu Vũ, bằng không nhất định nó sẽ trở mặt với dì.”

Kiều Hải Tinh yên lặng gật đầu.

Được nhaaa, Xa tổng, mẹ anh gieo họa cho anh như thế, anh có biết không?

Cô thật sự rất muốn mang tấm hình này về rồi phát tán trên mạng!

Tiêu đề cô đã nghĩ kỹ rồi, đặt là: Kinh hoàng! Vị tổng giám đốc tinh anh trong ngành, chạm tay có thể bỏng lại từng giả gái!