Hạnh Phúc Vì Em

Chương 7



Xa Thừa Vũ giúp Bao Nhất Dương học bổ túc 2 ngày, nghe nói hiệu quả không tồi, ít nhất cậu bé cũng không đòi uống nước hay đi vệ sinh lần nào.

Học bổ túc xong, Bao Nhất Dương nhắn cho Kiều Hải Tinh mấy tin, gì mà “Yêu ta thì đừng làm tổn thương ta”, “Cách xa chú Xa, mang tới cho trẻ em một bầu trời xanh trong”……

Kiều Hải Tinh chỉ nhắn trả lời cậu bé một câu: Trời xanh bỏ qua cho ai đó!

Sáng sớm thứ bảy, Bao Hoài đón Bao Nhất Dương từ sớm, sau khi tới khu nhà, Bao Nhất Dương chạy thẳng đến phòng 101.

Kiều Hải Tinh cho cậu bé vào, Bao Nhất Dương vô cùng thân thiết ôm cánh tay cô một hồi lâu.

“Bố em nói chị bị ốm, mau để em nhìn một chút xem nào.” Bao Nhất Dương dùng đôi bàn tay nhỏ bé nâng mặt Kiều Hải Tinh nhìn trái nhìn phải, sau đó vỗ vỗ đỉnh đầu cô rồi nói: “Tiểu Kiều của chúng ta gầy đi rồi.”

Kiều Hải Tinh cố nén cười gật đầu, “Tiểu Kiều thực đáng thương, còn bị tiêm nữa đấy.”

Ánh mắt Bao Nhất Dương chợt lóe, nói: “Tiểu Kiều thật dũng cảm, vậy hôm nay em sẽ mời Tiểu Kiều ăn món ngon nhé.” Dứt lời cậu bé liền chạy ra ngoài.

Kiều Hải Tinh đi theo phía sau cậu bé, thấy Bao Nhất Dương nhào đến ôm đùi Bao Hoài, làm nũng hỏi: “Bố, con có thể mời chị Tiểu Kiều tham gia sinh nhật của con được không?”

Người bố cuồng con trai Bao Hoài đáp ứng ngay lập tức.

Kiều Hải Tinh khá bất ngờ, “Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương sao?”

Bao Hoài: “Thật ra là ngày hôm qua, hôm qua thằng bé ở nhà mẹ nó, hôm nay anh đón thằng bé qua đây. Anh đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng đặc sản miền nam, buổi tối em cũng tới nhé.”

Kiều Hải Tinh “Vâng” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Có những ai tới dự vậy ạ?”

Bao Hoài: “Ôi dào, không có bao nhiêu người đâu, chỉ có anh, Bân Tử, cả bạn gái Bân Tử nữa, em cũng đến đi, nhiều người càng vui.”

Kiều Hải Tinh cười híp mắt trêu ghẹo nói: “Tốt quá nha, vậy hôm nay em sẽ không ăn cơm.”

Cô nghĩ ngợi, thử dò hỏi: “Anh Hoài, có thể nhiều hơn một người hay không? Chính là… hàng xóm kia của em ý.”

Kiều Hải Tinh thời khắc đều luôn nhớ tới ông chú cô đơn cần được quan tâm yêu thương kia.

Bao Hoài vừa nghe liền lập tức nói: “Không thành vấn đề nha.” Anh ta len lén giơ một ngón tay cái nói: “Cao tài sinh*, lợi hại!”

(高材生:/Cao tài sinh/: student of great ability, chỉ người có thành tích vượt trội và xuất sắc, không chỉ thông qua trí tuệ mà còn bởi sự nghị lực của họ mà đạt được. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. Ở đây có thể dịch thoáng là học sinh xuất sắc nhưng để nguyên thì hay hơn vì đây cũng là cụm từ thông dụng bên Trung.)

Kiều Hải Tinh che miệng cười, đưa Bao Nhất Dương đi học bổ túc.

Lúc buổi tối, Kiều Hải Tinh đi gọi Xa Thừa Vũ, cửa phòng anh vẫn đang đóng, cô gọi vài tiếng mà vẫn không có ai trả lời.

Bân Tử nói giữa trưa thấy anh đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.

Kiều Hải Tinh để mấy người Bao Hoài đến nhà hàng trước, còn mình ở lại chờ Xa Thừa Vũ.

Hơn hai mươi phút sau, Xa Thừa Vũ đã về, trong ngực ôm hai cái hòm sắt màu đen, trông giống CPU máy tính, nhưng lại không phải, đen kịt, phủ một tầng bụi.

Lại đi nhặt rác nữa??

Kiều Hải Tinh thầm than trong lòng một tiếng.

Xa Thừa Vũ thấy biểu cảm kỳ lạ của cô bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Người ta vẫn hay nói, lòng tự trọng của đàn ông rất lớn, Kiều Hải Tinh không đành lòng chọc phá, liên tiếp phủ nhận nói: “Không không không, không có gì, Dương Dương tổ chức sinh nhật, mời chúng ta tới dự.”

Xa Thừa Vũ không muốn đi tới mấy nơi náo nhiệt như vậy lắm, “Mọi người cứ đi chơi vui vẻ, tôi không đi đâu.”

Kiều Hải Tinh: “Đi đi mà, chú cũng không thể cứ một mình buồn bực trong phòng mãi được!”

Xa Thừa Vũ lắc đầu, “Thật sự không đi được.”

Kiều Hải Tinh trừng mắt: “Vậy thôi.” Cô thở phì phò rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Sớm biết thế đã không đợi chú lâu như vậy.”

Xa Thừa Vũ nhìn Kiều Hải Tinh ra cửa, bàn tay ôm máy chủ của anh không khỏi nắm thật chặt.

Trở lại phòng, anh dựa vào trên giường, bỗng nhiên cảm thấy đâu đâu cũng đều không thoải mái, phòng nhìn vừa nhỏ lại bực bội. Anh thở dài, mặc thêm áo lông vũ rồi đi ra ngoài.

Anh cứ thế đi trên đường, đến tiệm mì gần đó gọi một tô mì sợi, ngồi ở vị trí sát cửa, hướng về phía đường phố.

Bà chủ tự mình bưng lên, nước canh đậm đà, đầy đủ gia vị.

Đặt tô mì trước mặt Xa Thừa Vũ, bà chủ cúi sát xuống ghé tai anh nhẹ giọng nói: “Cho cậu nhiều thêm một quả trứng đấy.”

Xa Thừa Vũ khó hiểu nhìn chị ta, bà chủ chỉ cười khanh khách rời đi.

Xa Thừa Vũ gắp lên một đũa mì sợi, cảm thấy quá dầu mỡ, bỗng nhiên không còn muốn ăn nữa.

Anh buông chiếc đũa, nhìn về phía đường phố thật lâu, bên đường có mấy tiệm cơm, bây giờ chính là giờ cơm nên người lui tới rất nhiều.

Đại khái ngồi hơn nửa giờ, Xa Thừa Vũ đứng dậy đi tính tiền, trước khi rời đi còn trả thêm 2 đồng.

Anh về đến cửa khu nhà thì đốt một điếu thuốc, dựa vào bờ tường cạnh cửa hút.

Không hiểu được vì sao, trong lòng hỗn loạn, làm gì cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Trời đã tối đen, mấy gia đình lân cận đang ở nhà nấu cơm, người đi lại trên đường rất ít.

Xa Thừa Vũ rất nhanh đã hút xong một điếu thuốc, anh dập tàn thuốc rồi chuẩn bị trở về.

Đối diện có một cô gái đang chạy tới bên này, nhìn thấy Xa Thừa Vũ thì hô một tiếng: “Anh trai gì ơi!”

Cô gái có khẩu âm địa phương nói nghe không rõ ràng lắm: “Anh có ở trong khu nhà này của Bao Hoài không?”

Xa Thừa Vũ đề phòng “Ừ” một tiếng.

Biểu cảm của cô gái hơi thả lỏng, lại nói: “Ôi trời, mấy người Bao Hoài và một cô gái nhỏ uống rượu uống ói đầy người, Bao Hoài bảo tôi trở về lấy giúp anh ấy bộ quần áo, anh có biết anh ấy ở phòng nào hay không?”

Xa Thừa Vũ nheo mắt lại, hỏi cô gái: “Nhà hàng nào?”

Cô gái sửng sốt một chút, lúc sau thì kịp phải ứng đáp: “Nhà hàng Tống Ký, ngay giao lộ phía nam ấy.”

Xa Thừa Vũ nhấc chân dài, không quay đầu lại mà đi luôn.

Nhà hàng Tống Ký.

Trong phòng bao âm nhạc ầm ĩ, Bao Hoài há miệng hét to: “Còn! Có! Ai!”

Cửa phòng bao bị người khác đẩy ra, một luồng khí lạnh tràn vào.

Xa Thừa Vũ thở hổn hển, tóc bị gió thổi loạn, lộ ra cái trán trơn bóng.

Kiều Hải Tinh quay đầu lại, rất bất ngờ hỏi: “Chú?”

Cô đứng lên khỏi chỗ ngồi, cười khanh khách qua đón Xa Thừa Vũ: “Chú, sao chú lại tới đây?”

Xa Thừa Vũ nhìn quanh phòng bao, ba đứa nhóc vây quanh bên người Kiều Hải Tinh, một đứa là Bao Nhất Dương, hai đứa nhóc còn lại anh chưa gặp qua; Bao Hoài nằm ngửa ở trên ghế, mặt và cổ đều đỏ hồng; Bân Tử ngồi bên cạnh Bao Hoài, anh ta đang lấy khăn giấy cho cô gái trong ngực lau cái gì đó, cô gái kia rõ ràng đã uống quá nhiều, duỗi tay duỗi chân không đàng hoàng chút nào.

Xa Thừa Vũ liếm khóe miệng một cái, cười cười nói: “Tôi… Tới chúc mừng sinh nhật Dương Dương.”

Kiều Hải Tinh mặt mày đầy ý cười, kéo Bao Nhất Dương qua hỏi: “Dương Dương, chú Xa tới dự sinh nhật em nè, em có vui không?”

Bao Nhất Dương nào dám nói không vui.

Bạn nhỏ Bao Nhất Dương còn đang cùng đồng bọn thi đấu chiếm lại ưu thế trên mặt đất lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn gật gật đầu, “Cháu chào chú Xa ạ.”

Xa Thừa Vũ sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé, ngồi xuống bên cạnh Kiều Hải Tinh, anh gật đầu một cái với mấy người Bao Hoài, lễ phép chào hỏi một lượt.

Tất cả mọi người đều ăn xong hết rồi, mấy bạn nhỏ đang vây quanh bánh sinh nhật.

Bao Hoài lảo đảo lắc lư đặt bánh sinh nhật lên bàn.

Anh ta cắm từng cây nến lên mặt chiếc bánh, Bân Tử hỗ trợ tắt đèn, sau đó ước nguyện, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, không thiếu một bước nào.

Cuồng ma uống rượu xong vẫn là cuồng ma như cũ!

Kiều Hải Tinh hỗ trợ chia bánh kem cho mọi người, các bạn nhỏ rốt cuộc cũng an tĩnh lại, một đám lắc lư chân ngồi ngay ngắn trên ghế ăn bánh kem.

Cô gái kia vẫn chưa mang quần áo tới, Bân Tử dứt khoát cởi áo khoác của bạn gái ra, lấy áo khoác của mình đắp lên người cô ấy.

Cô gái kia say khướt, giống như con cá chạch xiêu vẹo trên ghế, trong tay cô ấy bưng một miếng bánh kem nhỏ, cười hì hì gọi Bân Tử.

Bân Tử vừa quay đầu lại liền bị cá chạch nhỏ kia trét bánh kem đầy mặt.

Cô gái ôm bụng cười khanh khách không ngừng.

Bân Tử nắm cổ cô nàng gào lên: “Cô nhóc chết tiệt kia, bướng với anh phải không?” Anh ta nhanh nhạy trét bánh kem lên mặt cá chạch nhỏ.

Sau đó cuộc chiến bùng nổ.

Kiều Hải Tinh mang theo ba bạn nhỏ không sợ lớn chuyện giơ nắm tay hô cố lên cố lên.

Xa Thừa Vũ nhìn cô gái nhỏ bên người, trên mặt cô tràn đầy nụ cười sáng lạn, nụ cười kia rực rỡ ươi sáng, tựa như những ánh sao trên trời đều lọt vào trong ánh mắt của cô.

Bạn nhỏ Bao Nhất Dương vì cái cớ sinh nhật nên cuối tuần này chỉ học bổ túc một buổi thôi.

Sáng thứ hai, Kiều Hải Tinh vẫn ra cửa từ sớm.

Buổi tối hôm trước cô ngủ hơi trễ, ở trên xe điện ngầm mơ mơ màng màng, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, chợt cảm thấy trước sau cứ có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô mở to mắt, tìm kiếm khắp nơi một vòng, không nghĩ tới đối diện lại là tên ria mép đã thật lâu không gặp.

Ria mép cong khóe miệng cười với Kiều Hải Tinh.

Lúc tới trạm dừng, hắn tiến đến bên người Kiều Hải Tinh, nhỏ giọng nói một câu: “Em trốn tránh tôi? Bị tôi phát hiện rồi nhé!”

Kiều Hải Tinh lạnh cả sống lưng, lại thấy tên ria mép kia không nhanh không chậm xuống xe.

Mấy ngày này Kiều Hải Tinh sống không quá tốt, nụ cười quỷ dị kia của tên ria mép cứ lởn vởn trong đầu cô.

Thời điểm tan tầm buổi tối cô còn đang suy nghĩ ngày mai có phải đổi sang xe buýt đi làm hay không.

Từ cửa Bắc Thiên Thông Uyển đến khu nhà của Bao Hoài phải đi gần nửa giờ, phía trước khu nhà có một công trình kiến trúc vừa mới dỡ bỏ, không có đèn đường, người sống gần đó cũng rất ít.

Mỗi ngày Kiều Hải Tinh đều đi ngang qua nơi này, đã thành thói quen.

Lúc cô đi đến giao lộ thì phía sau bỗng nhiên có người chụp bả vai cô một cái.

Cô xoay người nhìn thì không thấy ai, lại hướng sang bên kia, sau đó khuôn mặt ria mép liền xuất hiện ngay trước mắt Kiều Hải Tinh.

Trong đầu Kiều Hải Tinh nhanh chóng tìm một trăm lẻ tám chiêu thức, cô nghĩ chỉ cần ria mép dám động thủ, cô liền đánh hắn đến một cọng râu cũng không tìm được.

Nhưng ria mép kia không có động tác gì, tuy nhiên nét mặt của hắn ta không đúng lắm, có chút… hưởng thụ.

Hắn đến gần Kiều Hải Tinh, cúi đầu hỏi: “Cho em xem cái này, có nhìn thấy hay không?”

Kiều Hải Tinh nhìn xuống theo tầm mắt hắn ta, thấy một bàn tay của ria mép đang đùa nghịch thứ gì đó trong quần.

Trong đầu Kiều Hải Tinh ong ong muốn nổ tung, trước nay cô chưa từng gặp qua loại biến thái này, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ muốn chạy thật nhanh rời xa cái loại người đáng khinh lại xấu xa này.

Ria mép thấy Kiều Hải Tinh chạy, bèn rút tay ra đuổi theo.

Kiều Hải Tinh chạy trối chết về khu nhà, vào phòng 101, đóng cửa lại rồi dựa vào tường thở dốc.

Xa Thừa Vũ từ trong phòng đi ra định ăn cơm.

Kiều Hải Tinh giữ chặt cổ tay anh, nói gần như cầu xin: “Khoan hãy mở cửa, cầu xin chú đấy.”

Xa Thừa Vũ cảm thấy cô có gì đó rất lạ, nên cẩn thận quan sát cô.

Cô gái nhỏ dựa vào ven tường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng giống như nai con bị thương, nhìn kỹ còn có thể phát hiện chân tay cô đều đang run.

Xa Thừa Vũ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Mũi Kiều Hải Tinh đau xót, tức giận và ấm ức cùng nhau trào lên, cô nỗ lực khắc chế chính mình, chỉ cắn răng nói: “Có người…… Có người đuổi theo tôi.”

Xa Thừa Vũ trấn an vỗ vỗ bả vai cô, “Không có việc gì, để tôi đi ra ngoài nhìn xem người đó đã đi chưa.”

Cửa đóng lại, Kiều Hải Tinh lặng lẽ ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy chính mình, co người lại thành một nắm nhỏ.

Xa Thừa Vũ tìm một vòng ở khu vực gần xung quanh khu nhà, cuối cùng tìm thấy một người ở bên ngoài cửa sổ phòng mình.

Góc kia rất kín đáo, có một người đàn ông đứng trong góc, vóc dáng không cao, đang đứng đối diện với cửa sổ.

Xa Thừa Vũ mới đầu còn cho rằng hắn đang đi tiểu, đến gần mới biết được hắn ta đang làm gì.

“Thoải mái không?”

Phía sau tên ria mép vang lên giọng nói của một người đàn ông, hắn ta kích động, run như cầy sấy.

Lúc này trong đầu hắn trống rỗng, máy móc gật gật đầu, trả lời: “Thoải mái.”

“Tao đặc biệt giúp cho mày thoải mái lần nữa!” Dứt lời, một quả đấm của Xa Thừa Vũ đập tới.