Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 14: Bảy năm



Cho dù Chiêu Vương chờ đợi một khắc báo thù này, đã đợi mười lăm năm khá dài, cơ hồ sắp đợi không nổi nữa, nhưng Vân Tử Liệt vẫn không thể làm trái với lời dặn dò lúc lâm chung mà phụ thân Vân Diễm đã nói. Cho dù lúc ấy mới năm tuổi, trí nhớ y vẫn khắc sâu, phụ thân trước khi chết vẫn không thù hận người hại chết nữ nhân của ông, ngược lại còn có chút sung sướng, Vân Tử Liệt suy nghĩ suốt mười lăm năm vẫn không hiểu, phụ thân tại sao không cho phép hắn báo thù, chỉ dặn dò hắn an phận. 

Thế nhưng lòng thù hận ngày đêm gặm nhấm tâm nam nhi của y, làm sao có thể không giải quyết được chứ, trước khi Hoàng tổ mẫu chết sẽ không nổi binh, đấy là những gì Vân Tử Liệt có thể đáp ứng với phụ thân trên trời linh thiêng lắm rồi. Vân Tử Liệt chậm rãi ra khỏi gian phòng, dựa vào bạch ngọc lan can, có thể trông thấy ngàn dặm đồng bằng phì nhiêu, tất cả rồi sẽ thuộc về y, chẳng qua là sớm hay muộn, chỉ cần đợi chút nữa mà thôi. Vân Tử Liệt lại không nghĩ rằng lần chờ đợi này lại tới tận bảy năm dài dẵng.

Tuổi độ mười ba dáng mảnh mai, như hoa đậu khấu nở đầu tháng hai. Lại một mùa xuân ở Nguyệt thành, cả thành mưa bụi lất phất dịu lòng người, hoa hạnh rũ xuống đầy kiều diễm. Bảy năm qua, Cúc Nguyệt các không còn là thế giới của một mình Tiểu Nguyệt, kể từ năm năm trước, Tử Xung phải vào Thái Học ở kinh thành, Lâm Phong uyển hoàn toàn để trống, chỉ có hàng năm vào tháng tư Lâm Phong Uyển mới đón chủ cũ. Tiểu Nguyệt biết nhiệm vụ học tập rất quan trọng đối với Vân Tử Xung, Thái Học so với Phong Hoa học viện nghiêm cẩn hơn, là nơi các tài tử tụ tập, chẳng phải Hách Liên Chi kinh tài tuyệt diễm, hôm nay cũng học ở đấy sao, đứng giữa một đám lão đầu râu bạc trong Thái Học viện, rất là buồn cười.

Năm năm trước, không cưỡng lại được Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt từng cùng hắn vào kinh ở mấy ngày, thời điểm lần đầu tiên đi vào Thái Học viện ở kinh thành, Tiểu Nguyệt cũng có chút động tâm. Thái Học mặc dù nghiêm cẩn, cũng trông đẹp hơn học viện Phong Hoa, những nóc nhà lớn lien miên ẩn trong rừng đào, rừng đào kích thước khổng lồ, nhìn một cái không thấy bờ bên kia. Vào đúng tháng ba, từng đóa hoa đào nở đỏ thắm, tầng tầng lớp lớp trông thật xinh đẹp, đây là cái gọi là: 

Đào tơ mơn mởn xinh tươi

Hoa hồng đơm đặc dười trời xuân trong.

Hách Liên Chi từ rừng đào bước đến, nho bào màu đen cùng khăn chít đầu, trông thật tiêu sái lỗi lạc, dung mạo như ngọc đứng giữa rừng hoa đào, không chút nào kém cỏi. Lúc ấy Tiểu Nguyệt lập tức thay đổi ý kiến của mình, trước kia thấy cây dâm bụt là hợp với Hách Liên Chi nhất, bây giờ mới thấy vị thiên tài này hợp với hoa đào rực rỡ hơn. Sau đó có chút khôi hài, một đám thầy giáo nhìn xấp xỉ Tư Mã Chu, cùng Hách Liên Chi đứng sóng vai, hợp với hoa đào kiều diễm, cái cảm giác thiếu cân đối này, đến nay mỗi lần Tiểu Nguyệt nhớ đền đều không khỏi cảm thấy muốn cười một cái.

Hách Liên Chi ở Thái Học học binh pháp chiến sách, có thể ở cùng đông đảo học giả uyên thâm, có thể thấy được đây là kỳ tài. Đang nghĩ nhập thần, bị Tư Mã Minh Tuệ đẩy một cái, Tiểu Nguyệt mới hồi thần, nhìn thiếu nữ trước mặt đầy rực rỡ, không khỏi thở dài một vạn lẻ một lần. Thật không biết mình và cái nha đầu này rốt cục có duyên phận gì, từ sau khi bái sư, nha đầu này ngược lại không có dính lấy, bất quá là cách mấy ngày lại tới Cúc Nguyệt các đi dạo, mặc dù quấy rầy rất ít đến Tiểu Nguyệt, nhưng nha đầu này vô cùng đáng yêu bộc trực, điểm này rất giống Hồ Tử.

Đã lâu, Tiểu Nguyệt cũng quen với cuộc sống không có Vân Tử Xung, ba năm nay Tư Mã Minh Tuệ thỉnh thoảng lại đến, sự việc này từ khi Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung tốt nghiệp trung Thượng, sau kỳ thi hội Vân Tử Xung đi Thái Học, thì càng trở nên trầm trọng thêm. Sau khi Vân Tử Xung đi, Tư Mã Minh Tuệ dứt khoát xách bọc quần áo, mang theo thiếp thân nha hoàn Hồng Cừ của mình, đi vào Cúc Nguyệt các ở cùng Tiểu Nguyệt. Thì ra nha đầu này vẫn luôn muốn Tử Xung đi, hai người kia tuy bảo là biểu huynh muội ruột thịt, cho dù không có Tử Xung không có cùng Tử Nguyệt thân mật, xác thực nói Vân Tử Xung vẫn một thân một mình, trừ Tiểu Nguyệt, đối với người khác đều là rất lạnh nhạt, cho dù là thân thích cũng thế.

Trong thành tích thi hội, Tiểu Nguyệt phải nói là ưu tú nhất, những phương diện khác Tử Nguyệt so với Vân Tử Xung thì kém hơn một chút, nhưng đến vòng cuối cùng thi văn ngẫu hứng, không thể không khiến lòng vô sỉ của Tiểu Nguyệt nổi lên, đạo văn của một tác phẩm kinh điển. Mấy loại thơ từ này, nói thật là khó vô cùng, lúc ấy Hách Liên Chi và vài vị học giả uyên thâm cùng đi Nguyệt thành chủ trì thi hội, ra đề mục cũng coi như hợp với hoàn cảnh, chính là hoa đào đang nở rộ ngoài cửa sổ. Sau này khi đến Thái Học, Tiểu Nguyệt còn âm thầm rủa thầm, đám người kia nhìn hoa đào suốt năm này tháng nọ, không thấy phiền hay sao mà còn ra cái đề này.

Lúc ấy Tiểu Nguyệt cũng không nhớ ra được, chỉ nhớ bài thơ của Châu Tinh Trì khi diễn Đường Bá Hổ, vì vậy xong nhiệm vụ mà viết ra ngoài, lập tức khiến mấy học giả uyên thâm cùng Hách Liên Chi kích động tâm tình vô cùng. Cuối cùng, cả đám quyết định cho Tiểu Nguyệt thành tích cao nhất từ trước tới nay, biết Tiểu Nguyệt không vào Thái Học học, mấy lão đầu suýt nữa nóng nảy, cuối cùng vẫn là Hách Liên Chi ra mặt nói: “Nhìn bài thơ hoa đào kia có thể thấy, chí không ở nơi đây, không nên miễn cưỡng”.

Mọi người lúc này mới bỏ qua cho Tiểu Nguyệt, thật đổ mồ hôi lạnh một phen, bất quá cũng vì bài thơ hoa đào kia, danh tiếng của Kỷ Tiểu Nguyệt tuyên truyền khắp nơi trên Nghiêu Quốc, một đoạn vè cũng được dân gian lưu truyền rộng rãi:

“Nghiêu Quốc tuấn tài khắp thiên hạ, phương Bắc có Tử Liệt, Kinh thành giấu Hách Liên, Nguyệt thành thuộc Thế tử Xung, ba người tài không tính tuyệt, trên trời vẫn ẩn Nguyệt, một bài thơ hoa đào, thiên hạ ai chẳng biết”.

Tiểu Nguyệt sau khi nghe bài ca dao này, không khỏi rớt chút mồ hôi lạnh, ở Cúc Nguyệt nhìn gương đồng nửa ngày, nhìn thế nào cũng chỉ có thể tính là dễ nhìn thôi, cùng ba vị mỹ mạo kia đúng là một trời một vực, một người chỉ thanh tú lại được đứng cùng mấy vị mỹ nam đẹp như hoa kia, thấy có chút không hợp. Bất quá Tiểu Nguyệt cũng không để ý lắm những thứ này, chỉ cần đối với cuộc sống của mình không ảnh hưởng, muốn truyền thì truyền đi.

“Này! Này! Tiểu Nguyệt, ngươi lại không nghe ta nói nữa?”.

Tư Mã Minh Tuệ lớn giọng gọi, Tiểu Nguyệt vội vàng hồi thần, cười lấp liếm nói: “Nghe rồi, ngươi nói Tư Mã Ngọc Kiều thích Tử Xung, hôm nay đã theo cha vào kinh”.

Tư Mã Minh Tuệ dậm chân một cái nói: “Vậy mà ngươi còn điềm tĩnh vậy, da mặt của nha đầu này rất dày, Tử Xung ca ca bị nàng dây dưa lâu như thế, lỡ mà thật sự động tâm không phải nguy rồi ư”.

Tiểu Nguyệt không khỏi mỉm cười, quan sát Tư Mã Minh Tuệ trước mặt có phần hơi giống mình, dáng người cao gầy, mặt mày sáng sủa, một thân quần dài đỏ thẫm, phía trên là áo ngắn màu vàng, trên đâu hai búi tóc, vài lọn tóc đen thả sau lưng, đi lại khiến làn váy bay múa qua lại, trông thật đẹp mắt. Ngày xưa là một tiểu nha đầu, hôm nay đã thành thiếu nữ, đã bắt đầu có mơ mộng với tình yêu, nhưng là Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt cũng không biết mình và Vân Tử Xung là loại tình cảm gì. Huynh muội vẫn còn quá mơ hồ, chính Tiểu Nguyệt cũng không hiểu rõ, có lẽ thân tình nhiều hơn một chút, dù sao mình cùng hắn sớm chiều ở chung, như hình với bóng suốt hai năm, năm năm sau này cứ hằng năm hắn lại trở về hai lần, cùng mình sống chung một chỗ.

Tiểu Nguyệt biết, Vân Tử Xung sở dĩ cứ đúng mười lăm tháng giêng hàng năm quay về, bởi vì hắn biết đấy là sinh nhật mình, còn tháng tư thì Tiểu Nguyệt lại không hiểu, suy nghĩ của Vân Tử Xung tương đối phức tạp, Tiểu Nguyệt cũng không phí tâm tư suy đoán những điều này. Huống chi có rất nhiều chuyện cho dù muốn cũng không thể, thân phận của mình và Vân Tử Xung đến cuối vẫn luôn khác biệt, địa vị của Vân Tử Xung đã chỉ định cuộc đời hắn sẽ không chỉ là khe nhỏ sông dài, mà là trùng điệp nguy hiểm. Trong thâm tâm của Tiểu Nguyệt hiểu được, bản thân mình không thích hợp với cuộc sống này, Tiểu Nguyệt hướng đến là một cuộc sống không tranh đấu, chứ không phải là triều đình cao cao tại thượng. Cho nên Tiểu Nguyệt đối với sự nóng nảy của Minh Tuệ chỉ có thể cười trừ, vì Tiểu Nguyệt biết, vừa bắt đầu giữa mình và Vân Tử Xung đã là chuyện không thể nào, thế nên đương nhiên luôn ràng buộc lòng mình, nhưng vừa nghĩ tới cuộc đời sau này, sẽ mất đi người làm bạn như Vân Tử Xung, chợt thấy có chút cô tịch. 

Lắc đầu một cái Tiểu Nguyệt nói: “Ngươi đừng quan tâm những thứ này, bên người của Xung ca của ngươi tuyệt đối không phải chỉ có một nữ nhân như Tư Mã Ngọc Kiều”.

Tư Mã Minh Tuệ lập tức ngừng nói, Tư Mã Minh Tuệ dù sao ra đời trong gia đình công hầu, đối với những quy tắc của đại gia tộc luôn biết rõ ràng hơn Tiểu Nguyệt. Tam thê tứ thiếp, nam nhân trong đại gia tộc ai chẳng thế, huống chi Tử Xung ca ca là Thế tử Hoàng gia cao quý. Mà Tiểu Nguyệt, trước mắt chỉ là một kỳ nữ, từ lần đầu tiên mình thấy nàng đến những năm sau thì càng hiểu rõ, Tư Mã Minh Tuệ biết cô gái như vậy há có thể chịu thiệt. Huống chi vấn đề như vậy, không phải cũng đang bày ra trước mặt mình sao, cái tên đáng ghét Kỷ Thần Tinh không biết chút nào tâm ý của mình, mắt thấy phụ thân sắp đính hôn cho mình, Tư Mã Minh Tuệ đã muốn gấp đến chết. Len lét liếc nhìn Tiểu Nguyệt, không chút nào gấp gáp mà vẫn nhàn nhã, Tư Mã Minh Tuệ không khỏi âm thầm than thở, huynh muội bọn họ cho dù tính tình khác nhau xa, nhưng ở chữ tình kia, lại mù mờ như nhau.

Nghĩ đến Tử Xung ca ca, chính mình còn tốt hơn, ít ra mình còn có thể tùy thời nhìn thấy người mình yêu, nhưng Tiểu Nguyệt lại rất ít khi vào kinh, chỉ an phận ở Khánh An đường làm một nữ chưởng quỹ an nhàn. Nghĩ đến Kỷ Thần Tinh, Tư Mã Minh Tuệ không khỏi hiện lên một tia thẹn thùng hạnh phúc, Tiểu Nguyệt liếc qua Minh Tuệ một chút, vừa nhìn nàng cặp má phiến hồng, biết ngay đang nhớ Hồ Tử rồi. Nha đầu này tự cho là che giấu giỏi, thật ra thì trong mọi cử động và lời nói của nàng đã sớm tiết lộ ra ngoài, đối với vị thiên chi kiêu nữ coi trọng Hồ Tử này, thật ra thì Tiểu Nguyệt tuyệt không kinh ngạc. Từ nhỏ giữa hai người này đã có chút duyên, hôm nay Hồ Tử đã mười sáu tuổi, không còn là Ngô Hạ A Mông ngày đó. Sau khi khắc khổ đi học, chuyên cần luyện bắn cung cưỡi ngựa, bảy năm trôi nhanh, nam hài năm xưa dốt ngây ngô đặc cán mai, giờ đã trưởng thành trở thành thiếu niên anh tài, bề ngoài mặc dù không thể coi là tuấn mỹ, lại anh tuấn hiên ngang đầy khí phái nam nhi. Hồ Tử nghĩ thế nào, Tiểu Nguyệt không biết, theo nàng quan sát thấy, cũng không ghét Tư Mã Minh Tuệ được, nhưng vấn đề giữa hai người vẫn là để hai người tự giải quyết mới thỏa đáng, thế nên Tiểu Nguyệt vẫn giả bộ hồ đồ. Dù sao cuộc sống mình, chẳng phải tự mình trải qua, cho dù khổ nạn, tương lai mới không phải tiếc nuối sao. 

Mưa bụi ngoài cửa sổ không biết ngừng từ lúc nào, trời xanh vẫn có chút hơi u ám như cũ, tựa như không khí lo lắng đè nén của Nghiêu Quốc hôm nay. Tháng tư năm nay không thấy bóng dáng Tử Xung trở về, dù sao hiện nay thân thể Nữ đế đã kéo dài được bảy năm, đã đạt cực hạn, sợ rằng chậm nhất là cuối năm nay, thời tiết Nghiêu Quốc sẽ là thay đối.

Tiểu Nguyệt âm thầm tính toán, mình hôm nay mười ba tuổi, ở nơi loạn thế này làm thế nào để bảo vệ mình, bảo vệ người nhà đây. Cô gái mười bốn tuổi ở đây đã đến tuổi cập kê, nghĩa là có thể đính hôn lấy chồng, điểm này có chút khó tin, nhưng mà cập kê đối với Tiểu Nguyệt mà nói, còn có tầng ý nghĩa khác. Tiểu Nguyệt đã mua được trong thành một cửa hàng, khoảng cách với Khánh An đường không tính là xa, ước chừng cũng hơi to, phía sau có hai tiểu viện, trước sau tổng cộng có sáu gian, viện cũng có chút không gian, đủ cho cả nhà mình an ổn.

Sau nhà còn có một con sông nhỏ ở Nguyệt thành, có một cái tên rất thanh nhã là sông Tang Du, hai bên bờ không phải trồng cây dâu (tang) thì là cây du, rất là hợp với hoàn cảnh. Chủ nhà vốn là một đôi lão phu phụ, có chút của cải, mặt trước bày bán chút văn phong tứ bảo, có một con trai đang ở kinh thành đảm nhiệm chức Chủ hộ huyện, năm ngoái đón dâu, năm nay sinh con, hai vị lão nhân lại theo nhi tử, chuẩn bị bán của cải lấy tiền đến chỗ nhi tử hưởng an lạc. Những thứ này là do một chủ gánh hát họ Kỷ nói cho Tiểu Nguyệt, duyên phận của Tiểu Nguyệt cùng vị chủ gánh hát họ Kỷ này, mới bắt đầu từ mấy năm trước.

Khi chưa có sự tồn tại của kinh kịch, chỉ có Côn khúc quê mùa na ná thế, chính là những bài dân ca, cũng không phải dành cho dân chúng hưu nhàn, phần nhiều là trò tiêu khiển của quan to khách qúy, cho nên cả Nguyệt thành chỉ có một trà lâu, mời một gánh hát trên phố đến mỗi ngày ca hát đánh đàn, kiêm luôn diễn kịch làm trò vui cho khách quý, trà lâu quy mô như thế, đương nhiên là sản nghiệp của Tư Mã Gia. Kể từ Tư Mã Gia cùng Ngụy tiên sinh ở học viện Phong Hoa say mê hí khúc của Tiểu Nguyệt, không những đến đây thăm rất nhiều lần, Tiểu Nguyệt còn phải làm tuỳ tùng, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với gánh hát này.

Đôi lúc Ngụy tiên sinh hăng hái, thường tự mình đi lên sân khấu hát và bảo Tiểu Nguyệt kéo đàn, tuyệt đối là một diễn viên nghiệp dư trung thành, còn hóa trang lên sân khấu nữa. Ngồi dưới xem biểu diễn khiến Kỷ trưởng gánh tâm ngứa ngáy, Ngụy tiên sinh đành đem hết mọi thứ viết ra cho ông ta, để thủ hạ của chính mình tập. Ngụy tiên sinh bị quấy rầy đến phát bực, đành kêu Tiểu Nguyệt ra, vì vậy Tiểu Nguyệt chỉ có thể thường viết một chút, hoặc ngâm nga một đoạn do bị Kỷ trưởng gánh ép buộc. Không tính những bài khác, chỉ Bá Vương biệt Cơ này lại khiến Kỷ trưởng gánh vô cùng yêu thích, ra lệnh cho ca kĩ thông minh theo học Tiểu Nguyệt suốt mấy ngày, hát so với Tiểu Nguyệt thì hay hơn rất nhiều, chẳng qua diễn đoạn Ngu Cơ múa kiếm vẫn chưa có ý vị. Ngay cả như vậy, chỉ bằng bài hát Bá Vương biệt Cơ này, liền một đêm thịnh hành khắp thành, thậm chí đã qua mấy năm, vẫn thu hút nhiều đoàn ca múa nam bắc.

Đoàn nhạc của vị trưởng gánh họ Kỷ này nhờ vậy mà chớp mắt thành danh, được hoan nghênh không ngừng, thật ra thì vì trưởng gánh họ Kỷ coi như cùng Kỷ gia thôn có chút gốc gác, thế nên cùng Tiểu Nguyệt vô cùng thân thiết. Ông biết Tiểu Nguyệt tìm nhà, liền tỉ mỉ lưu ý, mới khiến cho Tiểu Nguyệt thuận lợi mua lại tiểu viện này. Bất động sản rẻ bèo nơi này làm Tiểu Nguyệt rất không quen, cùng giá nhà ở hiện đại khác nhau một trời một vực, như vậy một khu bất động sản ở khu thương mại và dân cư thế này, giá cả lại chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc.

Tiểu Nguyệt ở trung cấp Thượng hai năm, mỗi tháng phần thưởng được hai mươi hai tiền bạc, mà ăn ở của nàng đều do Vân Tử Xung tự mình xử lý, sử dụng mặc dù đều là cực phẩm, nhưng cũng không tốn một đồng bạc. Ở trong nhà mấy năm nay, Tiểu Nguyệt luôn cố ý chỉ điểm, Kỷ Thanh Sơn đã học được như thế nào là đem hái thảo dược đi phơi nắng, đưa vào Khánh An đường, kiếm tiền nhiều hơn hẳn đi săn thú, tuy không phất nhanh, tối thiểu vẫn không phải lo chuyện cơm áo.

Cho nên trong tay Tiểu Nguyệt đã tích góp được hơn bốn trăm lượng bạc, mà việc trông nom Khánh An đường, Tiểu Nguyệt không hề thu tiền tháng, dù Tư Mã Chu mỗi tháng vẫn bảo quản gia đưa tới, Tiểu Nguyệt chỉ đưa trả lại. Nàng cảm thấy cả nhà mình đều được nhận đại ân từ Tư Mã Chu, phần ân tình này, Tiểu Nguyệt không biết thế nào đáp trả, chỉ có thể tận lực trông nom sự việc cho Khánh An đường, thay Tư Mã Chu chia sẻ, dù sao kinh thành, Nữ đế, Nguyệt thành và cả tộc Tư Mã đều không tĩnh tâm, Tư Mã Chu cũng đã ngoài bảy mươi rồi.

Tự định giá liên tục, Tiểu Nguyệt còn là quyết định tránh mang đến nghi ngờ, một là Tư Mã nhất tộc, hai là Vân Tử Xung, dần dần lớn, ý định của Vân Tử Xung là sống hai đời cùng Tiểu Nguyệt, sao có thể không biết, bất quá kết cục chỉ định, tiếp tục nữa ngược lại không tốt, hãy nói sang năm mình sắp cập kê, cứ như vậy, mình còn muốn ở lại Cúc Nguyệt các, phảng phất cũng không lớn thỏa đáng, còn là mình một căn nhà bé cho thỏa đáng.

Một tháng trước, tiểu viện đã thu dọn xong, Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương vào ở trước, Tiểu Nguyệt đang đợi Vân Tử Xung, đợi chào hỏi hắn một tiếng, dù sao hắn với mình từ trước tới nay vẫn luôn thân thiết. Nhưng tình thế hôm nay, có lẽ bản thân đợi không được nữa rồi, ngay cả Tư Mã Chu vào kinh đã ba tháng nay cũng không có tin tức.

Tiểu Nguyệt thở dài thật thấp, liếc nhìn Tư Mã Minh Tuệ đã tựa vào ghế mềm ngủ gật, không khỏi lắc đầu cười khẽ, thật ra Tiểu Nguyệt rất hâm mộ Tư Mã Minh Tuệ, suy nghĩ đơn giản thẳng thắn, cho dù phiền não, vẫn có thể ăn no ngủ kĩ. Tiện tay đẩy cửa hành lang bước ra ngoài, sau cơn mưa trời mát mẻ xen lẫn gió xuân thổi vào vào mặt, thật sâu hô hấp mấy cái, Tiểu Nguyệt đứng trên hành lang, đương lúc cúi đầu thì chạm phải một đôi mắt thâm thúy, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nhẹ. 

Tử Xung đã trở lại.