[Hạo Hãn Tinh Trần] Ai Nói Rằng Chúng Ta Chỉ Là Quan Hệ Bao Dưỡng

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*CAMEO 110 - Bạo Phong Châu Vũ cực mạnh.

Buổi tối, Doãn Hạo Vũ theo Cao Khanh Trần về biệt thự.

Chìa khóa tra vào ổ một tiếng lạch cạch, sau đó cửa được mở ra. Xuyên qua khe hở nhỏ, Doãn Hạo Vũ có thể cảm nhận được sự tối tăm tràn ngập của căn nhà, cùng với đó là một nét thoáng đãng mà lạnh lẽo như đang trào ra cuốn lấy họ. Cao Khanh Trần nhẹ nhàng đẩy cửa, Doãn Hạo Vũ đi theo phía sau mà vẫn bị một cỗ khí tức quạnh quẽ làm rợn da thịt.

Mấy ngón tay mảnh khảnh của Cao Khanh Trần đưa ra bật công tắc. "Tách" một tiếng, đèn trần chói mắt chiếu rọi toàn bộ căn phòng, mang lại cảm giác tương phản gay gắt với ánh đèn vàng bên lề phố. Nội thất tông xám trắng chủ đạo hiện ra trước mắt, Doãn Hạo Vũ cảm thấy không thoải mái cho lắm, rõ ràng là tổ ấm để trở về sau một ngày mệt mỏi, vậy mà lại lạnh như băng chẳng có chút ấm cúng.

Cuộc sống của Doãn Hạo Vũ trước kia mặc dù tương đối túng quẫn, nhưng có thể xem như bình yên tự tại, vui vẻ an yên, căn hộ nhỏ ít ra còn được bài trí tỉ mỉ hài hòa, đôi chỗ còn mang phong cách sở thích cá nhân, tự bày rồi tự thưởng.

Hiện thực trước mắt này không khỏi khiến Doãn Hạo Vũ sinh ra chút hứng thú tò mò:

Vị chủ tịch này mặc dù lời từ miệng thốt ra chẳng mang chút lưu tình nào, nhưng thực ra mọi hành động lúc không ai thấy lại rất đáng yêu, làm sao sinh hoạt của anh ta lại không có chút ấm cúng nào được chứ?

Lại nói về việc làm sao Doãn Hạo Vũ âm thầm phát hiện ra một mặt dễ thương kia của Cao Khanh Trần.

Có lẽ là vào sáng sớm ngày hôm đó, Cao Khanh Trần bị làm đến mức nâng thân không nổi, cả người bủn rủn đến là đáng yêu, sợ đánh động làm cậu tỉnh dậy, cứ thế cuống quýt vội vàng ôm đồ chạy trốn.

Cũng có thể là vào ngày hôm qua, lúc Cao Khanh Trần đứng bên cạnh băng ghế lặng lẽ soi xét khuôn mặt đang say ngủ của cậu. Đường nét Cao Khanh Trần rõ ràng rất đẹp, thanh tú như búp bê, đôi mắt cún con trong sáng tự nhiên, khi cười như có như không để lại dấu ngoặc nhỏ bên khóe môi, tựa như thiên thần giáng thế chữa lành mọi thứ... Doãn Hạo Vũ nhớ rõ, anh còn vì cậu mà đưa tay che đi ánh nắng mặt trời.

Khi đó chẳng ai biết, Doãn Hạo Vũ thực ra chỉ đang khép hờ mi mắt, và cậu đã nhìn thấy hết mọi thứ.

Hoặc cũng có lẽ là lúc, Cao Khanh Trần ghé sát vào tai cậu, không ngừng ám muội phun ra hơi thở nóng rực, ve vuốt lỗ tai mẫn cảm ngứa ngáy của cậu, khiến sắc đỏ không ngừng lan ra cả khuôn mặt.

Hoặc... là do cái nháy mắt ngọt ngào lúc hai người nói hợp tác vui vẻ kia...

Doãn Hạo Vũ có chút không hiểu lắm, rõ ràng là một tiểu bạch miêu tổng tài, nhìn chỗ nào cũng thấy khả ái, chẳng lẽ vật dụng trong nhà không nên cũng dễ thương ấm áp sao?

Cao Khanh Trần dẫn Doãn Hạo Vũ đi thăm quan cái nhà lạnh lẽo như hầm băng này. Doãn Hạo Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn bám theo sau.

Khi đi đến phòng bếp, Doãn Hạo Vũ đưa đầu ngón tay lướt qua cửa lò vi sóng, quả nhiên là quệt ra được một tầng bụi. Hơn nữa mọi dụng cụ nấu ăn trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn, vừa nhìn qua đã biết là vẫn luôn bị thất sủng chưa từng dùng qua.

Doãn Hạo Vũ có chút tò mò:

"Nhà anh không có dì giúp nấu cơm à?"

Cao Khanh Trần xoay người lại, có chút ngưng đọng trì trệ, sau đó mới lắc đầu.

"Vậy bình thường anh giải quyết thế nào?"

" Ra ngoài ăn a~ Quá tiện luôn..."

"À..." Doãn Hạo Vũ gật đầu xem như hiểu ý.

Nhưng mà mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe chút nào... Trong tâm cậu không khỏi tự lầm bầm.

Cao Khanh Trần dẫn Doãn Hạo Vũ leo lên ba tầng lầu, đưa cậu đi xem phòng ngủ mới của mình.

Đây không phải là phòng dành cho khách, mà là phòng nối liền với phòng ngủ chính của Cao Khanh Trần.

Doãn Hạo Vũ nghĩ dù sao mình cùng ăn nhờ ở đậu, thấy vậy cũng có chút mất tự nhiên, nói:

"Hay là... tôi vẫn là nên ở phòng dành cho khách đi."

"Được thôi." Cao Khanh Trần lập tức đồng ý, thành công mang lại cảm giác dễ dãi còn hơn cả trong tưởng tượng của Doãn Hạo Vũ. Chỉ có thiếu niên kia đơn thuần không biết, Cao Khanh Trần sau đó liền ý vị thâm trường nhìn mình mà cong môi cười.

Doãn Hạo Vũ lại theo Cao Khanh Trần leo xuống ba tầng lầu. Lúc Cao Khanh Trần vặn chìa khóa phòng gần như phải nghiến răng nghiến lợi mà mở, cứ như khai phá niêm phong một căn phòng chưa từng thấy ánh mặt trời, ổ khóa đã có chút rỉ sét.

Lúc Cao Khanh Trần đẩy cửa ra, quả nhiên khiến Doãn Hạo Vũ triệt để chết lặng.

Nội thất trong phòng chỉ có đơn bạc một cái bàn, một cái ghế, trên sàn nhà trắng phủ đầy bụi còn có mấy vệt đen đen không hiểu là thứ gì.

"Tôi vẫn là nên ở trên lầu thì hơn ha..." Doãn Hạo Vũ vô cùng bất lực.

/

Thật tình chẳng ai biết... Lúc chiều, Tiểu Trần đang ngao du trong mộng đẹp, sống trong biệt thự thưởng thức rượu ngon và cặp kè với mĩ nữ; bỗng dưng mấy cuộc gọi liên hoàn từ đại Boss đáng kính nã đến giống như muốn đòi mạng anh ta.

"Tiểu Trần! Lập tức chuyển giường trong phòng dành cho khách sang phòng ngủ thông với phòng tôi!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả! Nhanh!"

/

Doãn Hạo Vũ đẩy cánh cửa khép hờ, nhìn một loạt nội thất của căn phòng mới. Giấy dán tường màu xám, bàn ghế màu đen, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, lại là một căn phòng không có chút độ ấm.

Doãn Hạo Vũ đỡ trán, có lẽ vị tổng tài đại nhân này thực sự không có chút hứng thú gì với cuộc sống nhân sinh...

"Tự lo liệu đi, tôi xuống trước..."

Cao Khanh Trần trước khi đi tác phong có chút gấp gáp, như thể có một việc gì đó nước sôi lửa bỏng đang chờ anh ta làm vậy.

Doãn Hạo Vũ lén nhìn thấy Cao Khanh Trần lấy ra một cuốn sổ tay, thu mình trên ghế sô pha, chuyên chú nhìn chằm chằm vào máy tính gõ văn bản, tập trung đến nỗi dường như chẳng biết lúc nào mới dừng lại...

"Aiya, không kịp rồi... Không kịp rồi..."

Cao Khanh Trần cau mày, tốc độ cào bàn phím càng lúc càng nhanh.

Doãn Hạo Vũ có chút tò mò:

Công việc của Cao Khanh Trần không phải đã hoàn thành rồi sao? Còn gì vẫn chưa làm xong à?

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Cao Khanh Trần một lúc như thế, sau đó mới đột ngột sửng sốt hoàn hồn.

Mình có bệnh hả? Mắc cái gì phải theo dõi anh ta?!

Doãn Hạo Vũ bài trí qua loa lại căn phòng, sau đó nhanh chóng đi tắm.

Mái tóc ướt sũng rủ xuống, dòng nước ấm áp nương theo đó mà họa lại đường nét cơ thể. Không mang khí chất phong trần như thường ngày, kiểu tóc cụp tùy tiện với mấy sợi lộn xộn này khiến Doãn Hạo Vũ có vài phần nhu nhuận, ngoan hiền giống như cún con.

Doãn Hạo Vũ loay hoay cả buổi, hồi lâu mới phát hiện máy sấy của mình hình như hỏng mất rồi. Chết tiệt!

Cao Khanh Trần chắc là có chứ nhỉ?

Doãn Hạo Vũ đang bất đắc dĩ dùng khăn tắm vò qua mái tóc ướt đẫm, nghĩ đến đây liền đột nhiên khựng lại, cao hứng chạy xuống dưới lầu.

Ủa? Người đâu?

"Cao Khanh Trần!" Doãn Hạo Vũ nâng giọng gọi một tiếng.

Trên bàn trà, màn hình máy tính vẫn sáng, nhưng người ngồi trên ghế sô pha thì không biết đã đi đâu. Doãn Hạo Vũ nghi hoặc đi đến trước sô pha, nhìn xung quanh cùng không thấy chút dấu vết nào của Cao Khanh Trần để lại.

"Khi ông trùm làng giải trí gặp được tiểu kiều thê của hắn..."

Trong lúc vô tình quét qua, tầm mắt Doãn Hạo Vũ thu vào mấy chữ to trên màn hình máy tính. Doãn Hạo Vũ nhìn kĩ lại, "khục" một tiếng, thiếu chút nữa nhịn không được....

Cao Khanh Trần mà cũng đọc mấy thể loại này sao...

Tiểu miêu Doãn Hạo Vũ hạ thấp eo, tỉ mỉ xem kĩ lại mấy lần.

Ủa? Tất cả đều ở đây mà, tại sao chỉ có hai ba đoạn đối thoại thôi nhỉ? Còn một câu nữa nhưng mà chưa có đánh hết?

Tầm mắt Doãn Hạo Vũ rơi xuống mấy tờ giấy lộn xộn bên cạnh máy tính, trên đó vẽ mấy sơ đồ tư duy rồi timeline vô cùng phức tạp. Cậu xem tất nhiên không hiểu lắm, duy chỉ có mấy chữ mấu chốt là đã khắc sâu trong ấn tượng của Doãn Hạo Vũ:

Châu Kha Vũ. Lưu Vũ. Hai cái tên này đọc lên có chút quen tai, nhưng Doãn Hạo Vũ nhất thời không tài nào nhớ nổi đó là ai.

Lạy chúa trên cao! Tổng tài ngày thường vô cảm lãnh đạm hóa ra lại là tác giả viết fanfic couple!

Doãn Hạo Vũ kinh hãi đến mức mở to hai mắt, đứng bật dậy, cùng lúc đó trên đầu bỗng dưng truyền đến thanh âm của Cao Khanh Trần:

"Doãn Hạo Vũ, có chuyện gì thế?"

Cao Khanh Trần chống tay lên lan can tầng hai ngó xuống, cau mày nhìn Doãn Hạo Vũ, trong đôi mắt tinh anh ánh lên vài tia bối rối chột dạ.

"Anh... anh có máy sấy tóc không?"

"Có!" Cao Khanh Trần gấp gáp chạy rầm rập xuống lầu, lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ ra nhét vào tay Doãn Hạo Vũ, vội vàng hấp tấp đóng máy tính lại, tùy ý gấp đống giấy tờ kia đứng lên, sau đó lại cấp tốc chạy lên lầu.

Doãn Hạo Vũ mắt chữ O miệng chữ A, nhìn Cao Khanh Trần làm một loạt động tác như nước chảy mây trôi. Thẳng đến khi Cao Khanh Trần chạy vào phòng và đóng cửa "rầm" một cái... Doãn Hạo Vũ vẫn còn ngơ ngác gãi gãi đầu, không hiểu cái mô tê gì đang xảy ra.

Sau khi sấy tóc xong xuôi, Doãn Hạo Vũ thả người trên giường, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tra cứu hai cái tên quen thuộc kia.

Châu Kha Vũ, cựu thành viên INTO1, hiện nay là một diễn viên nổi tiếng.

Lưu Vũ, cựu thành viên INTO1 và là đội trưởng, hiện là vũ công nổi tiếng.

(Thiết lập truyện: Châu Kha Vũ, Lưu Vũ, Cao Khanh Trần bằng tuổi nhau)

Mấy người bọn họ hiện tại có quan hệ gì?

Doãn Hạo Vũ lại tra cứu mấy ký tự lớn trên máy tính của Cao Khanh Trần ban nãy: "Khi ông trùm ngành giải trí gặp được tiểu kiều thê của hắn".

Màn hình nhảy ra như đại bác mấy bài viết hàng chục nghìn lượt thích và bình luận, mỗi bài đều có tag siêu thoại Bạo Phong Châu Vũ, phía dưới đính kèm một tệp văn vẻ, chính chủ là một blogger – fan hâm mộ tên là "Cô vợ nhỏ tên Nine".

Cũng chính là Cao Khanh Trần à nha~

Nhấp vào bình luận, Doãn Hạo Vũ "khục khục" một tiếng bật cười nắc nẻ.

[bfzy szd]: Tiểu kiều thê giỏi ghê!

[Châu có thể gặp tiểu kiều thê]: Vợ nhỏ tuyệt quá!

[Hee hee]: Vợ nhỏ quá tuyệt!

[Hoa nở phú quý]: Mắt miêu tả của vợ nhỏ thật là hữu tình nha!

[Vạn sự cute]: Vợ nhỏ! Chơm chơm! Chương chương! (thơm thơm, thương thương)

Mấy người này đang gọi tác giả là vợ đó hả?

Doãn Hạo Vũ vô thức thuận tay mở Weibo vị phu nhân tên Nine này ra, liền đọc được kho tàng kiệt tác của người vợ nhỏ đang nằm ngay phòng bên cạnh.

'Anh vừa nhấc mi, liền chạm phải ánh mắt ham muốn nóng bỏng xen lẫn nhu tình như nước của hắn. Hắn nóng lòng muốn ôm siết lấy anh, ôn nhu mà thành kính cởi đi từng tấc quần áo...'

'Hắn quỳ gối xuống đất như một quý ông, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, nâng nó lên và cầu hôn người trước mặt một cách thành kính.'

'Người trước mặt lệ nóng doanh tròng, môi châu đỏ mọng khẽ nói một câu "Anh nguyện ý", khi đó, nước mắt cũng không cách nào kìm lại được nữa tuôn rơi không ngừng...'

Trình độ múa bút của Cao Khanh Trần rõ ràng rất tốt nha! Từng cử chỉ miêu tả tinh tế như vậy, phong văn tuôn ra ấm áp như vậy, sao cuộc sống của anh ta có thể vô vị đến thế cơ chứ.

Doãn Hạo Vũ thập phần khó hiểu.

_____________________

Lời của tác giả: Cô vợ nhỏ tên Nine này làm sao mà viết hay hơn tôi được!!!! (Phát điên – ing)


Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!