Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 19



Trần Hạo lần này vừa đi, liền đi nguyên một tuần. Hàn Tiểu Bằng ở nhà sắp phát điên rồi, gọi điện thoại, máy tắt. Cách một ngày lại gọi, vẫn còn tắt máy.

Mới đầu y còn kiên nhẫn chờ đợi, sau càng ngày càng không chịu nổi căn nhà trống rỗng. Chạy về đơn vị, tìm đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật, âm thầm giúp y điều tra những chiếc điện thoại nằm trong vùng phụ cận nhà ga, sau khi định vị, cư nhiên phát hiện điện thoại Trần Hạo đang ở tại một thành phố khác cách đây hơn 1000 km.

Hắn không phải là bị người ta lừa bán chứ!

Y từ trong đầu nhanh chóng tìm ra các loại tin tức bát quái tích luỹ nhiều năm qua, tỷ như thân thể Trần Hạo cường tráng, nhưng người lại có chút ngu ngốc, rất có khả năng bị người xấu đánh lén, đưa đến mỏ than hay nơi nào đó; Hoặc là bị đám dân buôn chợ đen lột tim và nội tạng đem bán; còn không nữa thì là, mông của hắn vừa tốt vừa lớn, bị lừa qua Thái Lan làm nhân yêu cũng không phải không có khả năng.

Chuyện này không buồn cười chút nào, y thật sự lo sợ. Nghề của Hàn Tiểu Bằng là một nghề đặc thù, đã từng nghe và trải qua nhiều chuyện kỳ quái. Những việc đó nếu đem nói cho người bình thường nghe, có lẽ họ sẽ nói y bị thần kinh. Nhưng đó là những chuyện có thật.

Y hận không thể lập tức đi báo cảnh sát, nhưng vừa nghĩ đến bối cảnh của Trần Hạo cũng chẳng mấy sạch sẽ, nếu hắn đột nhiên biến mất là vì đang bận làm chuyện xấu, báo án khác nào đem người đặt trước nòng súng?

48 giờ ngắn ngủi, Hàn Tiểu Bằng giống như kiến bò trên chảo nóng, ở nhà nóng nảy tán loạn, may mắn là đến ngày thứ ba, y đột nhiên nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, trên đó ghi: Ta ra ngoài làm việc, hai ngày nữa sẽ về, đừng nhớ ta.

Tin nhắn rất ngắn, không có kí tên. Hàn Tiểu Bằng nhìn vào mắt, tim nhảy lên một nhịp.

Y lại đi điều tra dãy số này, là cùng một thành phố với di động của Trần Hạo, chỉ là người đăng kí số điện thoại này tên Chương Vận Khiết, là nữ.

Hàn Tiểu Bằng trời sinh là người tinh khôn, lập tức càng thêm phần chắc chắn chuyện y đã suy đoán lúc trước: Trần Hạo đang làm một số giao dịch mờ ám.

Đơn vị của y lúc đó chẳng phải cũng dùng cách này sao? Lúc đang làm nhiệm vụ chỉ sử dụng đường dây đặc biệt; Nếu là nhiệm vụ bảo mật cao, đường dây đặc biệt liền không cần nữa, sẽ có phương thức liên lạc tinh vi hơn nhiều.

Dù sao đi nữa, trái tim bị treo lên của y tạm thời cũng được buông xuống.

Hàn Tiểu Bằng hướng không khí hung hăng mắng chữi Hạo Hạo hai câu, lại trở về kỳ nghỉ nên ăn thì ăn phải uống liền uống qua ngày của mình. Thẳng đến một buổi sáng nọ, có người ấn chuông nhà hắn.

“Hạo Hạo ~~~~~~~~~~ thân ái ta đến rồi ~~~~~!!!!! “

Hàn Tiểu Bằng tay cầm chảo, eo quấn tạp dề từ trong bếp hạnh phúc chạy ra, vạn phần kích động mở cửa. Sau đó y giống như một món đồ chơi bị đứt dây cót, đóng băng tại chỗ.

Đứng ngoài cửa không phải Hạo Hạo y tâm tâm niệm niệm, mà là một đám người y không biết.

Dẫn đầu là một trung niên đại thúc khoảng bốn mươi tuổi, hắn hướng Hàn Tiểu Bằng gật đầu cười, làm Hàn Tiểu Bằng lập tức liên tưởng đến lão Chủ nhiệm Vu cáo già kia.

“Trần Hạo có đó không?”

“Ngài là?”

Hàn Tiểu Bằng đem hai mắt đánh giá vị “Anh em sinh đôi của Chủ nhiệm Vu” này, thấy đối phương để lộ một nửa hình xăm trên tay, cùng với đống ánh mắt hung ác của đám nam nhân cường tráng đằng sau, liền đoán được đối phương là loại người gì.

“Ta là Chu Toàn, là biểu cữu của hắn.”

“Nga, hắn không có ở đây.” Hàn Tiểu Bằng cũng không muốn cho bọn họ vào cửa.

Nhưng Chu Toàn thực không thèm khách khí, đẩy y ra, ngoài miệng lại nói:”Ta nghe nói Trần Hạo thuê căn hộ, nên đến xem thử.”

Đằng sau hắn có sáu người. Trong đó có năm người liếc mắt cũng biết là người của xã hội, một người còn lại vừa xinh vừa nộn, ăn mặc cũng thực phong cách, giống một thằng nhóc học sinh.

Hàn Tiểu Bằng còn tưởng người nọ chắc cũng là thân thích của Trần Hạo, cho đến khi Chu Toàn ôm hắn ngã vào trên sô pha, mới phát hiện mọi chuyện không phải như vậy.