Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 32



Chú thích

-Hoàng Cung: tên phim, chắc là cái phim Hàn Quốc Goong đó hehe

-033: khúc này chắc là tiếng lóng gì đó, ta tra mà ko ra, ai biết xin hãy chỉ.

-Vu ma ma: một nhân vật….. Giống Dung ma ma trong HCCC đó

-Mầm cỏ non: ta dịch như này cho mng dễ hiểu, nhưng bản gốc là 校草 = Hiệu Thảo: tức nam sinh đẹp trai nhất, xuất sắc nhất về mọi khía cạnh như là kết quả học tập, kỹ năng giao tiếp,…. Mỗi trường học bất kể là tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông hay đại học đều có một anh hiệu thảo riêng của trường được chọn qua bầu cử bỏ phiếu blah blah. ( Theo Baike-Baidu)

______

Trần Hạo rửa trái cây trong bếp, hỏi Hàn Tiểu Bằng: “Ngươi muốn ăn gì?”

Hàn Tiểu Bằng ở xa kêu to: “Ta muốn ăn Hạo Hạo ~!”

Trần Hạo nghe xong trong lòng mĩ mãn, kiên nhẫn gọt vỏ táo, lột vỏ vải, dưa hấu cũng cắt thành từng miếng cánh hoa. Cùng lúc mở nắp cống thoát nước, lấy đèn pin rọi thử, không phát hiện có gì khác thường.

Lúc này mới vui vui vẻ vẻ mang trái cây vào phòng khách.

Hàn Tiểu Bằng vẫn còn đang nằm ườn dưới đất. Trần Hạo đạp y một cái: “Ngồi dậy ăn mau!”

Hắn đem trái cây đặt trên bàn, Hàn Tiểu Bằng ngồi dậy nhìn qua, thực đủ súc vật. Mấy quả này cắt cũng đều quá rồi đi, cạnh trơn bóng, hình thù chỉnh tề, lớn nhỏ vừa phải, lại còn trình bày xen kẽ đẹp mắt.

Hàn Tiểu Bằng sống đến chừng này, chỉ từng gặp qua hai người có thể gọt trái cây đẹp như thế, một là đầu bếp khách sạn, một là bác sĩ phẫu thuật.

Y dịch lên trên sô pha, chen cùng một chỗ với Trần Hạo, rướn cổ, nhu miệng, ngọt ngào làm nũng: “Ta muốn Hạo ca đút cho!”

Trần Hạo tay cầm điều khiển TV, khinh bỉ nhìn y một cái: “Đã lột vỏ rửa sạch cho ngươi rồi! Tự đi mà ăn!”

Hàn Tiểu Bằng mặt dày cười xáp lên, cọ người Trần Hạo: “Hạo ca dùng miệng đút người ta ăn nha!”

Vì thế Trần Hạo trực tiếp lấy đại một miếng táo nhét vào miệng y: “Đừng ồn nữa, [ Hoàng Cung ] sắp chiếu rồi!”

Hắn đổi kênh, lập tức một cái lỗ mũi hà bá cùng với cái mặt to 033 xuất hiện trên màn hình.

Dù bị nhét táo vào miệng, nhưng Hàn Tiểu Bằng vừa thấy bộ phim kia liền ô ô a a kêu lớn: “Cứu mạng aaa! Lại là Vu ma ma!!!!!”

“Có nghe được gì không?”

Cách Hoa Viên Tiểu Khu không xa, bên trong một chiếc xe thông tín, đại đội trưởng đội hình cảnh Hoàng Sơn hỏi Tiểu Hàng phụ trách nghe lén bên cạnh.

“Ah…. Hình như vừa rồi….. À cũng có một chút tiếng động….”

Tiểu Hàng là một tiểu thanh niên vừa mới tốt nghiệp, đã từng là một mầm cỏ non nổi tiếng của trường cảnh sát ở thành phố Bình Sơn, tên gọi Hàng Tiểu Hoa. Đáng tiếc hắn chưa bao giờ tự thừa nhận danh hiệu tốt đẹp của bản thân kia, chỉ là vì trong trường cảnh sát đa phần là mấy vị lão gia nhà hắn, cái danh hiệu này của hắn cũng là được bọn họ xét cho.

Lúc này hắn đang tập trung tinh thần điều chỉnh thiết bị nghe lén, lại vì không có nhiều kinh nghiệm, cho nên căn bản không nghĩ tới việc máy nghe lén bên kia đã sớm bị Hàn Tiểu Bằng dán kín mất rồi.

Trần Hạo chăm chú nhìn TV.

Hàn Tiểu Bằng ở bên cạnh gặm táo. Không được bao lâu, lại không cam lòng tịch mịch dán lên: “Hạo Hạo, ta muốn làm ngươi…..”

“Shhh….” Trần Hạo đang xem đến phân đoạn cao trào, nín thở tập trung theo dõi, trực tiếp coi Hàn Tiểu Bằng như không khí.

Hàn Tiểu Bằng gục mặt, rồi lại đi ra ban công đem Hùng Hạo Hạo đã được phơi khô ôm xuống. Tiếp, Trần Hạo liền nghe được tiếng y tức giận:

“Hạo Hạo chết tiệt, Hạo Hạo thối. Chỉ biết xem TV không thèm để ý tới ta!”

“Xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi! Nhấc mông lên!”

…..

Trần Hạo bị y làm cho không sống nổi, quay đầu nhìn thử, tức khắc dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Hàn Tiểu Bằng đem Hùng Hạo Hạo ‘bức’ đến trong góc tường, cuồng đá mãnh đạp mông nó.

“Ngươi phát điên cái gì chứ!” Trần Hạo vỗ vỗ sô pha: “Ai nói ta không để ý ngươi, mau tới đâu ngồi.”

Cho nên, Hàn Tiểu Bằng bĩu môi, kéo Hùng Hạo Hạo qua.

Trần Hạo nói: “Mỗi ngày chỉ có một tập thôi, chờ ta xem xong lại này nọ với ngươi, không được sao?”

Hàn Tiểu Bằng xụ mặt: “Không được!”

“Vậy ngươi muốn sao đây?”

“Ta muốn Hạo Hạo ngồi trên đùi ta xem TV.”