Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 31: Hồng gia diệt môn (1)



"đừng đánh chết chúng, hồng y đại nhân nói rồi, mặt trời xuống núi mới tín, nếu đánh chết chúng không phải lãng phí đi mấy viên đan dược sao? Ha ha"

Cho nên bọn chúng đem chúng thuộc hạ ném ra chợ đen, thuộc hạ liền lập tức chạy về bẩm báo việc này."

" Ngươi nói là hồng y đeo mặt nạ thiếu niên nói, mặt trời xuống núi là tiêu diệt Hồng gia chúng ta?" Hồng Long âm trầm hỏi.

Các trưởng lão cũng rất là bất an không tự chủ mà nhìn về hướng mặt trời đang dần dần xuống núi, bất an đồng loạt nhìn về Hồng An, muốn nghe câu trả lời khẳng định của hắn.

Hồng An nuốt một ngụm nước miếng, ngật đầu nói." Là."

" Ha ha thật hoang đường, Hồng gia ta nói diệt là diệt sao, bổn gia chủ còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn còn muốn đến đây đưa đầu dô lưới." Hắn còn chưa nói xong thì nghe được một thanh âm lười biến vang lên.

" Là như vậy sao?"

Một thanh âm tà mị lười biến vang lên, làm những người trong đại sảnh đều giật mình hốt hoảng, Hồng Long và các trưởng lão cùng các con cháu, đệ tử Hồng gia đều chạy ra sân nhìn xem là ai dám to gan xông vào Hồng gia người.

Thiếu niên đeo mặt nạ hồng y, đứng trên nóc nhà, dáng người cao gầy, chấp tay ra sau, nhìn xuống phía dưới người, gió thổi làm tóc và hồng y bay bay, giống như một vương giả đang nhìn xuống chúng sinh, mà mặt trời phía sau cũng dần dần biến mất, làm bọn họ có một ảo giác vương giả từ từ biến hóa thành một sát thần vậy, tâm cũng đi theo mà lạnh xuống.

" Xin hỏi, các hạ là ai? Không biết Hồng gia ta có chỗ nào mạo phạm ngày?" Đại trưởng lão chấp tay cung kính hỏi, hắn nhìn ra được thiếu niên này không đơn giản, lão cũng nghe nói chuyện thiếu chủ hôm nay làm sự, đúng là phế vật chỉ biết ngây chuyện, lão trong lòng mắn Hồng Thanh một trận.

Nhưng lúc này lại có một thanh âm như vịt kêu vang lên." Tên tiểu tử ngươi đã thương bổn thiếu chủ, đến đây bồi tội ư, ngươi nằm mơ đi."

Mọi người nghe được thanh âm đều nhíu mày nhìn qua đi, thì thấy thiếu chủ của mình đang được thị vệ năng đở, một bộ nghênh ngang kêu ngạo bộ dáng nhìn thiếu niên hồng y, bọn họ thật không biết trong đầu của hắn đều là cỏ sao? Con mắt nào của hắn thấy được thiếu niên này đến đây bồi tội hắn, có người đứng trên nóc nhà như vậy thẳng tắp bồi tội sao?

" Thanh nhi,câm miệng." Hồng Long quát lớn.

" Phụ thân..." Hắn nhìn phụ thân âm lãnh con ngươi, sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện.

Hồng Long nhìn về hướng Vân Phong Nhã có chút kêu ngạo hỏi." Không biết vị công tử này là vị nào, đến Hồng gia chúng ta làm gì?"

Vân Phong Nhã tà mị cười môi mỏng khẽ mở nói." Xem ra các ngươi làm rất nhiều việc xấu nha, cho nên không nhớ rõ đã đắc tội những người nào, vậy.... các ngươi chết thật không quan uổng nha."

Dứt lời bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều người, hung thần át sát xông về hướng bọn họ, chuyện xảy ra quá đột ngột, khi những người Hồng gia kịp phản ứng thì đã muộn, bọn họ thường ngày ỷ vào Hồng gia làm không ít việc xấu, ỷ đông hiếp yếu đã quen, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp này, bọn họ nhìn những người này hung thần át sát bộ dáng, không chớp mắt chém rớt đầu người, thấy một màn này bọn họ không chống cự lại mà tìm đường chạy trốn, cho nên sức chiến đấu giảm rất nhiều.

Hồng Long thấy một màn này, trong mắt đỏ như máu kêu ngào." Cho bổn gia chủ giết, đem bọn chúng bầm thây vạn đoạn cho ta." Đôi mắt đỏ đậm nhìn về hướng Vân Phong Nhã quát lớn" tiểu tử thúi, hôm nay Hồng Long ta không giết chết ngươi thề không làm người." Trên tay hắn xuất hiện một thanh thượng khí đao, mượn lực nhảy lên, một đao chém về hướng Vân Phong Nhã, với lục cấp đại Linh sư của hắn, một đao này đi xuống, tên tiểu tử này nhất định phải chết, trên mặt hắn đều là tàn nhẫn âm độc.

Nhưng lúc này hắn cảm giác có nguy hiểm đang đánh tới mình, kèm theo một thanh âm" đối thủ của ngươi là ta!" theo bản năng hắn không chém về hướng Vân Phong Nhã mà đánh về luồn sát khí đang đánh tới, chỉ nghe." Keng." Thanh âm, đây là tiếng sắc bén của đao kiếm chạm vào nhau thanh âm, làm người màn tai sinh đau.

Hồng Long lui về sau một bước, còn đối thủ của hắn thì lui về sau năm sáu bước, thanh đao trên tay cũng bị sức mẻ.

" Ngươi là ai? Nếu không muốn chết thì cho ta lăn." Hồng Long quát lớn, chỉ là đại võ sư tam cấp cũng dám đối chiến với hắn, đúng là không biết sống chết, hắn lúc nãy vì đột nhiên bị tập kích nên không cách nào dùng toàn lực, nếu không tên tiểu tử này đã sớm chết.

" Ha ha, Hồng Long chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta là ai sao? Cũng phải, con kiến như ta, làm sao ngươi nhớ được." Người này không ai khác chính là thanh niên đeo đao phía sau lưng.

Hồng Long nghi hoặc nhìn hắn, hắn thật sự không nhận biết thanh niên này, nhưng trong ánh mắt của thanh niên này, hắn chỉ nhìn thấy là thù hận và thù hận.

" Ha ha, Hồng Long chẳng lẽ ngươi đã quên trên tay ngươi cầm thượng khí đao là như thế nào mà đến sao? Có cần ta nói ra không?"

Hồng Long chừng lớn đôi mắt nói." Ngươi là người Hàn gia, không thể nào, người Hàn gia ba năm trước đều đã bị ta giết, ngươi làm sao là người của Hàn gia được?"

" Ha ha ha..." Hắn cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống nói.

" Ta kêu Hàn Tử Mộc, là nhi tử chi thứ của Hàn gia, Hàn Tử Tường, phụ thân ta vì mẫu thân nên bị gia tộc đuổi ra,ra môn, vì phụ thân ta yêu một người thường, tuy như vậy nhưng cuộc sống của họ lại rất hạnh phúc, mẫu thân ta sinh ta cùng muội muội, phụ thân rất muốn ta nhận tổ quy tông, ba năm trước gia chủ gọi cả nhà chúng ta về, nhưng chưa tới ba ngày thì Hàn gia bị Hồng gia các ngươi diệt tộc, phụ mẫu ta bị các ngươi giết chết, muội muội thì không biết tung tích." Hắn đôi mắt thù hận tràn đầy tơ máu nhìn Hồng Long nói tiếp.

" Ngươi có biết hôm đó vì cái gì ta không có trong phủ không? Hôm đó chính là sinh nhật mười hai tuổi của muội muội ta, ta muốn cho muội ấy một kinh hỷ, nhưng khi về đến Hàn gia thì ngọn lửa đã đốt cháy như ngần hết tắc cả, Hồng Long ngươi vì một thanh thượng khí đao, mà tàn nhẫn giết chết bọn họ, nử nhân thì bị thuộc hạ của ngươi làm nhục rồi giết chết, Hồng gia các ngươi đều là cầm thú cũng không bằng."

Vân Phong Nhã cũng không ngờ thanh niên kiên nghị này, phía sau lại có như vậy bi thương một màn, cho nên nàng phải nhanh chóng cường đại lên, Trần gia chỉ là tôm tép mà thôi với thiên phú của nàng, rất nhanh sẽ vượt qua lão tổ tông Trần gia, nhưng đều nàng lo lắng nhất đó là đại gia Tộc Thương gia của Nam Lân Quốc, cũng chính là thân thể bên phụ thân của thân thể này, Vân Phong Nhã xiết chặt tay, nàng nhất định không thể để Vân gia trở thành Hàn gia thứ hai.

" Thì ra là ngươi, hai năm trước nhiều lần ám sát bổn gia chủ, nhưng lại để ngươi chạy thoát, hôm nay bổn gia chủ sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ với Hàn gia người."

Hồng Long cứ nghĩ với đại Linh sư lục cấp của mình rất nhanh có thể giết chết được Hàn Tử Mộc, nhưng hắn không ngờ chỉ một năm không thấy Hàn Tử Mộc lại như vậy cường hãn, hắn giống như là tiểu cường đánh hoài không chết, hắn tuy chiếm thượng phong, nhưng muốn giết hắn thật sự không phải dễ, hắn không thể cứ như vậy đi xuống, Hồng gia người đã chống đỡ không nổi, hắn cắn răng từ chữ vật lấy ra một miếng ngọc bày bóp nát.

Vân Phong Nhã đứng trên cao quan sát trận chiến này, nàng rất hài lòng với sức chiến đấu của những người này, nàng muốn nhanh chóng mạnh mẽ thì phải có thế lực của mình, mà những người này chính là những người mà nàng nhìn trúng, Vân Phong Nhã cảm nhận được một hơi thở cường đại từ phía sau viện của Hồng gia đang tới gần, thì một thanh âm tức giận của một lão giả vang lên.

" Kẻ tậc tử nào, dám đến Hồng gia làm càng, cho ta ngừng tay."

Dưới quy áp của lão, lão cứ nghĩ những người này toàn bộ sẽ ngừng tay, nhưng cũng có vài người không sợ chết mà cắn răng chém đệ tử Hồng gia của lão, Hồng Long nghe được lão nói chần chờ một dây, thì bị Hàn Tử Mộc chém vào cánh tay, thấy một màn này lão giả tức đỏ mặt, lão chính là lão gia chủ của Hồng gia, phụ thân của Hồng Long và Hồng Trần, lão chỉ còn một bước là có thể tấn cấp thành đại Linh sư cửu cấp, nhưng lão cảm nhận được Ngọc bài bị bớp nát, có nghĩa là Hồng gia gặp họa diệt môn, nên nhi tử của hắn mới bớp nát ngọc bài, lão cũng đành phải cắt ngang tăng cấp ra đến, trước mắt một màn làm hắn giận tím mặt, lão ra lệnh cho chúng ngừng tay, mà lại có người còn dám chống cự, còn dám đã thương nhi tử của lão.

" Tiểu tử thúi, tìm chết." Trên tay lão xuất hiện một ngọn lửa hình thành một thanh trường kiếm lấy nhanh tốc độ đâm về hướng Hàn Tử Mộc.

Dưới quy áp của lão, Hàn Tử Mộc muốn tránh thoát trường kiếm lửa là không thể nào, trong mắt hắn là không cam lòng cùng thống khổ, thù chưa báo cứ như vậy chết đi sao.

" Lão đại, cẩn thận." Thanh âm của vài người vang lên.

" Hàn Băng chảm." Thanh âm sắc bén vang lên.

Hàn Tử Mộc không có cảm nhận được trong tưởng thống khổ, khi thấy kiếm lửa bị đánh tan, trước mặt của hắn đứng là một thiếu niên hồng y đứng trong gió, trên tay cầm một trường kiếm màu bạc, tóc y bay bay, hàn ý tỏa ra, nhưng hắn lại không một chút lạnh lẽo, mà là sự ấm áp, đã ba năm chưa từng ấm áp.

Vân Phong Nhã không quay đầu lại, đem một bình dược ném về hướng hắn nói." Ăn nó."

Hàn Tử Mộc tiếp được bình dược, không chút do dự mở nắp bình đổ vào miệng, cho dù thiếu niên đưa cho hắn là độc dược hắn không chút do dự đều ăn, đan dược vừa vào miệng là tan, khí lực trên người lấy nhanh tốc độ mà khoai phục.

Lão giả cùng Hồng Long thấy một màn này, trong mắt đều là tham lam, không hề che giấu, vì lão chưa từng thấy qua có loại đan dược lấy như vậy nhanh tốc độ khoai phục.

" Tiểu tử, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra trên người của ngươi đan dược, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng."

" Gia gia, giết hắn là được, như vậy trên người của hắn đan dược toàn bộ không phải thuộc về chúng ta sao?" Hồng Thanh không biết từ nơi nào chạy đến, trên người hắn xú vị làm Hồng Long một cước đá răng ra.

" Cút, phế vật." Hồng Long hắn tại sao lại có nhi tử ngu xuẩn như vậy, nếu thiếu niên này đem trên người đan dược ăn hết làm sao.