Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 37: Gặp được người thân



Chờ bọn họ đi lúc sau, ông như thường ngày đi xem các tiểu bối luyện tập, đứa nào lười biến thì sẽ bị ông giáo huấn một phen, rồi mới về thư phòng, khi vừa đóng cửa lại, ông liền dùng thần thức quét qua một lược, khi thấy chỉ có người của mình bên ngoài, lúc này ông mới yên tâm, lấy ra nhẩn chử vật mà Nhàn Vũ đã lén đưa cho ông, ông dùng thần thức xem sét, thì thấy bên trong có ba mươi bình đan dược, trong đó có năm bình đan dược màu sắc khác với hai mươi lăm bình kia, còn có một tấm thiệp, và một ngọc thạch, ngọc thạch này là lưu âm thạch, có thể đem thanh âm của mình lưu lại.

Ông truyền linh lực vào bên trong lưu âm thạch, thì bên trong phát ra thanh âm của Vân Phong Nhã.

" Ngoại công, con là Vân Phong Nhã, ngoại công có thấy năm bình màu xanh đó không, nó chính là Thiên Phú đan...."

Khi ông nghe xong bên trong lưu âm thạch xong, thì nước mắt của ông cũng chảy xuống, ông vừa vui vừa buồn, vui vì gia tộc sẽ trở nên cường đại lên, buồn vì ngoại tôn phải chịu khổ bên ngoài, nhưng ông không có cách nào, việc mà ông có thể làm là làm cho Vân gia càng trở nên cường đại, để ngoại tôn có thể yên tâm rèn luyện.

Một lác sau, trong thư phòng Vân Chiến vang lên tiếng ngỏ cửa.

" Vào đi."

"Gia gia, người cho gọi Cầm nhi."

Vân Chiến cầm trên bàn, một tấm thiệp màu vàng đưa cho Mộng Cầm nói." Đây là Nhã nhi muốn ta đưa cho con."

" Là Phong Nhã sao? Vân Mộng Cầm cười tươi như hoa tiếp nhận tấm thiệp màu vàng,sau đó mở ra xem, khi thấy được là Linh Sư học viện thiệp mời, nàng không dám tin được, đôi mắt nàng mở thật lớn nhìn bên trong nội dung.

" Gia gia, đây thật là?" Mộng Cầm khiếp sợ hỏi gia gia mình.

Vân Chiến gật đầu, sau đó đem đầu đuôi chuyện nói cho Vân Mộng Cầm biết, làm nàng kiếp sợ không thôi.

" Gia gia, Phong Nhã nói rất đúng, nếu làm cho người ngoài biết được chúng ta có đan dược nghịch thiên này, không cần Trần gia người đến, Vân gia chúng ta cũng...." Nàng thật không dám nghĩ đi xuống.

"Con yên tâm, gia gia đã biết, gia gia sẽ cùng với Vân lão bàn cận kẻ chuyện này, còn con thì sao? Con sẽ đi linh sư học viện sao? Ông nghiêm túc hỏi.

" Con sẽ đi." Vân Mộng Cầm nhìn tấm thiệp trên tay, có chút thất thần khi nhớ đến nụ cười của ai kia, Vân Chiến cũng không chú ý đến sự khác thường trong mắt của Mộng Cầm.

__ __ __

Chưa đến một tháng mà cả đại lục đều xôn xao lên, các đại gia Tộc phái người đi khắp nơi thu thập Linh hồn thạch, còn ra giá rất cao để mướn các dong binh đoàn đi tìm kiếm Linh hồn thạch, vì bọn họ biết đây là cơ hội để gia tộc của mình có thể vượt qua những đại gia Tộc khác, cũng làm cho danh tiếng của Các Ngọc Trai vang xa, mà Tần quản sự cũng được chủ tử điều về đế đô để chờ tiếp đoán Vân Phong Nhã, Tần quản sự một bước lên trời, làm những quản sự khác đỏ cả mắt không thôi, chỉ có thể trách bản thân mình tại sao lại không mai mắn có thể gặp được Phong đại nhân đâu.

Trong rừng rậm sâu bên trong, lúc này tụ tập rất nhiều người đang hướng bên trong mà đi, có dong binh đoàn, có các gia tộc, có nhà thám hiểm tụ thành nhóm hoặc là một mình đều có.

" Lão đại, thật sự bên trong có Thiên Tằm Quả sắp thành thục sao?"

" Lão tử làm sao biết được? Lão tử là lén nghe được người ta nói, ba ngày trước không phải có nhà thám hiểm vào sâu bên trong tìm dược liệu sao,trong đó có một người không cẩn thận trượt chân té xuống vách núi bên cạnh Thủy Sơn, vô tình phát hiện Thiên Tằm Quả, hắn vui sướng kêu lên, thì bị thủ hộ thú Thiên Tằm Quả giết chết, những đồng bọn còn lại chỉ có một người chạy thoát, nghe nói là hắn lúc đó đau bụng muốn đi ngoài, nên khi nghe được tiếng hét thảm thiết liền liều mạng chạy chốn, hắn đem chuyện này nói ra, có người tin cũng có người không tin, vì hắn cũng nói hắn chưa tận mắt thấy qua Thiên Tằm Quả, chỉ nghe đồng bạn kêu lên, Thiên Tằm Quả, sau đó là tiếng hét thê thảm của họ, cho nên vào đây đại bộ phận đều là các dong binh đoàn và các gia tộc ngần nơi này, nếu không chờ mấy ngày nữa các đại gia Tộc kia đến đây, thì còn có chúng ta phân sau?"

" Đại ca, thật sự ăn Thiên Tằm Quả linh vương phía dưới đều có thể tăng lên hai cấp bậc sau?"

" Tắc nhiên rồi."

Bọn họ vừa đi vừa nói nên không để ý trên cây cổ thụ phía trên, có một thân ảnh nhỏ xinh đang ngồi phía trên, nghe không xót câu nào, môi đỏ cong lên một độ công thật đẹp, mà người đó không ai khác chính là Vân Phong Nhã.

" Thiên Tằm Quả sao?"

Tới Thủy Sơn người, đều là có kinh nghiệm lính đánh thuê cùng nhà thám hiểm, nếu không thì các gia tộc cở trung, vì họ ngần nơi này nên chỉ dùng hai ngày lộ trình đến đây, cho nên mấy đại gia Tộc chờ nghe được tin đến đây thì đã muộn rồi, bọn họ chỉ mong đó thật sự là Thiên Tằm Quả, cũng mong nó xóm thành thục, nếu không hai ngày nữa thì các đại gia Tộc kia đến đây, thì bọn họ làm gì có cơ hội chứ.

Vân Phong Nhã đến khi, thì thấy dưới chân núi đã tụ tập rất nhiều người rồi, xem tư thế bọn họ chỉ cần chờ Thiên Tằm Quả sắp thành thục thì sẽ xông lên trên, thấy không có người chú ý đến mình, Vân Phong Nhã cũng tìm một nơi không xa không ngần ngồi xuống, nàng cũng không biết khi nào thì Thiên Tằm Quả mới thành thục, nên ngồi xuống xếp bằng tu luyện, từ lúc rời đi Hồng Diệp Trấn, nàng không đi theo đường mòn đến Đế Đô, mà nàng trực tiếp xuyên qua rừng rậm như vậy vừa có thể rèn luyện, vừa nhanh cước trình đến đế đô, nàng không sợ là vì nàng có vòng tay không gian, nếu gặp nguy hiểm nàng sẽ trốn vào bên trong, nếu không có vòng tay không gian, với thực lực của nàng, nàng thật không dám như vậy làm càng, vì càng đi sâu vào bên trong sẽ có càng cường đại Linh thú.

" Tên tiểu tử kia, chỗ này là của lão tử, cho lão tử cút ngay!" Cuồng vọng thanh âm từ trên đỉnh đầu Vân Phong Nhã vang lên.

Vân Phong Nhã thật hết lời mà, tại sao đi đến đâu cũng có người kiếm chuyện với mình vậy, nàng mắt phượng mở ra, nhìn lên nam nhân tục tần trước mặt, trong tay hắn cầm một cây ngay nhọn sắc chùy, bên mắt phải còn có một vết xẹo kéo dài đến cầm, làm hắn càng thêm hung át, mà phía sau của hắn còn đi theo mấy chục người, tuy y phục không giống nhau, nhưng trước ngực bọn họ đều có tiêu trí đầu Lang giống nhau, có lẽ là một cái dong binh đoàn nào đó.

Mà những người xung quanh, thì đứng xem kịch vui, còn những gia tộc khác thì cũng thường thấy những chuyện này, nên không thèm để ý, việc mà bây giờ bọn họ để ý là Thiên Tằm Quả mà thôi.

Vân Phong Nhã đứng lên phủi phủi trên người quần áo, tên mặt xẹo và những người đi phía sau trào phúng cười vang, đẹp thì có ít gì, ở đại lục cường giả vi tôn này chỉ xem ai nắm đấm mạnh hơn mà thôi.

Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ, cười như không cười nói." Các ngươi là tôn tử của bổn thiếu gia ta sao, nếu không tại sao lại muốn bổn thiếu nhường chỗ a, nhưng các ngươi cũng quá xấu rồi đi, làm sao có tư cách làm tôn tử của bổn thiếu nha!" Vân Phong Nhã một bộ ngét bỏ bộ dáng, làm những người này tức xanh cả mặt.

Bọn họ không dám tìm những người khác ức hiếp, không phải là vì bọn họ biết những người đến nơi này, không phải là gia tộc người, thì cũng là người có địa vị, hoặc là các nhà thám hiểm tụ thành tiểu đội, cũng không dễ chọc, cho nên muốn tìm quả hồng mà bốp a.

" Tiểu tử thúi, ngươi biết bổn đại gia ta là ai không?" Hắn quát lên.

" Bổn thiếu lại không phải phụ thân ngươi, thì làm sao mà biết, thật vô nghĩa." Nàng nhìn hắn với ánh mắt ngươi ngu à.

Mọi người xung quanh đều cười vang, tên mặt xẹo cả khuôn mặt đều đỏ, hắn ngầm lên." Tiểu tử thúi, ngươi tìm chết."

Vân Phong Nhã đào đào lổ tai." Thanh âm của ngươi chối tai quá."

" Tiểu tử, tìm chết." Hắn dơ lên ngay nhọn sắc chùy, nhanh chóng hướng Vân Phong Nhã trên đầu đánh xuống, tiểu tử này dám làm nhục hắn trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay hắn không phế đi tên tiểu tử này, người khác còn tưởng rằng Hắc Lang dong binh đoàn dễ khi dễ đâu.

Vân Phong Nhã nhìn thấy sắc chùy đánh tới, vừa định lách mình né tránh, thì trước mặt xuất hiện một người, dùng Linh lực ngăn lại sắc chùy, còn làm đối phương lui về sau mấy bước, nàng nhìn lam y nam tử bóng lưng khí phách mười phần đứng trước mặt nàng.

Mặt xẹo vừa định giống to, xem tên tiểu tử nào dám xen vào chuyện của Hắc Lang bọn họ, mà khi hắn nhìn thấy lam y nam tử thời điểm, sắc mặt tái rồi, có chút hốt hoảng hắn chỉ tay vào lam y nam tử nói.

" Vân Dương, chẳng lẽ Thiết Thụy dong binh đoàn các ngươi muốn thật sự cùng Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta đối đầu?"

Vân Dương, Vân Phong Nhã đôi mắt mở thật to, nhìn trầm trầm người trước mặt, lam y nam nhân như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Vân Phong Nhã, không thèm để ý đến lời nói của mặc xẹo, quai đầu lại nhìn hắc y thiếu niên.

Hắn lúc nãy vô tình nhìn qua đây, khi thấy thiếu niên diện mạo khi hắn có chút dật mình, vì diện mạo này có bảy phần giống với tiểu muội của hắn, nên khi hắn thấy mặt xẹo muốn đã thương tiểu thiếu niên, không tự chủ được mà ra tay ngăn cản.

" Ngươi không sao chứ?"

Vân Phong Nhã lúc này cũng đã khẩn định, đây không phải là ai khác, chính là cậu lớn của nàng, là đại ca của mẫu thân nàng, cũng là phụ thân của Vân Mộng Cầm, khi nàng chưa được ngoại công đoán về Vân gia, thì cậu lớn cùng với biểu ca Vân Thiên đã rời đi Vân gia, ngoại công nói là bọn họ đi lịch lãm, nàng nhận ra được là vì diện mạo của cậu lớn thật sự rất giống với ngoại công, bây giờ còn để râu mép, làm cậu lớn giống ngoại công đến tám phần a.

" Đại cửu cửu." Vân Phong Nhã kêu lên.

Vân Dương nghe tiếng đại cửu cửu mềm mại thì cả người đều cứng lại rồi, đôi mắt mở còn lớn hơn Vân Phong Nhã lúc nãy, có chút lấp bấp không thể tin hỏi.

"Con...con là Vân Phong Nhã?" Đôi mắt Vân Dương có chút đỏ, nhìn trầm trầm Vân Phong Nhã chờ nàng khẳng định.

" Đại cửu cửu, là Nhã nhi." Nàng cũng có chút kích động trả lời.

" Ha ha... thật sự là Phong Nhã con." Hắn vui vẻ đi đến Vân Phong Nhã trước mặt hai tay vổ vai của nàng, vui vẻ cười ha hả vài thanh thì như nhớ ra cái gì êm bặt, quát lên.

" Tiểu tử thúi, tại sao ngươi lại ở nơi này, ngươi có biết hai không lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm hả, nếu không nhờ ta.... tiểu tử ngươi không có bị thương đi?" Vân Dương đem Vân Phong Nhã tròn một vòng, thấy nàng thật sự không có bị thương mới an tâm.