Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 43: Khế ước Kim bằng



Đại Bàng suy nghĩ một chút rồi nói." Bạch Hổ lão đại nói đúng, ngươi đã cứu ta,ta nên lấy thân báo đáp."

" Về sau, các ngươi không được dùng câu lấy thân báo đáp này biết không?" Vân Phong Nhã có chút đau đầu nha.

" Vì sao????" Ba thú cùng hỏi, vì bọn họ thường nghe nhân loại thường nói câu này khi cứu xinh đẹp người a.

Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến." Không thích hợp cho chúng ta dùng."

Ba con Linh thú trên đầu chấm hỏi.??????????

Khi Đại Bàng được Vân Phong Nhã khế ước trời còn trong xanh thì lại xuất hiện mây đen, một tia sắm đánh vào thân thể của đại Bàng, làm nó đau đớn kêu lên một tiếng, Vân Phong Nhã bản thân có thuộc tính lôi, nên chỉ ảnh hưởng một chút mà thôi, nhưng nàng không chú ý đến là, thiên điện chỉ có một chút, cứ nhiên lại chạy vào đan điền của nàng, nó hòa vào bên trong lôi điện thuộc tính của nàng, mà nàng lại không có cảm giác khó chịu nào.

Khế ước quang mang qua đi, những vết thương trên người của đại Bàng vì có khế ước quang mang chửa trị, những miệng vết thương đều khép lại, chỉ còn màu đỏ sậm của máu chứng tỏ nơi đó đã từng bị thương nghiêm trọng, chổ long mao đã rớt đi cũng đã mọc lại, mà bộ long vốn là màu vàng nhạt, bây giờ cũng đã biến thành màu vàng Kim xinh đẹp.

Vân Phong Nhã không hiểu sao lại bị sấm đánh, nàng có chút bất ngờ khi thấy biến hóa của đại Bàng, nàng không ngờ huyết mạch của đại Bàng còn cao hơn cả Bạch Hổ.

" Kim sắc đại Bàng, không ngờ đại Bàng ngươi lại có một nữa huyết mạch của đại Bằng Vương nha, cũng may là ngươi gặp được chủ nhân, cùng chủ nhân khế ước, cho nên kích hoạt ra huyết mạch Vương giả ra tới." Thanh âm vui sướng của Phượng Hoàng vang lên.

" Hoàng có phải sắm sét đó cũng là đại Bàng mà ra?"

" Chủ nhân đúng vậy, Linh thú chúng ta thường tu luyện đến cấp bậc cao, sẽ tự mình phong vương, đó không phải chân chính Vương, chỉ có huyết mạch thuần tịnh được thiên điện ( thiên lôi) đánh trên người, như vậy xương máu của nó mới thật sự là Vương, chỉ cần là đại bàng chủng tộc cấp bậc cao đến đâu, gặp nó đều phải đứng sang một bên, cho nên chỉ có huyết mạch chân chính của Vương, mới có cơ hội trở thành chân chính Vương.

" Hoàng như vậy, đại Bàng không phải sẽ gặp quy hiểm?" Vì nàng biết chỉ cần là triệu hồi sư, có người nào mà không muốn khế ước thú của mình là chân chính Vương đâu, nó có thể hiệu lệnh cả một chủng tộc của nó, cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay một thế lực khổng lồ.

" Chủ nhân yên tâm, đại Bàng là chân chính Vương, nhưng cũng chỉ có đại Bàng chủng tộc cấp bậc cao mới có thể cảm nhận ra, còn cấp bậc thấp chỉ biết huyết mạch của đại Bàng rất cao, nếu như đại Bàng không phát ra huyết mạch Vương."

Vân Phong Nhã lúc này mới yên tâm xuống, nàng nhìn về đại Bàng còn đang ngốc ngốc đứng đó còn chưa hoàn hồn lại, nàng cười khẽ,, đi đến lên vổ vổ cánh của nó nói.

" Chúc mừng ngươi đã chở thành chân chính Vương, từ nay tên ngươi kêu Kim Bằng, như thế nào?"

Kim Bằng lúc này mới hoàn hồn lại, đôi cánh vương ra nó ôm chặt Vân Phong Nhã vào lòng vui quá khóc lên, vì nó quá lớn cho nên chỉ có thể thấy được đôi chân của Vân Phong Nhã mà thôi.

" Chủ nhân,hu hu...cám ơn hu hu."

Vân Phong Nhã cũng vui cho nó cười vang lên, Bạch Hổ và Tử Điện Báo thì ngầm vang chúc mừng.

Vân Phong Nhã không biết là, khi sắm sét đánh xuống Kim Bằng, thì tất cả đại bàng trong rừng rậm này đều cuối thấp đầu triều về hướng Kim Bằng cung kính ngênh đoán vương của bọn họ đã xuất hiện.

Vương đại Bàng, tên: Kim Bằng.

Thuộc tính: Công.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Huyết mạch: Vương giả.

Cấp bậc: Thánh thú tứ giai.

Thuộc hệ: Phong.

Vân Phong Nhã không ngờ khế ước với Kim Bằng Vương, làm tiểu Hắc và tiểu Lôi trực tiếp tăng lên một cấp, tiểu Hắc hiện tại là Thánh thú ngũ giai, tiểu lôi và Kim Bằng đều là Thánh thú tứ giai.

" Chủ nhân, người không phải nói muốn đến đế đô sau? Bây giờ có Kim Bằng, với tốc độ của nó chỉ thua truyền tống trận khoảng một ngày mà thôi, ta còn nghe những người đi vào sơn lâm rèn luyện nói, truyền tống trận một ngày chỉ có thể vận chuyển năm lần, mà còn phải xếp hàng mua thẻ, có người còn phải chờ đến một tháng thời gian mới có thể xuất phát, không bằng chủ nhân người ngồi Kim Bằng đi còn nhanh hơn." Bạch Hổ nói.

Vân Phong Nhã có chút kinh ngạc hỏi." Kim Bằng, ta biết đại Bàng chủng tộc tóc độ bay nhanh nhất trong các linh thú có cánh, nhất là thuộc hệ Phong nguyên tố, nhưng chỉ thua truyền tống trận một ngày là thật sự?"

" Lạp Lạp, chủ nhân những đại Bàng khác làm sao có thể cùng ta so sánh, chờ đến ta có thể trở thành Thần thú, Kim Bằng còn có thể bay nhanh hơn truyền tống trận đấy." Nó kêu ngạo nói.

Vân Phong Nhã cũng không chần chờ nữa, nàng liền nhảy lên lưng Kim Bằng, Bạch Hổ và Tử Điện Báo cũng biến thành ngụy trang thú hình thể, vì chỉ có thánh thú mới có năng lực này, khi Vân Phong Nhã thấy trước mặt mình xuất hiện hai con mèo, một con màu trắng và một con màu vàng, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, cho nên tay nàng duổi ra chà đạp chúng nó một phen.

Kim Bằng bay lên trời lúc sao, nó liền dùng phong nguyên tố bao phủ Vân Phong Nhã lại, vì nó biết với tốc độ của mình sẽ làm phong thương đến chủ nhân mặt, làm an toàn cho chủ nhân lúc sau, nó liền như tia chớp xẹt qua bầu trời mà đi.

____ ____ ____

Trên Vách núi cao.

" Ha ha ha, ta xem các ngươi lần này làm sao chạy thoát." Thanh âm trung niên càng rở, nhìn trước mặt chặt vật ba người nói.

"Tạ Hùng, tên cẩu nô tài ngươi thật to ngan, cả công chúa ngươi cũng dám đã thương, để hoàng thượng biết được nhất định sẽ không buôn tha cho ngươi." Thanh âm tức giận của thanh niên nhìn những người trước mặt quát.

" Ha ha ha, Tư Đồ Hút, ngươi nghĩ ngươi là ai, trước mặt bổn tướng quân hô to gọi nhỏ, Tư Đồ gia các ngươi một năm trước đã bị hoàng thượng từ bỏ, khi các ngươi giúp công chúa trốn khỏi Bắc Chiến Quốc, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh, chỉ cần ai có thể đem được công chúa trở lại, thì sẽ được phong khác họ Vương, nhưng không ai ngờ được một năm vẫn không có người tìm được công chúa, nếu không vì nghe được tin tức đấu giá hội ở đế đô Đông Lân Quốc sẽ cử hành bán đấu giá Thiên Phú đan, Quốc chủ mới phái bản tướng đi theo hộ tống vài vị trưởng lão hoàng gia đến đây, thì cũng sẽ không tình cờ phát hiện được huynh muội ngươi, cũng sẽ không tìm được công chúa, cho nên vì khen ngợi bản tướng sẽ cho hai người các ngươi được chết toàn thây, ha ha."

Cả hai huynh muội Tư Đồ gia cũng không ngờ đến vì mình mà làm tin tức của công chúa bị tiết lộ, cả hai nhìn về thiếu niên áo bào trắng đứng chín giữa lạnh như băng, trên người nàng có vài vết thương, nhưng khí thế trên người của thiếu niên phát ra, làm người không cảm thấy hắn có chút nào chặt vật, huynh muội Tư Đồ gia quỳ một chân xuống đất.

" Chủ tử, là thuộc hạ thất trách làm liên lụy đến chủ tử, xin chủ tử trách tội." Cả hai huynh muội cuối thấp đầu thỉnh tội nói.

Thanh âm thanh lãnh khó phân biệt được là nam hay nữ, nhưng khi nghe kỹ thì trong đó có một chút độ ấm vang lên." Việc này không trách các ngươi, đứng lên đi."

" Tạ chủ tử." Cả hai đồng thanh nói.

" Ha ha, công chúa không hổ danh là hoàng thượng thương yêu nhất tam công chúa,cho dù chặt vật, nhưng khí thế vẫn như xưa, công chúa nếu người lúc trước chịu nghe lời hoàng thượng gả cho Chủ Thượng, thì sẽ không chật vật như ngày hôm nay, Hoàng hậu cũng không vì ngày mà chết, Tư Đồ gia cũng không vì ngày mà bị hoàng thượng buôn bỏ..."

" Cho nên đâu." Lạnh lẽo như băng thanh âm vang lên.

Tạ Hùng có chút sững sờ, nhưng tiếp theo hắn lại cười vang, nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, hắn xem ra hoàng thượng cũng không ngờ đến trên người của công chúa có cao giai linh khí che giấu giới tính đi, với thực lực Linh Vương nhị cấp của hắn vẫn không nhìn ra được giới tính của công chúa, thì những người khác thì càng không thể, hắn và phụ thân của hắn lúc trước vốn là thuộc hạ của đại tướng quân Tư Đồ gia Tư Đồ Kính, nhưng phụ thân hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện, nhưng thực lực của phụ thân hắn không có cách nào vượt qua đại Tướng quân Tư Đồ Kính, cũng chính là phụ thân của Tư Đồ Hút.

Một năm trước Tư Đồ Kính lại ngu xuẩn đi giúp hoàng hậu, đem tam công chúa đưa ra khỏi đế quốc, không chỉ là kháng chỉ còn là đắc tội với chủ thượng Thiên Cung, cho nên trong một đêm Tư Đồ gia bị diệt tộc, Tư Đồ Kính bị Thiên Cung người bắt đi để quy hiếp huynh muội của Tư Đồ Hút, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì, hôm nay hắn lại gặp được bọn họ, đúng là trời cũng giúp hắn.

"Công chúa, người nên ngoan ngoãn theo thần trở về cùng hoàng thượng nhận lõi, sau đó gả cho anh minh Chủ Thượng, như vậy đẹp cả đôi đường không tốt sao?" Hắn khuyên giải nói.

" Ta phi, lão bất tử đó, lão cũng xứng cưới chủ tử, lão nằm mơ." Tư Đồ Hút tức giận mắng.

" Ngươi thật to ngan, cả chủ thượng ngươi cũng dám mắn, tìm chết." Trên người hắn bọc phát ra Linh Vương nhị cấp đè ép qua đi.

Huynh muội Tư Đồ Hút cố gắng chịu đựng không để cho mình quỳ xuống, lúc này thiếu niên được gọi là công chúa cũng đem toàn bộ đại linh sư thất cấp thực lực của mình phát ra, để ngăn lại quy áp của đối phương, trận chiến át liệt lại tiếp tục.

Mà lúc này Vân Phong Nhã vừa đi vừa nghĩ trong thời gian, cuối cùng cũng sắp đến đế đô.

" Chủ nhân, ta nghe nói, ngoại trừ hoàng gia Kim Vệ đoại, thì bắc cứ người nào cũng phải đi vào trong thành, không được sử dụng khế ước thú hoặc là Thuần hóa thú có cánh bay vào bên trong thành, nếu không sẽ bị Kim Vệ đoại chận giết." Kim Bằng nói.

" Vậy một lát nữa, ngươi tiềm ngoài thành rừng cây xuống dưới là...." Vân Phong Nhã chưa nói hết câu thì tim chợt đau nhói lên một cái, nàng không hiểu sao cảm giác kêu nàng xuống phía dưới, vì nơi đó như là có cái gì đang kêu gọi nàng vậy.

" Kim Bằng xuống dưới."

Kim Bằng không hiểu vì sao chủ nhân bảo nó bay xuống, nhưng nó không hỏi gì, lời của chủ nhân nói, nó chỉ làm theo là được, nó trực tiếp bay xuống dưới.

Tạ Hùng biết thiên phú của công chúa rất kinh người, nhưng với thực lực đại Linh Sư thất cấp, có thể đối chiến với hắn Linh Vương nhị cấp lâu như vậy, tuy hắn không dùng hết thực lực vì sợ thương đến tánh mạng công chúa, như vậy Chủ Thượng nhất định sẽ không tha cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể từ từ chiến đấu cho đến hao hết Linh khí trong người công chúa là an toàn nhất, nhưng hắn không ngờ công chúa cho dù bị thương lại kiên cường như vậy.