Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 46: Cứu giúp thuộc hạ



Trong một nhà trọ lớn ở Đế Đô, trong viện một phòng lớn bên trong, có ba lão giả hơi thở cường đại,đang ngồi nghiêm túc vẻ mặt không vui nghe thủ hạ báo cáo.

" Bẩm Hoàng lão, chúng thuộc hạ đã đi khắp nơi tìm kiếm Tạ tướng quân, nhưng không thấy ngày ấy đâu cả." Một tên lam y cung kính nói.

Lão giả ngồi chính giữa phất tay, bảo hắn lui xuống, lão giả ngồi bên cạnh lên tiếng nói." Cái tên Tạ Hùng này, không biết đang dở trò gì nữa? Bình thường ở Đế Đô làm càng thì thôi, bây giờ đến Đông Lân Đế Quốc hắn còn không thu liểm tánh tình, bên ngoài có chết không sao, đừng làm liên lụy đến chúng ta kế hoạch là được." Lão tức giận nói.

" Tam Hoàng lão nói đúng, chúng ta lần này lấy danh nghĩa tham gia đấu giá hội đến đây, nhưng chủ yếu là vì mời vị luyện dược sư đại nhân này đến chúng ta Bắc Chiến Quốc làm khách khanh trưởng lão, Hoàng thượng cũng đã nói qua, chỉ cần vị luyện đan sư này đồng ý, đều kiện có chút quá đáng hoàng thượng cũng chấp nhận." Tứ Hoàng lão lên tiếng.

" Hai người các ngươi cho là ba Đế Quốc khác sẽ làm ngơ cho chúng ta đem người đi sao? Nhất là Đông Lân Quốc hoàng thất." Đại Hoàng lão nói.

" Vậy, chúng ta phải làm sao đây?" Tam hoàng lão hỏi.

" Hoàng Thượng đã hạ lệnh, nếu không có được, thì quỷ nó đi, mà nước bẩn thì tác đến Tây Lân Quốc người là được, bọn họ không phải thích cùng chúng ta đối đầu sao?"

Ba người nhìn nhau âm hiểm cười.

Vân Phong Nhã không biết bản thân đã bị người nhớ thương, nhưng cho dù có biết thì nàng cũng chỉ cười mỉa nói một câu." Muốn tính kế bổn thiếu gia, kiếp sau đi."

" Cung Nhiên cũng muốn vào Thành sao?"

Ai đó đang lợi dụng mình và đối phương đều là nam nhi, mà tay choàng qua cổ Bắc Cung Nhiên chiếm tiện nghi còn làm một bộ anh em tốt bộ dáng, ai, Cung Nhiên trên người thật thơm a.

Bắc Cung Nhiên thật sự không thích có người đụng chạm đến mình, nhưng không có cách nào tránh khai, vì hiện tại bọn họ đang ngồi trên lưng đại Bàng." Vân Phong Nhã, ta không thích có người choàng cổ."

" Vậy sao?"

Bắc Cung Nhiên thấy Vân Phong Nhã như vậy sản khoái lấy tay ra, nàng thở phào nhẹ nhõm khi, thì cả người cứng lại rồi, vì tay của hắn đặc trên eo của nàng.

" Cung Nhiên không thích, về sau ta chỉ đặc tay trên eo Cung Nhiên thôi."

Vân Phong Nhã vẻ mặt chân thành nói.

"Vân Phong Nhã, ta không thích bắt cứ ai đụng vào người ta." Bắc Cung Nhiên ném tay Vân Phong Nhã ra, lạnh lùng nói.

Vân Phong Nhã nhìn nàng ta ném tay mình ra, vẻ mặt bắt đầu ủy khuất lên, sống lưng đang ngồi thẳng tắp, cũng bắt đầu khom xuống, tội nghiệp hỏi." Cung Nhiên rất ngét ta sao, có phải... có phải ta đã làm sai cái gì không?" Vân Phong Nhã vừa nói vừa xoa xoa vạt áo ủy khuất hỏi.

Huynh muội Tư Đồ Hút biết tính cách của chủ tử mình, không thích người khác đụng chạm bản thân, nhưng thấy Vân đại nhân này cứ như vậy nhiệt tình thì sớm hay muộn chủ tử cũng sẽ tức giận, nếu như cả hai bên điều nháu lên thì rất phiền phức a, chủ tử cuối cùng cũng nhịn không được cũng nói xuất khẩu rồi, nhưng bọn họ không thấy Vân đại nhân này không vui, mà là một bộ ủy khuất bộ dáng, nhưng khi nghĩ đến Vân đại nhân tuổi tác thì chợt hiểu ra, Vân đại nhân này thực lực có cao đến đâu thì chỉ mới là đứa trẻ mười ba tuổi thôi.

Bắc Cung Nhiên thấy Vân Phong Nhã ủy khuất hỏi mình có phải ngét hắn không? Nhìn dáng vẻ ủy khuất của hắn nàng có chút tâm mềm nói." Ta không có ngét ngươi, nhưng ta thật sự không thích có người đụng chạm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Thanh âm không giống như mọi khi như vậy lạnh.

Vân Phong Nhã vẫn xoa xoa gốc áo, ủy khuất nói." Nhưng ngoại công nói, chỉ có không thích làm bạn hữu, mới... mới bị ngét bỏ, không cho đụng vào!"

Bắc Cung Nhiên không biết phải làm sao, thấy hắn bình thường rất hoạt bát bộ dạng, bây giờ lại thấy hắn như vậy ủy khuất, nàng thật không biết phải làm sao, thì lại nghe hắn nói tiếp.

" Ta biết gia tộc không thích ta cho nên mới đem ta đuổi ra khỏi gia tộc, cả dòng họ cũng không cho ta lấy, cũng nhờ có ngoại công thu lu ta, cho nên... Cung Nhiên cũng giống họ không thích ta phải không?" Vân Phong Nhã ngẹn ngào nói.

Bắc Cung Nhiên ba người họ cũng không ngờ trước mặt họ thiếu niên thiên tài này lại có chuyện xưa đao lòng như vậy, bọn họ không biết thiếu niên này là như thế nào ảo qua đi.

Bắc Cung Nhiên nghe xong Vân Phong Nhã lời nói, không hiểu sao tim nàng có chút khó chịu, nàng không tự chủ được mà ôm thiếu niên đơn bạc thân mình vào lòng an ủi."Ngoan, Chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nó nữa, ngoan."

Vân Phong Nhã nhân cơ hội ôm eo Bắc Cung Nhiên, không có người nhìn đến, trong mắt giảo hoạt toàn là ý cười của nàng, có chút ủy khuất nào đâu, Vân Phong Nhã cũng không biết bản thân vì sao lại muốn thân cận nàng ta đến như vậy, vì mỗi lần gần nàng ta tim nàng cảm thấy rất là thoải mái, giống như có cái gì lấp đầy nó vậy, nếu đã như vậy, thì nàng làm sao có thể để cho Cung Nhiên nàng ta thoát khỏi lòng bàn tay của mình được, nàng ấy không công, cũng phải bẻ cho nàng ấy công.

"Vậy, Cung Nhiên về sau đừng ngét bỏ ta có được không?" Tội nghiệp hỏi.

Bắc Cung Nhiên không mấy tự nhiên khi có người ôm eo mình như vậy, nàng không hiểu sao tim mình lại đập nhanh như vậy, nàng thật không biết có nên đồng ý không, nàng thật sự không ngét hắn, nhưng nếu đồng ý, hắn có phải hai không hấn thường ôm eo nàng, nàng còn đang suy nghĩ thì cảm giác được hắn từ từ buôn eo nàng ra.

" Ta...ta đã biết, về... về sau ta sẽ không..."

" Hảo, chúng ta là bằng hữu." Bắc Cung Nhiên kiên định nói.

" Cung Nhiên nói thật? Về sau chúng ta là bằng hữu rất thân, rất thân có phải không?" Vân Phong Nhã sáng trong con ngươi nhìn Bắc Cung Nhiên.

" Phải, chúng ta..." Vả vờ ho vài tiếng nói tiếp." chúng ta về sau sẽ là bằng hữu rất thân." Bắc Cung Nhiên không được tự nhiên nói.

" Hoan hô, Cung Nhiên tốt nhất." Lại ôm một cái.

Trong không gian Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Tử Điện Báo, đều há hốc mồm nhìn chủ tử của mình không biết xấu hổ mà diễn khổ nhục kế, bọn họ thật đồng tình với Cung Nhiên tiểu thư này a, bị bán mà còn vui vẻ giúp đếm tiền, thật bi ai a.

Bạch Hổ ánh mắt lấp lánh nói một câu" Chủ Nhân đúng là đệ nhất vô sỉ a."

Kim Bằng giảo một cái, xém chút nữa quên quạt cánh rồi.

Khi xuống núi thì Vân Phong Nhã cùng Bắc Cung Nhiên chia ra hai đường, Vân Phong Nhã cũng sớm đoán được Cung nhiên sẽ không cùng mình vào Đế Đô, vì bên trong Đế Đô hiện tại có không ít Bắc Chiến Quốc người, nhưng Cung Nhiên cũng đã nói sẽ đến Linh sư học viện báo danh, như vậy rất nhanh có thể gặp lại nàng ấy rồi, nên Vân Phong Nhã cũng không cảm thấy mất mát nữa.

Vân Phong Nhã cho Kim Bằng đáp xuống cánh rừng cách kinh thành khá xa vì nàng không muốn có người nhìn đến Kim Bằng, Vân Phong Nhã lấy nhanh tốc độ chạy về hướng cửa thành đi, chạy được một đoạn Vân Phong Nhã cảm nhận được phía trước có người đang đánh nhau, nàng ngừng cước bộ lại.

Rừng cây bên trong, có ba người trung niên nam nhân đứng ba gốc hình tam giác, mà bên trong hình tam giác có sáu người rất là chặt vật đang bị vây lên.

" ha ha Ta xem các ngươi chạy đâu cho thoát, ai bảo các ngươi nghe được chuyện không nên nghe." Thanh âm kiêu ngạo của nam nhân vang lên.

"256 ngươi đi trước, năm người chúng ta sẽ ngăn bọn họ lại, ngươi về báo với các chủ chuyện đã phát sinh, nhanh." Một thanh niên cường trán trên người có không ít vết thương quát lên.

" Lão đại ta không đi, từ lúc chúng ta gia nhập Phượng Nhã các, chúng ta chính là huynh đệ, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết." 256 kiên định nói.

" Mẹ nó, tiểu tử ngươi nghe cho rõ, nếu chúng ta tất cả đều chết hết, ai sẽ nói cho các chủ biết để giúp chúng ta báo thù." Hắn quát lớn.

" Lão đại nói đúng,256 ngươi nhất định nói với các chủ giúp huynh đệ chúng ta báo thù biết không? 252 lên tiếng.

" Muốn chạy, những con kiến như các ngươi phản kháng cũng đã đủ lâu rồi, trước khi chết, chúng ta sẽ cho các ngươi thấy tuyệt học của Chu gia chúng ta, ha ha"nam nhân dẫn đầu lên tiếng cười to.

Dứt lời ba người họ cùng tập hợp Linh lực lại thành một, một đại Linh Sư tứ cấp và hai Đại Linh sư tam cấp thực lực hợp lại hình thành một quả cầu lửa thật lớn, dưới đại Linh sư thực lực của bọn họ làm sao chống đở nỗi.

" Cho ta đi." Quả cầu lửa như được mệnh lệnh, lấy nhanh tốc độ đánh về hướng sáu người bọn họ.

" Hàn Băng chảm." Thanh âm tức giận vang lên.

" Ầm..." Tiếng nổ mạnh.

Khi xương mù do hàn băng cùng hoả cầu đánh vào nhau tan đi, thì trước mặt bọn họ xuất hiện một thiếu niên hồng y đeo mặt nạ, tay cầm bạc kiếm, sức mạnh của gió do lực lượng nổ mạnh mà ra, làm vạt áo hồng y phất phơi trong gió, thiếu niên đôi mắt đen sâu không thấy đáy, trên người sát khí nồng đậm, làm người lạnh cả sống lưng, nhưng khoé miệng như có như không ý cười, thiếu niên giống như một đóa Mạng Đà La hoa, vừa xinh đẹp lại vừa độc.

Ba nam nhân trung niên hốt hoảng nhìn thiếu niên hồng y tay cầm bạc kiếm rất giống trong gia tộc bức họa của một người hiện tại không một ai dám chiu chọc, chính là Huyết Dạ đại nhân, bọn họ rất nhanh lấy lại bình tĩnh chấp tay nói.

" Huyết Dạ đại nhân, chúng ta là người của Chu gia, nghe qua đại danh của Huyết Dạ đại nhân đã lâu, hôm nay có cơ hội gặp mặt, thật là hân hạnh, gia chủ......."

" Người chết, lắm lời như vậy nhiều làm chi?" Thanh âm tà mị lười biến dể nghe, nhưng lời nói làm người phải sợ hãi.

" Ý Huyết Dạ đại nhân là gì? Chẳng lẽ Huyết Dạ đại nhân thật sự muốn cùng Chu gia chúng ta đối đầu ư" Dẫn đầu Nam nhân đôi mắt thâm trầm hỏi.

Vân Phong Nhã khoé môi khát máu nở rộ ra, trong mắt toàn là sát ý.

" Cho dù là hoàng đế lão tử đến, dám đụng đến người của Bản Điện chỉ có một con đường, là chết."

Dứt lời, Vân Phong Nhã thu hồi Hàn Băng kiếm, trên hai bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ và một màu nâu vàng, thù thuộc tính, Vân Phong Nhã vừa rồi thấy được bọn họ ba người cùng nhau hợp lực hình thành hoả cầu, lực lượng của hỏa cầu rất mạnh có thể đối chiến với Đại Linh Sư thất cấp, lúc nãy nàng là dùng toàn lực mới có thể phá tan hoả cầu lửa, nếu như hai thuộc tính khác nhau hợp lại thì sức mạnh của nó như thế nào, vì an toàn nàng chỉ dùng sáu phần thực lực.