Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 8: Quyết đấu (1)



"Ha... ha... ha " Tô đại sư cảm nhận được Vân Phong Nhã có chút nóng nẩy khó chịu, cười gượng hai tiếng nói." Không! Chúng ta tuyệt đối không điều tra khách hàng, chỉ là ta có chút hiếu kỳ thôi, không biết công tử muốn bán là đan dược gì?"

" Là phục Linh đan và chữa thương đan." Vân Phong Nhã nhìn về xinh đẹp nữ tử nói." Cô nương giúp ta lấy cái mâm đến đây.

Nữ tử ngẩng người không hiểu đây là ý tứ gì, lão giả cũng vậy.

" Đại nhân... ngày nói lấy cái gì cơ?" nữ tử tưởng bản thân nghe nhầm, nên hỏi lại.

" Giúp ta lấy cái mâm đến, đa tạ."

"Cái gì... lấy cái mâm?" Nữ tử lần này khẳng định bản thân không có nghe nhầm.

Vân Phong Nhã khó hiểu nhìn nàng ta, kêu lấy cái mâm thôi, nàng ta làm gì mà kích động như vậy.

Nữ tử đờ đẫn ra ngoài, chưa tới năm phút đã cầm cái mâm nhỏ lại đây, Vân Phong Nhã nhận lấy, trước sự hồ nghi của lão giả và nữ tử. Nàng đã suy tính từ trước để cho thuận tiện nên đã đem đồ vật để vào trữ vật. Lúc này Vân Phong Nhã từ trữ vật lấy ra vài cái lọ rượu nhỏ, sau đó đổ đồ vật trong lọ ra. Dưới cảnh tượng xưa nay chưa từng có kia, lão giả cùng nữ tử hai mắt trừng lớn, miệng thì thành hình chữ o, mà nhìn từng viên, từng viên đan dược từ trong lọ rơi xuống, mỗi một viên như làm tim họ nhảy mạnh một cái.

Cuối cùng Vân Phong Nhã cũng đã đổ hết đan dược ra, nhìn về lão giả.

" Chỉ có nhiêu đây thôi."

Vân Phong Nhã thấy vẻ mặt của hai người cứng đơ ra, nàng thầm nghĩ tại sao người của Ngọc Trai Các không mấy bình thường đây.

Vân Phong Nhã nào biết đâu rằng, hành động đổ dược của nàng, có bao nhiêu đả kích người xem. Tô đại sư mỗi lần luyện ra một lọ nhị cấp đan dược nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn viên, càng không phải mỗi lần luyện đan đều có thể thành công. Cho nên đan dược có bao nhiêu trân quý mọi người điều biết rõ, mà thiếu niên này không chút bận tâm xem nó như đường đậu để vào lọ chứa rượu. Hôm nay thấy một màn này đã làm hắn cả đời khó quên.

Nhưng khi nghe thiếu niên nói " chỉ có nhiêu đây thôi." Khoé miệng của hắn giật giật mấp mấy, nhìn đan dược trong mâm, đôi tay hắn đều phải rung lên, còn nữ tử thì chết trân như tượng đá vậy. Cứ nhìn, cứ nhìn....

Vân Phong Nhã nhìn thấy hai người họ chỉ nhìn mà không điếm, nàng cũng thật bất đắc dĩ. Cuối cùng, chính nàng đành phải nhắc nhở hai người họ, nếu không thì chẳng biết khi nào họ mới có thể hoàn hồn tỉ mỉ kiểm kê số lượng đan dược trên bàn.

" Có thể kiểm tra đan dược rồi."

" A.....ờ.... kiểm tra, kiểm tra!"

Nửa canh giờ sau, họ cũng kiểm tra xong đan dược trong mâm, Tô đại sư cũng đã khẳng định được đan dược là do thiếu niên hồng y này luyện thành. Độ thuần khiết cao đến như vậy, ít nhất cũng là tam phẩm luyện đan sư, lão thật sự không thể nào tin được, thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy, đã là tam phẩm luyện đan sư. Đúng là thiên tài trong thiên tài, xem khí chất của thiếu niên này, chẳng lẽ xuất thân từ lãnh đời gia tộc nào đó. Có điều không đúng lắm, đã là thiếu gia của lãnh đời gia tộc còn cần bán đan dược sau?

Thôi... thôi Lão không cần nghĩ nhiều, chỉ cần biết không thể đắc tội thiếu niên này là được, lão nhìn Vân Phong Nhã rất là cung kính nói.

" Công tử... không phải.. đại... đại sư chúng tôi đã tính toán xong, tổng cộng tất cả có hai trăm hai mươi viên, một trăm viên nhất phẩm, độ tinh khiết chín mươi lăm phần trăm. Còn lại một trăm hai mươi viên nhị phẩm độ tinh khiết..." Lão giả nuốt một ngụm nước miếng." Độ tinh khiết chín mươi lăm phần trăm."

Lão giả thật sự không thể nào tin được, lại có người luyện ra độ tinh khiết cao như vậy. Bản thân hắn là tam phẩm luyện đan sư, nhưng hắn luyện ra nhị phẩm đan dược cao nhất cũng chỉ có tám mươi phần trăm độ tinh khiết. Đan dược độ tinh khiết càng cao thì tạp chất bên trong càng ít, sẽ không làm ảnh hưởng đến tu luyện giả, nên giá cả lại càng đắc đỏ.

" Kêu ta Phong công tử là được."

Vân Phong Nhã cứ nghe một vị lão giả gọi nàng là đại sư thật sự không thuận tai vừa mắt chút nào, nên đành cho lão cái tên để tiện xưng hô.

" Vâng, Phong công tử. Ngọc Trai Các chúng tôi có quy định bình thường mua đan dược và bán ra mỗi một viên đan dược thì chúng tôi thu lợi nhuận trong đó là năm phần trăm. Đan dược của ngài đây, độ tinh tinh khiết tới chín mươi lăm phần trăm, nói thật, tiệm chúng tôi chưa từng có đan dược có độ tinh khiết cao như vậy. Vì thế chúng tôi định thu lợi nhuận lần này chỉ thu hai phần trăm, hy vọng công tử về sau có đan dược sẽ ưu tiên cho Ngọc Trai Các chúng tôi. Ngài thấy thế nào?"

Chỉ cần số đan dược này do Ngọc Trai Các bán ra ngoài, Ngọc Trai Các danh tiếng sẽ càng vang xa, lão càng có khả năng sẽ được điều đến Tổng bộ của Ngọc Trai Các, nghĩ đến đây đôi mắt của lão nhìn Vân Phong Nhã càng thêm phát sáng.

Vân Phong Nhã thấy Ngọc Trai Các cũng rất biết cách lôi kéo giữ chân khách hàng, nàng cần tiền Ngọc Trai Các cần tiếng, cả hai đều được lợi. Cho nên không một chút do dự nàng lập tức gật đầu đồng ý.

" Được."

Lão giả thấy Vân Phong Nhã đồng ý, cười đến híp cả mắt, lập tức kết toán, lão giả sợ chậm một lát Vân Phong Nhã sẽ đổi ý vậy.

" Một viên nhất phẩm là 2.550 Kim tệ, một trăm viên là 255.000 Kim tệ. Nhị phẩm đan dược, một viên 6.550 Kim tệ. Một trăm hai mươi viên là 786.000 Kim tệ, cộng lại là 1.041.000 Kim tệ. Do đan dược chỉ là chữa thương đan và phục Linh đan, nếu như là trợ cấp đan, thì gấp ba lần giá cả này. Còn nữa, đan dược tam phẩm trở lên, có thể đem bán ở đấu giá hội."

Hắn vừa tín toán vừa giải thích cho Vân Phong Nhã nghe.

" Phong công tử, đây là Kim tạp, bên trong có 1.041.000 Kim tệ mời người xem xét, vì chúc mừng chúng ta lần đầu hợp tác, lợi tức lần này chúng tôi không lấy." Lão giả cung kính đưa Kim tạp cho Vân Phong Nhã. Tiếp theo lão giả từ trữ vật lấy ra một tấm thẻ màu đen " Còn đây là thẻ khách quý cao cấp nhất của Ngọc Trai Các, sau này công tử đi đến đâu, muốn mua gì chỉ cần là cửa tiệm Ngọc Trai Các mở đều được nhận ưu đãi. Công tử chỉ cần đưa hơi thở vào bên trong để thẻ nhận chủ là được, nếu có đánh mất, người khác nhặt được cũng dùng không được."

Thẻ cao cấp này mỗi chi nhánh chỉ có một cái, có nghĩa là Nguyệt Vân Thành chỉ có một cái, chỉ có người có thể làm danh tiếng Ngọc Trai Các càng vang dội, mới có thể có được nó. Riêng những gia tộc khác chỉ có thẻ Khánh quý mà thôi. Lão giả không chút do dự đưa cho Vân Phong Nhã, lão tin tưởng gia chủ biết được cũng sẽ đồng ý.

Vân Phong Nhã tiếp nhận thẻ đen, hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt chợt lóe sáng lên, khoé môi nàng cong cong nói." Tô đại sư, ngài có thể giúp ta làm một việc nhỏ không?"

" Phong công tử, mời nói."

" Ta muốn đem toàn bộ Kim tệ này, nhờ Tô đại sư đến sòng bạc Trần gia mua Vân gia thắng, được chứ?"

Kim tạp giống như thẻ ngân hàng vậy, cũng có phân chia.

1- Đồng tạp. 500.000 Kim tệ trở xuống.

2- Bạc tạp. Phải có 500.000 Kim tệ trở lên.

3- Kim tạp.Phải có 1.000.000 Kim tệ trở lên đến 10.000.000 kim tệ mới đầy.

Tô đại sư có chút giật mình trước câu nói của Vân Phong Nhã, đây là có ý gì? Theo như lão biết, trận chiến này Vân gia tất bại. Nhưng tại sao Phong công tử đem toàn bộ Kim tệ mua Vân gia thắng? Lão hoài nghi nhìn thiếu niên như muốn nhìn xem có ra được một chút manh mối nào không, đổi lại chỉ thấy thiếu niên cười như không cười nhìn lão. Cảm giác chột dạ dâng lên, lão hơi xấu hổ cười gật đầu đồng ý giúp đỡ.

" Phong công tử yên tâm, chuyện nhỏ này không là gì cả."

Vân Phong Nhã đứng lên, " Cảm ơn ngài." Sau đó từ trong phòng biến mất, lão giả ngây ngẩn cả người, với thực lực đại linh sư lục cấp của lão, lại cảm ứng không được thực lực của đối phương. Đây nào còn gọi là thiên tài, là quỷ tài mới đúng.

Qua không bao lâu, cả Nguyệt Vân Thành đều bùng nổ, không vì cái gì khác, chính là Ngọc Trai Các chủ quản, xuất ra 1.000.000 Kim tệ mua Vân gia thắng khiến mọi người không thể nào tin được. Cũng có người bất đầu do dự lên, một số người cũng bắt đầu mua Vân gia thắng.

Thời khắc mọi người chờ mong trận chiến giữa Vân gia và Trần gia, cuối cùng cũng đã đến. Nếu là trước kia, chắc chắn mọi người sẽ không mấy xem trọng trận đấu này, nhưng mở ra đánh cược giữa hai nhà, thì trận chiến này đã không còn như trước. Phần lớn trong số họ đều mua Trần gia thắng, chỉ có một ít người tham lợi cao, mua một lời năm mới mua Vân gia thắng. Vì vậy, sắc trời còn chưa sáng sân quyết đấu đã tụ tập rất nhiều người đến xem trận chiến.

Lúc này người của Chương gia và Ngọc Trai Các chủ quản Tô đại sư cũng đến, họ được mời đến làm trọng tài. Trên sân quyết đấu, người nhà hai bên đều có mặt đông đủ, nhưng Vân gia lại có một người không đến, không ai khác chính là Vân Phong Nhã.

Trần Tôn nhìn qua những người Vân gia, không thấy Vân Phong Nhã đâu, liền chuyển ánh mắt khinh thường đến trên người Vân Chiến, khoé miệng khẽ cười nhếch lên mỉa mai nói.

" Hahaha, Vân gia chủ, cháu ngoại trai của ngươi không phải vì sợ quá nên bỏ chạy chứ? Nếu không, sao bây giờ còn không thấy bóng dáng, không ngờ người Vân gia yếu đuối như vậy, ngay cả chiến cũng không dám ra... hahaha."

Sắc mặt Vân Chiến hơi đổi ông có chút lo lắng cho Vân Phong Nhã, tối qua ông còn nói mấy câu với Vân Phong Nhã trước khi tiểu tử đó về viện của hắn. Vậy mà sớm cho người đến gọi hắn thì không thấy người đâu, nhưng ông tin tưởng Nhã nhi sẽ không quên chuyện quyết đấu.

" Trần Tôn tiểu tử, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, Nhã nhi nhất định sẽ đến." Ông hừ một tiếng, trên mặt không hiện ra chút lo lắng nào.

Lão già này! Thật không biết tốt xấu, lão dám bắt kính với hắn như thế. Chờ đến khi trận chiến kết thúc, hắn muốn xử lý Vân gia như thế nào, không phải là tùy ý hắn sao? Trần Tôn hung tợn trừng mắt Vân Chiến, không che giấu được sự hưng phấn của hắn.

Thời gian sắp đến rồi, nhưng vẫn không thấy Vân Phong Nhã xuất hiện, Vân Chiến cũng bắt đầu lo lắng, ông không phải sợ Vân Phong Nhã lâm trận bỏ trốn, mà là lo lắng, Vân Phong Nhã gặp chuyện gì nguy hiểm.

" Gia gia, Phong Nhã chắc chắn sẽ đến." Đột nhiên tiếng thiếu nữ vang lên bên tai, thiếu nữ hơi mỉm cười kiên định nhìn ông, làm ông cũng bình tâm lại.

"Cầm nhi cũng phải cẩn thận biết không?" Ông ôn hòa nói.

" Ha ha, bổn gia chủ thấy rằng hắn sẽ không đến đâu. Ta cho Vân gia các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi quy thuận Trần gia, chuyện cũ bổn gia chủ sẽ không truy cứu, thế nào?"

Trần Tôn hiện tại rất là đắc ý, nếu như không tốn một chút sức lực nào thu được Vân gia vào tay, hắn còn nên cảm tạ Vân Phong Nhã.

" Ngươi nằm mơ." Vân Chiến tức giận quát.

__________________________________

( halarm122017.🤗)