[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng

Chương 4



EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

"Con ghen tị."

Sau khi đám loi nhoi kia đi hết, Lucius hơi cúi người, trịnh trọng lên án Harry đang nghiêm túc phê luận văn.

Harry ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y, thản nhiên hỏi: "Vậy nên?"

"Vậy nên yêu cầu bồi thường." Hai tay Lucius chống trên bàn làm việc, ngữ khí nghiêm túc đến mức chẳng có chút ý trêu đùa nào "Ngài quá phóng túng với mấy đứa nhóc kia, bọn họ tốt hơn con sao?"

*Phóng túng: Nuông chiều.

Harry ném bút lông chim sang một bên, dựa vào lưng ghế, hay tay nhàn nhã đặt trên bụng, dù bận nhưng vẫn ung dung đánh giá y từ đầu đến chân.

Thiếu niên trước mặt mặc đồng phục màu đen, tuy cúc áo màu bạc được cài đến nấc cao nhất, nhưng lại có một loại khí chất cấm dục hút mắt, lúc này lại hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống mình, giữa chân mày toàn là mấy chữ không đứng đắn.

"Nói đến phóng túng............"

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt dịu lại "Trước mặt ta, còn ai có thể làm càn hơn trò?"

Lucius hình như vì ánh mắt dịu dàng của hắn mà híp mắt cười, không chút khách khí vòng qua bàn làm việc chen vào cái ghế dựa to kia, được voi đòi hai bà Trưng oán giận nói: "Mấy tên nhóc con chưa thành niên, chỗ nào đáng cho giáo sư ngài lo lắng như vậy —— ngài chưa bao giờ đối xử với con cẩn thận như vậy."

"Làm sao lại giống nhau được?"

Harry quay đầu nhìn y, pha chút buồn cười nói: "Nhưng mà, nói người ta là nhóc con, con rõ ràng có lớn bọn họ bao nhiêu đâu."

"Con đã thành niên, giáo sư." Lucius nhấn mạnh lần nữa, trong mắt bốc ra một chút hoả khí, bước đến "chóc" lên mặt hắn một cái "Đừng xem con là trẻ con mà đối đãi, được không?"

"Được rồi."

Harry nhìn y một lát, khẽ thở dài, dường như rất bất đắc dĩ, giơ tay tháo mắt kính xuống, tuỳ tiện để lên bàn.

Không có mắt kính ngăn cản, đôi mắt trầm tĩnh kia thêm vài phần sắc bén, hay nói cách khác, hắn lười giấu nó đi.

Uy nghiêm, cường thế, thậm chí là nguy hiểm, uy áp phóng ra tứ phía mặc dù hắn không hề tức giận, hệt như một vị vua rừng rậm, một vị thượng giả sát phạt quả quyết, không phải một giáo sư tầm thường.

Nếu nói Harry Potter trước đó vẫn đang là một con sư tử thu móng vuốt sắc bén của mình lại, lười biếng phơi nắng, thì giờ phút này đây, toàn bộ khí tràng của hắn như bùng nổ, không dung bất kỳ kẻ nào dám cãi lại chúa tể sơn lâm.

Tim Lucius nhịn không được đập mạnh, y mê muội nhìn hắn, hoàn toàn không thể dời ánh mắt tham luyến của mình đi nơi khác.

*Tham luyến: Say đắm.

Y chỉ mới thấy loại trạng thái này của Harry một lần duy nhất, là khi người này vừa đến Hogwarts nhậm chức giáo sư, nghe tin có giáo sư mới nên mới tò mò vài câu, cuối cùng gặp được giáo sư Riddle, bên cạnh còn có một người trầm ổn cùng bình tĩnh, đó là một loại khí chất có thể lập tức làm thay đổi không khí xung quanh.

Chỉ một cái liếc mắt này liền khiến y động tâm.

Harry thong thả ung dung cúi người, tay trái ấn lên tay vịn, tay phải nắm cằm mình, ngón cái nhẹ nhàng day day cánh môi hồng nhạt của bản thân.

"Giáo sư?"

Lucius thoát khỏi hồi ức, phát hiện cả người đã bị vây lại, loại tư thế ái muội nguy hiểm không phải mình nắm thế chủ động này làm y hơi ngửa ra sau, bản năng muốn lùi lại, nhưng vẫn như cũ ương ngạnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt như đang đánh giá con mồi của hắn.

"Biết người lớn hôn thế nào không? Nhóc con ~"

Harry khẽ cười, chậm rãi thu lại bàn tay đang vuốt môi mình, ngay lúc y thở hổn hển, cúi đầu hôn sâu.

Đó là một nụ hôn quá mức mãnh liệt, người tóc đen như đang kiên nhẫn nhấm nháp con mồi, từ đầu đến cuối đều khống chế nhịp điệu, từ nhẹ nhàng bắt đầu, đến mạnh bạo chiếm đoạt, từng bước ép sát, làm thiếu niên dưới thân không thể kiềm chế bản thân mà rơi vào nụ hôn kịch liệt này.

Lucius lúc này mới phát hiện, mấy hành động dụ dỗ trêu chọc của mình lúc trước ngây thơ biết bao nhiêu.

Cửa văn phòng chỉ khép hờ, có thể nghe rõ âm thanh nói chuyện cùng tiếng bước chân từ ngoài hành lang, tuy vậy nhưng ý nghĩ xấu hổ về việc nếu có người nào đó tình cờ đi vào chỉ tồn tại trong đầu y vài giây, lý trí như một miếng băng mỏng đụng phải ngọn lửa hừng hực, rất nhanh liền tan biến không còn gì, khiến cổ họng khô khốc đến khó tả.

Thích khống chế, nhưng cũng thích nương theo.

Ham muốn được thoả mãn tột độ.

Như thể đang ở trên mây, nhưng cũng như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Y run rẩy muốn thoát ra, nhưng cũng vô thức níu lấy hắn đòi hỏi thêm.

Đầu óc quay cuồng, hô hấp hỗn loạn, cổ họng nghẹn ngào nỉ non những âm thanh ngọt nị.

Không biết qua bao lâu, đến khi cánh môi được buông tha, hai cánh tay của Lucius vẫn vô lực vòng quanh cổ Harry, gò má nóng bừng như có lửa đốt, nếu không phải eo được ôm lấy, e rằng đã sớm xụi lơ trên ghế.

"Giáo sư.........." Đôi mắt y phủ tầng sương mỏng, hơi thở không ổn định nỉ non, bỗng nhiên lại thấp giọng cười, miệng cứ như uống phải một muỗng mật ong, âm thanh hơi khàn nhưng vô cùng mềm mại "Harry...."

"Ừ?" Harry dùng âm mũi rất nhỏ lên tiếng, một lần nữa ngồi xuống, ngón tay khi có khi không vỗ về chơi đùa mấy sợi tóc của y, vẻ mặt thả lỏng như một con mèo lớn thỏa mãn.

"Em nói rồi, ngài sẽ là của em."

Lucius nắm lấy bàn tay đang ôm eo y, mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt rũ xuống ý cười thoải mái.

"Đúng vậy." Harry không khỏi nở nụ cười "Mị lực của thiếu gia Malfoy đúng là không cưỡng lại được."

"Như vậy" Lucius nỗ lực bình tĩnh lại hô hấp, khẽ hỏi "Em có thể giới thiệu với người khác, đây là người yêu của tôi, Harry Potter được chứ?"

"Tất nhiên."

"Có thể gọi tên của ngài?"

"Ngoại trừ trên lớp ——"

"Có thể cảnh cáo người khác không được theo đuổi ngài?"

"Lúc trước em không làm sao?"

Đuôi lông mày của y vui sướng nhướng cao, chui vào lòng Harry, đôi mắt xanh xám sáng lấp lánh, ngửa đầu cười nói: "Thế em cũng có thể tìm ngài hẹn hò trong kỳ nghỉ Giáng sinh sao?"

"Bất cứ lúc nào." Người yêu nhỏ hình như có chút dính người, Harry nghĩ đến cuộc sống quạnh quẽ mấy năm qua, trong lòng có thêm vài phần chờ mong "Ta mua nhà ở ngoại ô Luân Đôn, xung quanh là Muggle, nếu em không ngại ----"

"Đương nhiên là không!" Lucius lúc này làm sao còn để ý mấy điều đó, tròng mắt y hơi đảo quanh, ngập ngừng hỏi: "Nếu nói như vậy, kỳ nghỉ em sẽ đến thăm —— có cần chuẩn bị quà gì không?"

Hầu hết mọi người đều hoàn toàn không biết chút gì về lai lịch của giáo sư Potter, không biết trong quá khứ hắn đã trải qua cái gì, không biết về gia đình của hắn, thậm chí chẳng ai biết nhà hắn ở đâu.

Có lẽ Dumbledore biết, lão già kia chắc chắn sẽ không để một nhân vật có mùi nguy hiểm ở trong Hogwarts.

Lucius mong chờ nhìn hắn, nóng lòng không chờ nổi muốn biết.

"Không cần." Harry vẫn cười nhạt như cũ, ngữ khí bình tĩnh không chút khác thường "Chỉ có ta."

Đôi mắt xanh xám ngưng đọng, sau đó hiện lên một tia ảo não, Lucius mím môi, có chút hận mình thiếu kiên nhẫn, y ít khi vội vàng lỗ mãng như thế này, ai biết sẽ nhận được một câu trả lời như vậy chứ.

Có lẽ vội vàng như vậy, xuất phát từ khát khao thầm kín sâu thẳm trong tim, từ nơi không ai chạm đến được.

Khát vọng được sở hữu tất cả sự chú ý của đối phương, chiếm hết toàn bộ sự dịu dàng của hắn, khiến ánh mắt không bao giờ đặt ở nơi khác được.

Ghen ghét tất cả những người hắn để ý, thậm chí là mọi thứ, hận không thể làm cho trong thế giới của hắn chỉ có mỗi y.

Muốn cho người này tất cả, nhưng muốn mình là tất cả của hắn.

Nhưng Harry cứ bình tĩnh như vậy, như chỉ đang trần thuật một điều gì đó nói: "Chỉ có ta."

Tựa như ngày cả gia đình đoàn tụ, thì cô đơn lẻ bóng là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Ngực hơi nhói lên, trong đầu Lucius xuất hiện hai loại ý niệm hoàn toàn bất đồng.

—— Không phải vừa đúng thời điểm sao, nếu hắn hai bàn tay trắng, vậy mi là tất cả những gì hắn có.

—— Phải mất đi bao nhiêu mới thản nhiên nói ra như vậy, mi không đau lòng sao?

Đau lòng muốn chết, y nói với bản thân mình, cho dù biết rằng người đàn ông trước mặt này đã mạnh mẽ đến mức chẳng cần bất cứ một lời an ủi hay thương hại nào.

"Không phải như vậy —— ngài còn có em."

Thiếu niên bạch kim nhích lại gần, dán môi mình lên cánh môi hắn nhẹ nhàng hôn, như là đang xin lỗi, cũng như thể đang hứa hẹn "Còn có em."

Khoé môi Harry vương chút ý cười, hai tay vòng qua ôm eo y, tuỳ ý để y cố gắng an ủi mình.

Hắn từng đọc qua câu chuyện của chính bản thân, dưới ngòi bút của một Ravenclaw giọng văn rất hay, ngoại trừ việc hơi giật gân, đứa nhỏ đó đã tận lực khách quan miêu tả toàn bộ về hắn, từ thời thơ ấu không mấy êm đềm, đến cuộc phiêu lưu của những người trẻ tuổi. Hay là những lần đổ máu hy sinh suốt mấy năm chiến tranh ròng rã, còn có thế lực khắp nơi sau khi chiến tranh kết thúc, cùng với đủ loại chính sách xây dựng lại thế giới phép thuật Anh.

Trong đó nói, cực khổ cũng là một loại của cải, chính những ngày tháng gian nan đó, đã rèn giũa ra một người lãnh đạo ưu tú và mạnh mẽ, người đã đem hy vọng cùng ánh sáng cho mọi người trong bóng tối, hợp lại thành Harry Potter.

Nhưng cực khổ vẫn là cực khổ.

Nếu không phải không thể trốn tránh, không thể lựa chọn, ai lại nguyện ý đối mặt với những điều đó.

Hắn có thể bình thản chống đỡ, thậm chính hào phóng hy sinh, lại vĩnh viễn không có được may mắn và bình yên sau khi vượt qua tất cả, càng không thể cảm kích vinh quang mà nó mang lại.

Dù sao cũng qua tuổi phiền muộn vì vấn đề này, lại lần nữa nhớ lại mấy chuyện cũ đó, lòng hắn vẫn cứ lãnh đạm bình thản, hiện giờ lại được một thiếu niên trấn an như vậy, với thái độ như đang vô tình xát muối vào vết thương, cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không tránh khỏi xúc động.

"Được rồi." Sợi tóc trên trán y cọ đến có chút ngứa, Harry quay đầu cười khẽ, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên má của y "Định ở đây cả ngày sao?"

"Đi hẹn hò?" Lucius dừng động tác, nhỏ giọng đề nghị.

"Có thể."

Harry gật đầu đáp ứng, muốn đứng dậy rời đi, liền thấy thiếu niên quay đầu lại nhìn một chút, cúi xuống nhặt mắt kính của hắn trên sàn nhà —— may mà không vỡ, có lẽ khi nãy quá mức kịch liệt nên vô tình đẩy nó rớt xuống.

Lucius cúi đầu lau sạch cặp kính, đem nó đặt lại trên mũi Harry, nhìn một hồi, hài lòng cười.

Không cho người khác nhìn đâu.

HẾT CHƯƠNG 4