[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 6



Trở về hiện tại, ở phòng nghỉ Gryffindor, mọi người vẫn còn đang sôi nổi thảo luận về sự việc phát sinh tiết học bay.

Neville vẫn còn ở bệnh thất chưa về.

Mà Harry mới trở về được nửa đường thì bị Malfoy chặn lại.

"Potter, chúng ta Đấu tay đôi (Duelling ) không? Chỉ dùng đũa phép, không được tìm người giúp đỡ." Malfoy nhếch khóe miệng, hắn vẫn dùng gương mặt khinh thường như cũ nhìn lại.

Không đợi Ron căm phẫn đáp ứng, Harry chỉ tùy ý liếc hắn một cái, hoàn toàn không quan tâm: " Nhàm chán."

Hắn đã quá quen với màn xiếc nhỏ này của Slytherin.

Thần chú phù thủy năm nhất được học không biết được mấy cái, Draco tuy có giỏi, nhưng chỉ có tốt hơn một tí thôi.

Hơn nữa Draco đã bị Lucius chiều hư, quá đắc ý vênh váo.

Nếu mà cậu động thủ, cậu cũng sẽ thấy nhục.

Cằm Malfoy càng hất lên, khinh miệt hỏi: "Mày sợ à?"

Ron đỏ mặt, phản bác: "Mày mới sợ đó! Tụi tao ---!"

Harry ngăn cản hắn, lắc đầu. Sau đó nhẹ nhàng vẫy đũa phép, một lần nữa nhìn về phía Malfoy.

"Dù là môn nào, mày cũng tệ hơn tao. Tao không biết tại sao mày lại có ý tưởng ngu xuẩn là muốn khiêu chiến với tao." Cậu lạnh lùng nói,

"Chẳng lẽ trong đầu của mày nhét đầy ngạo mạn tự đại, nên mày mới quên mất mày là một Malfoy, hay là mày tự hào vì chỉ nhớ được nửa câu đầu của khẩu hiệu trường?"

Malfoy ngây người.

Harry nói xong liền đi xuyên qua người hắn, lại vẫy nhẹ đũa phép.

Ron thấy gì đó sai sai, vội chạy nhanh đuổi theo: " Đợi đã --- Harry, các cậu vừa nói gì vậy?"

"Draco?" Hai người cao to thấy tụi Potter đã đi rồi, mà Malfoy vẫn ngơ ngác, không khỏi thấy kỳ lạ.

Malfoy hình như không nghe thấy, vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ.

Tại sao ngữ khí của Harry Potter khi nói chuyện lúc nãy lại giống Giáo sư Snape quá vậy?

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này mình đã quá vênh váo đắc ý, quên mất nghĩ vụ phải làm một Malfoy tiêu chuẩn ư?

Mà nữa cầu đầu của khẩu hiệu trường...... Đừng bao giờ chọc con rồng đang ngủ...... Con rồng đang ngủ.

Xem nhẹ nguyên câu mà Potter nói vì đang kính sợ, ai ngờ nữa câu sau lại cười nhạo hắn --- nói hắn là con rồng đang ngủ?

(Mint: Khẩu hiệu của Hogwarts là "Never Tickle a Sleeping Dragon" tiếng Việt: "Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ" mà tên "Draco" nghĩa là "Rồng". Giáo sư mà:)))) mắng người số hai không ai số một!)

Bọn họ đã đi xa, mặt Malfoy mới đột nhiên đỏ bừng.

Hắn phẫn nộ quay đầu tìm kiếm bóng dáng Harry, nhưng vô dụng.

"Harry Potter! Mày đợi đó! Tao có là rồng thì cũng phải là ' Con rồng không thể chọc'!"

Lúc này Ron và Harry đã đi xa.

Harry xem nhẹ lời dò hỏi của Ron đang bối rối, rơi vào trầm tư.

Đứa nhỏ Malfoy đã gợi lại ký ức đời trước của cậu.

- -- Sau khi Lucius bị đưa đến Azkaban, thái độ Malfoy đối với cậu chỉ có căm ghét cũng thù hận.

Chúa Tể Hắc Ám dụ dỗ Draco giết Dumbledore, Draco thế mà lại bị làm mờ mắt, cho rằng đó là vinh quang.

Thẳng đến lúc ở tháp Thiên Văn, Draco đối mặt với Dumbledore tay trói gà không chặt, cũng không xuống tay được. ngôn tình hài

Hắn đã sợ hãi. Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ.

...... Cuối cùng may mà Snape kịp thời đến đúng lúc, ra tay.

Harry tuyệt đối sẽ không để sự việc trong ký ức diễn ra một lần nữa.

Cậu nghĩ, cậu cần phải che giấu thân phận, cũng phải chủ động lên kế hoạch hành động về sau.

Tuy rằng cậu biết Trường Sinh Linh Giá cùng ý nghĩa của nó. Nhưng nếu cậu tự mình lén điều tra thì quá sớm so với những gì Dumbledore đã điều tra được. Biện pháp tốt nhất vẫn là hợp tác với Dumbledore.

Thân phận hiện tại của cậu chính là Harry Potter, mà hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu của Dumbledore chính là quan sát cùng mài dũa chính mình.

Chỉ cần mình có thể che giấu tốt thân phận, đồng thời để lộ sự ưu tú và tiềm lực của bản thân --- cần phải vượt xa suy tính của Dumbledore, thì mới có thể làm cho ông ấy tiết lộ bí mật, đẩy nhanh quá trình đánh bại Chúa Tể Hắc Ám.

"Harry?" Ron nhìn cậu đang tự hỏi, cho rằng cậu vẫn còn đang khó chịu vụ Malfoy khiêu chiến, tức giận bất bình nói: "Malfoy quá mức tự cao, nó cho rằng bản thân là ai chứ! Chúng ta chắc chắn có thể đánh thắng nó!"

Harry gật đầu có lệ, tiếp tục suy nghĩ.

Cậu phải chủ động để lộ năng lực của chính mình.

- -- Xem ra cậu phải nghĩ biện pháp để đi xem nói Chó ba đầu đang canh gác Hòn Đá Phù Thủy một chuyến.

Dumbledore sẽ rất vui nếu như thấy cậu bắt đầu tiến vào kế hoạch rèn luyện.

Cơ hội sẽ tới rất nhanh.

Vào một tiết học trong ngày, Harry và Ron đang vội càng trên đường chạy tới phòng học tiếp theo. Harry cố tình dẫn sai đường, hướng hai người đến một cái cầu thang.

Không chờ bọn học đi tới, cầu thang đột nhiên đổi hướng.

"Merlin ơi! Đây không phải nơi chúng ta muốn đi!" Ron trợn mắt, há hốc mồm.

"Hình như Giáo sư Dumbledore đã từng nói qua nơi này, không được đặt chân đến lầu 4." Harry mở miệng.

Biểu tình của Ron từ thấp thỏm trở nên hưng phấn: "Nơi này là khu vực cấm, chẳng lẽ nó có... cái gì đáng sợ sao?"

Hắn tò mò đi lên hành lang. Ngọn nến dọc theo đường đi hai bên đề tự động nhảy lửa, lập tức chiếu sáng cả con đường.

Đứa nhỏ bắt đầu tò mò, hoàn toàn quên rằng họ cần đi học.

Harry giả ý khuyên nhủ: "Nếu không cho chúng ta đến, chắc chắn nơi này có bí mật. Chúng ta vẫn là nên đi thôi."

"Harry, bồ không muốn biết nơi này có gì sao? Đã đến rồi, thì đi xem đi!" Ron hưng phấn quay đầu, đôi mắt trong bóng tối sáng lấp lánh.

Cậu nhấp môi, lộ vẻ thấp thỏm, nhưng không muốn mất mặt nên biểu tình cứng lên: "...... Được."

Trong lòng cậu biết rõ ràng rằng những bức tranh nhìn như an tĩnh trên tường, nhưng thật ra đều là tai mắt của Albus.

- ------------------------------------------