[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 42: Quyết tâm



Snape nhìn Hugh mở mắt ra, đầu tiên là vẻ mơ hồ đáng yêu, sau đó liền ngốc nghếch nhìn chằm chằm chính mình. Vươn tay ra khỏi chăn, tay áo chùng giờ đã là quá rộng trượt xuống, để lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, giống như là muốn đụng vào hắn, nhưng không biết vì cái gì lại rụt trở về, sau đó bắt đầu ngây ngô cười.

Snape càng muốn nở nụ cười, nhưng lập tức ý thức được giờ không phải lúc cười, liễm đi một chút ý cười khó có được bên khóe miệng.

“Tỉnh liền uống thuốc.” Hắn lạnh lùng nói, chính là trong thanh âm mang theo một chút dịu dàng không dễ phát hiện.

Thiếu niên vừa tỉnh lại trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, khóe miệng cười nhạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại tái nhợt lộ ra một chút mê hoặc cùng lo sợ không yên.

Đây là tình huống gì?

Snape có chút khó hiểu, cúi thắt lưng xuống, nhìn cậu, dùng giọng nói dịu hòa chưa từng có hỏi: “Làm sao vậy?”

Thiếu niên hầu như bị bao phủ dưới người hắn run lên, đôi mắt mèo màu hổ phách mở thật to, đáng yêu đến độ khiến Snape nhịn không được sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của cậu, tinh tế mềm mại, trong lòng bàn tay ngứa, trong lòng cũng hơi xao động.

Xúc cảm chân thật khiến cho Hugh rốt cục ý thức được đây không phải mơ, giáo sư Snape ở ngay bên người cậu, hơn nữa còn cười với cậu, nói chuyện với cậu cũng rất dịu dàng.

Merlin ơi, xin dừng thời gian tại giây phút này, không cần lấy đi phần sịu dàng này, tôi nguyện ý trả giá mọi thứ để đổi lấy.

“Ngồi dậy, uống thuốc.” Snape nói xong, vòng lấy bờ vai của cậu, làm cho cậu mượn lực ngồi dậy, sau đó lấy cái gối đầu chêm sau lưng cậu.

Hugh mê mang kinh ngạc để mặc hắn làm, theo bản năng tiếp nhận độc dược hắn đưa tới. Thẳng đến khi chất lỏng với hương vị cực kỳ quỷ dị tiến vào khoang miệng, Hugh mới phản ứng lại, há mồm muốn phun, Snape vội vàng nâng cằm cậu lên, “Không chuẩn phun! Nuốt xuống!”

Hugh bị hắn dọa, phản xạ làm ra động tác nuốt xuống, độc dược theo thực quản tiến vào dạ dày, đầu lưỡi lưu lại hương vị đáng sợ làm cho Hugh buồn nôn không thôi.

Snape lấy tay vỗ nhẹ lưng cậu, Hugh mặt đỏ lên, trừ bỏ bàn tay trên lưng không còn cảm giác được gì khác nữa.

Hugh uống xong độc dược, khuôn mặt tái nhợt phiếm ra màu xanh, Snape đem cốc nước đưa cho cậu, Hugh uống sạch nước, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

Qua một lúc, thần kinh của Hugh bị hương vị độc dược tra tấn rốt cục phản ứng lại, túm túm góc áo Snape, đang muốn làm thủ thế nhờ hắn mang sách bút của mình lại đây, Snape đã đem quyển sổ da đến để vào lòng bàn tay cậu.

Đây là ăn ý? Hugh có chút mừng thầm mà nghĩ, nhưng lại rất nhanh tự cảnh tỉnh mình không thể hy vọng xa vời.

“Giáo sư Snape, sao em lại ở chỗ này?” Buồn bực, cậu cùng bệnh xá thật sự là nghiệt duyên sâu sắc đó.

Snape nhăn mày, “Cậu còn dám nói! Cậu White, ta còn tưởng cái đầu nhỏ của cậu ít nhất cũng tốt hơn so với quỷ khổng lồ, ai ngờ ngươi thế nhưng ngay cả chỉ số thông minh của quỷ khổng lồ cũng không có! Là chuyện vĩ đại gì khiến cậu biến mình thành bộ dáng này? Bùa mê hoặc? Ta dạy cho cậu bùa mê hoặc là để cho che dấu chính mình không khoẻ sao?”

Hugh bị hắn rống đến rụt cả cổ, cậu cũng đâu phải cố ý.

“Dinh dưỡng không đủ? Cậu White, ta nghĩ danh hiệu đầu bếp của cậu không phải là giả, mà Hogwarts cũng không có ngược đãi học trò, hay là cậu nghĩ rằng mình không cần ăn cơm cũng sống được? Giấc ngủ không đủ? Cậu White, mỗi ngày cậu đều lượn đêm sao? Có lẽ ta nên vì hành vi dũng cảm này mà trừ Ravenclaw năm mươi điểm?” Snape lúc này chút không vì bộ dáng đáng thương của Hugh mà mềm lòng, từng mục một quở trách cậu.

Hugh cảm thấy thật ủy khuất. Cũng đâu phải cậu không ăn cơm, là căn bản ăn không vô, Snape làm bất hòa khiến cho mọi cảm xúc đều ở mức rất thấp, nào có khẩu vị ăn cơm. Về phần ngủ, vậy càng oan uổng, mỗi ngày cậu đều lên giường từ rất sớm, nhưng không phải ngủ không được, chính là thật vất vả mới ngủ được lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, sau đó chính là tiếp tục trắng đêm không ngủ.

Snape cũng không biết điều này, tiếp tục nói: “Ta tưởng cậu là phù thuỷ chứ không phải Muggle ngu xuẩn. Giới phù thuỷ chỉ sợ hai ngàn năm qua đều không có phù thuỷ bị thiếu máu, cậu coi như người đầu tiên. Cậu White, Hogwarts có phải nên vì cái danh hiệu trước không có sau lại không tìm thấy này mà chúc mừng cậu một phen? Hử?”

Hugh đã bị hắn nói đến độ chỉ muốn cuộn người thành một cục, chui vào trong chăn.

Snape đột nhiên thở dài, hỏi: “Bạn trai nhỏ của cậu đâu? Cậu ở bệnh xá lâu như vậy, sao y không tới thăm?”

Ơ?

Hugh nghiêng đầu, không hiểu nổi Snape đang nói cái gì. Cậu cúi đầu viết lên giấy: “Thầy nói bạn trai nhỏ nào cơ?”

Snape hừ lạnh một tiếng, trong lòng chua lè, “Chẳng lẽ vừa ngất một cái thì ngay cả bạn trai mình cũng không nhớ rõ sao? Anseair Orand, bạn trai nhỏ của cậu.”

Hugh càng hồ đồ, “Em không hiểu thầy đang nói cái gì, Anseair từ khi nào thì thành bạn trai của em?” Chuyện lớn như vậy sao mà mình là đương sự cũng không biết vậy?

Snape mặt nhăn mày nhíu, cảm giác bọn họ đối thoại hình như có chỗ không đúng, “Không phải đang cùng cậu Orand kết giao sao?” Như vậy ngày đó hắn nhìn thấy là cái gì?

Hugh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rốt cục ý thức được Snape nghĩ lầm cậu cùng Anseair là người yêu, có chút dở khóc dở cười, cúi đầu viết: “Thầy hiểu lầm, em với Anseair chỉ là bạn bè bình thường.”

“Hôm Valentine……” Snape dừng lại, hắn thật sự là quá võ đoán, mới nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ liền nghĩ đến……

Hugh nhớ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ, viết: “Thầy nói là vụ em ra ngoài hôm Valentine sao? Thầy nhìn thấy à?”

Snape gật đầu, hắn hình như đã gây ra một vụầm ĩ thật đáng chê cười rồi.

“Em nghĩ nhất định thầy không nghe được bọn em nói gì.” Hugh viết, “Nhưng em cam đoan, chúng em chỉ là bạn bè mà thôi, về sau cũng không thể nào là người yêu.”

Snape chưa kịp ảo não vì mình không biết rõ chân tướng đã kết luận, lời của Hugh đã khiến cho tâm tình hắn trở nên sáng sủa.

Snape búng tay triệu gia tinh đến, “Cháo rau.”

Đưa bát cháo rau gia tinh đưa tới cho Hugh, “Cậu White, nếu cậu không hy vọng Pomfrey cường điệu tầm quan trọng của việc ăn cơm với cậu cả nửa tiếng đồng hồ thì tốt nhất ăn hết cho xong đi.”

Hugh mím môi, bát cháo lớn như vậy ăn hết sao đây?

Nhưng Hugh không dám phản bác lời của Snape, sợ chọc hắn tức giận lại không để ý tới mình nữa.

Cũng may bởi vì Snape không còn lộ ra thái độ xa cách với cậu nữa, tâm tình của Hugh tốt lắm, cũng có chút khẩu vị, tuy vẫn hơi gian nan, nhưng cậu vẫn từng chút ăn hết bát cháo, bụng nhỏ trướng, có chút khó chịu.

Hugh hơi hơi cau mày, xoa xoa bụng, có chút muốn nôn. Bên người có thêm một bàn tay, đặt trên bụng, mềm nhẹ có quy luật xoa xoa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hugh đỏ lên, vụng trộm giương mắt nhìn sườn mặt cương nghị của nam nhân đứng cạnh chuyên chú vì cậu xoa bụng, trong lòng tràn ngập hạnh phúc không nói lên lời.

Tuy rằng không biết vì cái gì Snape vô duyên vô cớ bất hòa với cậu, hiện tại lại đột nhiên dịu dàng với cậu như vậy, nhưng Hugh rất dễ thoả mãn nên quyết định không đi truy cứu nguyên nhân, chỉ cần hưởng thụ phần dịu hòa khó có được này cho tốt là được rồi.

Một lát sau, bụng không khó chịu như trước nữa, Snape dừng lại động tác, rút lại tay, Hugh trong lòng có chút mất mát.

“Cậu White, cần cần nghỉ ngơi, ta nghĩ ta không cần ở lại chỗ này nữa.” Snape nói xong, kéo lại chăn cho cậu, tay áo lại bị kéo lấy, Snape thấp mắt nhìn cậu, “Còn có việc?”

Hugh do dự một chút, liền lấy ngón tay viết vào lòng bàn tay hắn: “Giáo sư, thầy có thểở lại với em được không?”

Snape mặt nhăn nhíu mày, Hugh nghĩ hắn muốn cự tuyệt thì hắn lại gật đầu, “Trò ngủ đi, ta sẽở trong này với trò.”

Hugh kinh hỉ mở to hai mắt, khóe miệng giơ lên độ cong thật lớn, gật đầu thật mạnh, dưới sự trợ giúp của hắn nằm xuống giường, ánh mắt vẫn không rời thân ảnh kia.

“Còn không ngủ?” Snape dịch lại góc chăn cho cậu, đôi mắt hắc diệu thạch ẩn chứa chút dịu dàng khó phát hiện.

Hugh quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chỉ vào chiếc ghế dựa bên phải giường.

Snape kéo ghế lại gần, ngồi xuống, “Vừa lòng chưa? Cậu White, phải biết rằng, nếu hiện tại cậu ngủ, có lẽ có thể tránh được Pomfrey trách cứ đấy.”

Nhớ tới công phu lải nhải của bà Pomfrey, Hugh lè lưỡi, vội vàng nhắm mắt lại, tay trái chui ra khỏi chăn, lén lút bắt lấy góc áo Snape.

Snape không bỏ qua động tác nhỏ này của cậu, Hugh ỷ lại làm cho hắn cảm thấy an tâm. Có lẽ Hugh đối với hắn cũng không phải không có cảm tình?

Nhiều ngày mệt mỏi làm cho Hugh rất nhanh lâm vào giấc ngủ say, đại khái là vì Snape có bên người, cậu ngủ rất khá, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt thực bình tĩnh, khóe môi mang cười.

Snape vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay Hugh đang nắm góc áo hắn. Tay Hugh quanh năm lạnh lẽo, cho dù hiện tại là tháng sáu giữa hè cũng giống nhau.

Nếu biết Anseair không phải người yêu của Hugh, Snape cũng không tính lại áp lực tình cảm ngày càng mãnh liệt của mình với Hugh nữa.

Thiếu niên này đã làm sống lại trái tim tưởng chừng đã chết đi của hắn, cứu vớt hắn ra khỏi địa ngục hắc ám, hắn thậm chí không thể tưởng tượng thiếu niên sẽ không cười với hắn nữa, không làm nũng với hắn, mà lại đem mọi sự dịu dàng đặt hết lên người đàn ông hoặc phụ nữ không biết nào đó.

Lần hiểu lầm này chính là một cơ hội cho hắn hạ quyết tâm, nếu thực sự có một ngày như vậy, bên người thiếu niên có người khác, Snape cảm thấy chính mình nhất định sẽ chịu không nổi mà ném cho người nọ một cái Crucio hoặc là Avada Kevadra!

Slytherin sẽ không buông tha cho mong muốn của mình, chẳng sợ có phải đối địch với toàn thế giới!

Bà Pomfrey vén rèm lên liền nhìn thấy tình cảnh này.

Thiếu niên mặt tinh xảo im lặng ngủ say trên giường bệnh màu trắng, bên giường nam nhân áo đen nắm tay cậu, hơi thở bình thường âm lãnh dịu đi rất nhiều, ngọn đèn nhu hòa ở trên tường chiếu ra hình cắt thân mật, hình ảnh tốt đẹp như thế, làm cho người ta không đành lòng quấy nhiều phần ấm áp này.

Bà Pomfrey mỉm cười, buông màn, lặng lẽ rời đi.

Hugh tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Snape vẫn như cũ duy trì tư thế tối hôm qua, bóng lưng cao ngất ngồi trên ghế bên giường, bàn tay rộng lớn ấm áp khác hẳn với tính cách bao chặt lấy tay trái của cậu, con ngươi đen lợi hại như mắt ưng, hoàn toàn không có mỏi mệt mà một đêm chưa ngủ phải có.

Hugh căn bản không hề vui mừng vì Snape đột nhiên thân mật, mà là thật sâu tự trách vì mình tùy hứng làm cho Snape ngồi ở đây cả đêm, cho dù hiện tại là tháng sáu, ban đêm vẫn có chút lạnh. Hơn nữa tối hôm qua cậu làm xong bữa tối liền té xỉu, lấy tính cách bà Pomfrey nhất định là lập tức kêu Snape qua đây, rất có khả năng hắn chưa hề ăn bữa tối!

Hai tròng mắt hổ phách của Hugh toát ra vẻđau lòng, rút ra bàn tay bị nắm, chỉ chỉ cửa bệnh xá, làm cái thủ thế ăn cơm cùng ngủ. Hai thủ thế rất đơn giản, Snape xem đã hiểu.

“Ta tốt lắm, cậu nên lo cho chính mình, ta đi kêu Pomfrey kiểm tra cho cậu một chút.” Snape tìm đến bà Pomfrey đang sửa sang lại tủ thuốc bên góc phải phòng, bà Pomfrey ném cho Hugh vài thần chú kiểm tra đo lường, vừa lòng cười nói: “Không có việc gì, Severus, thật sự là cảm ơn thầy đã chăm sóc cho Hugh, tình trạng hiện tại của thằng bé tốt lắm. Nhưng mà, Hugh……”

Bà Pomfrey bắt đầu thao thao bất tuyệt quở trách Hugh, Hugh đáng thương cuối cùng vẫn phải chịu công kích lải nhải của nữ vương bệnh xá, toàn diện bại lui. Snape vẫn canh giữ bên người cậu đã bỏ chạy từ đời nào.

Hugh buồn bực.