[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 43: Ấm áp



Gần một giờ sau, Hugh rốt cục được bà Pomfrey cho phép ra khỏi bệnh xá, ngoài cửa nam nhân tóc đen áo đen cao lớn chờ đằng sau cây cột.

Giáo sư đang đợi cậu sao?

Hugh nhãn tình sáng lên, vui vẻ chạy tới, đứng trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng không chút nào che dấu.

Snape trong mắt toát ra một tia dịu dàng, sờ sờ đầu nhỏ của cậu, “Đi thôi.” Hugh cảm thụ được xúc cảm ấm áp trên đỉnh đầu của mình, hai má phấn hồng, nhẹ nhàng gật đầu.

Giáo sư Snape đối với cậu dịu dàng quá nha! Hugh cảm thấy mười mấy tiếng đồng hồ từ lúc cậu tỉnh lại giống như một giấc mộng vô cùng đẹp, khiến cho cậu có cảm giác hạnh phúc đến muốn chết rồi.

“Giáo sư, em làm bữa sáng cho thầy được không?” Hugh giơ quyển sổ lên cao, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Snape vốn bận tâm cậu mới từ bệnh xá đi ra, không muốn cậu mệt nhọc, nhưng nhìn đến bộ dáng thấp thỏm kia, lại không đành lòng đả kích vẻ tích cực của cậu, “Ừm, ta đi cùng trò tới phòng bếp.”

Hugh cảm thấy mình sung sướng đến sắp bay lên rồi, giáo sư Snape không chỉ nguyện ý ăn bữa sáng cậu làm, còn muốn đi cùng cậu tới phòng bếp! Kể cả trong giấc mơ đẹp nhất cũng không có loại cảnh tượng này.

Hôm nay nhất định là ngày may mắn của cậu! Hugh khẳng định mà nghĩ.

Hai người đi vào phòng bếp Hogwarts, các gia tinh bắt đầu thét chói tai.

“Ngài phù thuỷ đã trở lại!” “Đều là lỗi của Baba, mới khiến cho nhài phù thuỷ ngất xỉu!” “Mimi hư! Thế nhưng làm cho ngài phù thuỷ mệt đến té xỉu! Mimi phải trừng phạt chính mình!” “Ôi! giáo sư Snape cũng đi vào phòng bếp!” “Giáo sư Snape, ngài có gì phân phó sao?” “Ngài phù thuỷ, giáo sư Snape, Lala phục vụ các ngài!”

Nháy mắt tiếng kêu bén nhọn cùng tiếng đập phá truyền vào tai không dứt, Hugh nhăn lại đôi mày thanh tú, cậu đã thật lâu không nghe thấy đàn gia tinh này la hét, nhất thời không có biện pháp thích ứng.

“Đủ! Dừng ngay tiếng thét chói tai vô vị của các ngươi!” lực uy hiếp của Snape đối với gia tinh hiển nhiên cũng rất hữu dụng, tiếng thét chói tai nhất thời biến mất.

Hugh xắn ống tay áo chùng tới khuỷu tay, lộ ra hai cổ tay nhỏ trắng, Snape bắt buộc mình dời tầm mắt lên trên.

Chân Merlin ơi! Lực ảnh hưởng của nhóc đáng ghét này với hắn hiển nhiên không chỉ trên cảm tình, ngay cả trên sinh lý cũng hoàn toàn chinh phục hắn. Snape thực không tình nguyện thừa nhận trong lòng mình có lẽ thật sự có chút luyến đồng.

Hugh đối với sự giãy dụa của hắn hoàn toàn không phát hiện, lấy tạp dề trên bàn bếp đeo vào, bàn tay với ra sau lưng buộc dây. Bình thường động tác này rất đơn giản nhưng hôm nay không biết vì cái gì lại trở nên ngốc, đùa nghịch một hồi lâu cũng chưa buộc được. Hugh bởi vì có Snape nhìn mà đỏ bừng mặt, tay chân lại càng không lưu loát.

“Để ta.” Cùng với hai chữ trầm thấp mềm nhẹ, Snape đi về phía sau lưng cậu, buộc lại dây lưng cho cậu. Hành vi thân mật quá đáng này khiến cho Hugh cũng không biết nên để tay chân ở chốn nào.

Ngựa quen đường cũ tìm ra nguyên liệu nấu ăn cần dùng, làm cho chúng nó dưới bàn tay của mình biến thành bữa sáng mỹ vị.

Giống y như người vợ mới cưới chuẩn bị bữa sáng cho chồng vậy.

Trong đầu Hugh đột nhiên nhảy ra ý tưởng này, mặt nhất thời đỏ lên, con dao trong tay vừa trượt, thiếu chút nữa cho ngón tay mình thành một món ăn mỹ vị luôn

Snape vẫn chặt chẽ chú ý cậu cũng bị hoảng sợ, chẳng lẽ đứa nhỏ này mỗi lần chuẩn bị ba bữa cho hắn đều mạo hiểm như vậy sao?

Tuy rằng bởi vì có Snape bên cạnh nên Hugh hơi chút phân tâm, nhưng trình độ vẫn không giảm xuống, mới hơn nửa tiếng, một bữa sáng Trung quốc truyền thống tiêu chuẩn ba món đã ra lò.

Snape kêu gia tinh đem bữa sáng đưa đến hầm, nếu để Hugh bưng khay đữa sáng đi theo sau giáo sư khủng bố nhất Hogwarts ra ngoài, bị đám lửng con bát quái nhà Hufflepuff nhìn đến, còn không biết biết sẽ truyền thành cái dạng gì đâu.

Hầm.

Trên bàn cơm Snape cùng Hugh ngồi đối diện, chậm rãi hưởng thụ bữa sáng mỹ vị lại dinh dưỡng trước mắt. Hugh thỉnh thoảng lại nhìn trộm Snape phía đối diện, nhìn đến ngây người, chống lại đôi con ngươi đen trêu tức của Snape mới mặt đỏ hồng cuống quýt thu hồi ánh mắt.

Hiện tại cơ bản Snape đã xác định Hugh cũng ôm thứ tình cảm không giống bình thường đối với mình, điều này làm cho tâm tình của hắn khoái trá trước nay chưa từng có, so với khi hoàn thành một loại độc dược phức tạp nhất còn hơn nhiều.

Nhưng thân là một Slytherin cẩn thận, hắn còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ. Thận trọng, cẩn thận ẩn núp, cuối cùng bắt được con mồi mới là phong cách của hắn.

Cho nên nói, hãy bi ai 3s cho Hugh còn chưa biết mình sắp thành làm con thỏ nhỏ trong miệng xà vương đi!

Gia tinh thu thập bàn ăn, Hugh rối rắm hồi lâu với quyển sổ mới đặt bút viết: “Giáo sư, giữa trưa em có thể vì thầy làm bữa trưa hay không?”

Từng chút một đẩy sổ tới trước mặt Snape, Hugh vừa chờ mong lại sợ hãi chờ hắn trả lời.

Snape hơi chút tự trách vì mình làm cho Hugh bất an như thế, nhưng lại thực ác thú vị thích thú nhìn Hugh chỉ lộ ra vẻ mặt khiếp đảm thấp thỏm trước mặt mình, “Cậu White, có cần ta phải nhắc nhở lại rằng hình như cậu vẫn luôn làm chuyện này không phải sao?”

Đây là — đáp ứng rồi?!

Hugh vui vẻ nhảy dựng lên, cọ đến bên người hắn, chuyển quyển sổ qua: “Như vậy thầy muốn ăn cái gì?”

“Trò quyết định đi.” Snape không sao cả mà trả lời, hắn thích Hugh vì thỏa mãn hắn ăn uống mà vắt hết óc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vô cùng đáng yêu.

Quả nhiên, Hugh chống cằm, bắt đầu ngẫm nghĩ thực đơn bữa trưa.

Snape dùng bùa chú hiển thị thời gian, cách tiết thức nhất của Hugh còn có hai mươi phút, “Trò White, nếu trò không muốn bỏ qua tiết biến hình học thì tốt nhất nên quay lại tháp Ravenclaw lấy sách giáo khoa, nếu không giáo sư McGonagall sẽ không bỏ qua cho trò đâu.”

Hugh thế này mới nhớ tới mình còn phải đi học, không nghĩ ngợi gì nữa, phất tay với Snape, ba bước thành hai bước chạy ra khỏi hầm.

Giữa trưa, Hugh làm cơm trưa nhờ gia tinh đưa tới, mà chính cậu thì hai tay trống trơn. Nguyên nhân — Hugh hưng phấn quá độ, xuất hết bản lĩnh toàn thân, làm cả một bàn đầy đồ ăn, mình cậu không mang qua được.

Snape nhìn bàn ăn đầy tràn, có chút bất đắc dĩ, “Cậu White, ta giả thiết, cậu là muốn mượn hầm của ta mở tiệc chiêu đãi khách nhân tôn quý nào đó?”

Hugh thẹn thùng. Cậu cũng không phải cố ý, buổi sáng chỉ có hai tiết biến hình học, từ mười rưỡi cậu vẫn chui vào phòng bếp, chẳng biết sao lại làm nhiều như vậy.

Snape lắc đầu, ngồi ở ghế trên, “Ăn đi.” Hugh vội vàng ngồi vào đối diện, khai bữa!

Hugh sức ăn luôn luôn không lớn, một thoáng chốc đã hạ đũa. Snape chọn mi nhìn cậu, không hài lòng khi thấy cậu ăn ít như vậy. Khó trách lại dinh dưỡng không đủ.

Hugh nhăn mặt đôi mày thanh tú cũng nhăn, sờ sờ bụng nhỏ có chút trướng, lắc đầu với hắn. Trên thực tế hôm nay cậu đã ăn hơn ngày thường rất nhiều.

Snape không buộc cậu ăn nhiều nữa, Hugh cười tủm tỉm chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn tao nhã mười phần dùng cơm.

Một giờ sau, Hugh phải rời khỏi hầm, cậu còn một tiết thảo dược học nữa.

“Trò White,” Snape gọi lại Hugh sắp đi tới cửa, Hugh quay đầu nhìn hắn, “Học hành có vấn đề gì có thể tới tìm ta.”

Hugh mới đầu có chút giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, lộ ra nụ cười thật tươi, dùng sức gật đầu.

Hôm nay thật là ngày may mắn của cậu! Hugh lại xác định.

Tâm tình tốt của Hugh thể hiện rất rõ ràng, hầu như toàn bộ Hogwarts đều bị nụ cười rạng rỡ đến quá đáng của cậu cuốn hút, ai cũng đoán mò xem là chuyện gì mà khiến hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw vui vẻ như vậy, đôi song sinh nhà Weasley thậm chí vì thế mà tổ chức cá cược, hơn phân nửa phù thuỷ nhỏ đều tham gia.

Ven hồ Đen.

“Hugh, anh rốt cuộc gặp chuyện tốt gì vậy? Vui vẻ quá nha.” Harry rốt cục nhịn không được lòng quan tâm đang lớn quá độ của mình, hỏi, Draco cùng Hermione cũng dài lỗ tai chờ đáp án.

Từ nhỏ đã ở nhà Dursley lớn lên, Harry đối với cảm xúc của người khác càng thêm mẫn cảm, lúc trước tuy rằng Hugh che dấu rất khá, nhưng Harry vẫn có thể phát hiện tâm tình cậu thực không xong. Nhưng ngày hôm qua bữa trưa Hugh biến mất một chút, hôm nay xuất hiện tựa như nhặt được bảo vật, lúc nào cũng cười, làm hại nhóm động vật nhỏ Hogwarts xuân tâm nảy mầm [Sâu: giáo sư hoàn toàn không biết tự hắn đã thêm cho mình biết bao là tình địch!].

Hugh không đáp, độ cong nơi khoé môi không hề giảm đi chút nào.

“Hugh – “ Harry kéo dài giọng, ý đồ làm nũng để cho Hugh thỏa hiệp, nhưng Hugh không động đậy. Không, căn bản là cậu đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Harry, Draco, Hermione: “……”

Mấy ngày nay đối với Hugh cứ như nằm mơ vậy, còn là loại mơ đẹp đến không thể đẹp hơn.

Cậu có thể vì giáo sư Snape chuẩn bị ba bữa cùng bữa ăn khuya, buổi chiều không có tiết học còn thêm buổi trà chiều, sau đó nghe Snape dùng thanh âm trầm thấp trơn mềm như đàn violonxen giải thích thắc mắc cho cậu, chỉ đạo cậu ôn tập.

Có đôi khi bọn họ trong lúc ôn tập khoảng cách rất gần gũi làm cho Hugh mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống, thậm chí có một lần môi Snape cùng hai má cậu cơ hồ thân mật tiếp xúc. Lúc ấy Hugh liền ngây dại, đôi mắt mèo hổ phách mở thật lớn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, dụ dỗ đến nỗi Snape thiếu chút nữa nhịn không được hôn lên.

Hạnh phúc đến mức tận cùng, Hugh ngược lại cảm thấy sợ hãi, luôn lo lắng một ngày nào đó Snape lại sẽ vô duyên vô cớ làm bất hòa. Nhưng cậu không thể chia sẻ nỗi bất an này với bất kì ai, chỉ có thể áp lực dưới đáy lòng, sau đó đối tốt gấp đôi với Snape.

Ngay cả như vậy, Hugh vẫn cảm thấy mình làm không đủ. Muốn càng quan tâm đến hắn, lại sợ chính mình đụng vào điểm mấu chốt, khiến đối phương không thoải mái.

Hugh cứ như đã rơi vào một vòng tuần hoàn chết, không tài nào thoát ra được. Cùng lúc vì Snape thân cận với mình mà vui mừng không thôi, mặt khác lại vì chính mình không tốt, không đáng hưởng phần thân cận này mà khó chịu.

Kỳ thật Hugh cùng Snape giống nhau, đều là loại người một khi đã nhận định sẽ đào tim moi phổi ra đối tốt với người đó, hoàn toàn sẽ không lo lắng gì đến bản thân nữa. Chỉ cần có thể đi vào tim họ, bọn họ sẽ coi ngươi là trân bảo, lấy ái mộ mà đối đãi.

Ở trong mắt những người khác, Hugh lại khôi phục tình trạng ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ trước kia, ngoại trừ thấy cậu trên lớp thì cơ bản không thấy thân ảnh cậu đâu. Harry cùng Draco nói bóng nói gió đã lâu cũng không hỏi ra nguyên cớ gì, lòng hiếu kỳ đã muốn bành trướng đến cực hạn.

Thẳng đến một ngày nào đó trung tuần tháng sáu —

“Hugh, anh và cha đỡ đầu tôi quan hệ tốt lắm?”

Khó lắm mói được một lần tới thư viện cùng ba vị bạn tốt, Hugh thình lình bị Draco hỏi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rước lấy ánh mắt khó hiểu của Harry cùng Hermione.

Hugh xấu hổ cười cười, sau đó hung hăng trừng Draco vẻ mặt vô tội, mở sổ ra viết, “Sao lại hỏi như vậy?”

Draco nhìn Harry trên mặt tràn ngập tò mò cùng vẻ hứng thú của Hermione, kéo sổ qua, viết lên, “Phụ thân tôi viết thư hỏi, lúc ngài tìm tới cha đỡ đầu đều thấy anh, hình như anh còn tự xuống bếp nấu cơm cho cha đỡ đầu, có phải hay không?”

Vốn lần đầu tiên nhìn thấy Hugh, Lucius ngoại trừ kinh ngạc, còn không nghĩ nhiều gì, những hai ngày này quý tộc bạch kim qua hai lần đều đụng phải Hugh, ông thật sự không thể không hoài nghi.

Hugh chớp chớp ánh mắt, Draco đẩy vở qua, Hugh viết: “Kỳ thật không có gì, giáo sư Snape phụ đạo ngoại khoá cho tôi, tôi xuống bếp cảm tạ thầy ấy.”

Draco có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Hugh anh rất vĩ đại! Cư nhiên có thể làm cho cha đỡ đầu phụ đạo ngoại khoá cho!

Phải biết rằng cho dù là đứa con đỡ đầu này, Snape cũng chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm hai câu, căn bản không có khả năng rút thời gian phụ đạo cho cậu ta.

Draco thực không hoa lệ mà ghen tị.

Mà Hugh đã cúi đầu, mang theo nụ cười yếu ớt khiến người ta choáng váng, tự hỏi trước đợi lát nữa có nên từ biệt ba người bạn tốt tới phòng bếp làm bữa trà chiều cho Snape hay không.