[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 7: Nhập học



1.9.1990

Hugh White dậy từ rất sớm, so với thời gian bình thường còn sớm hơn. Chạy bộ, tắm, ăn bữa sáng, cậu bắt đầu kiểm kê vật phẩm mang theo đến Hogwarts, từ vài ngày trước cậu đã thu xếp tốt lắm.

Nhà hàng Trung quốc Hugh làm việc bởi vì có cậu mà đã mở vài chi nhánh, về sau cậu đều rất ít khi vào bếp, chỉ ngẫu nhiên đến nhà hàng chỉ đạo đầu bếp khác mà thôi.

Quyết định đến Hogwarts không bao lâu cậu liền xin ông chủ nghỉ việc, lí do là muốn đến học một trường nội trú, ông chủ dù không tình nguyện nhưng cũng không thể không đồng ý.

Xác nhận mọi thứ đều mang theo rồi, Hugh xách hành lý đi ra khỏi nhà, bắt tắc xi đi đến nhà ga Ngã từ Vua.

Cậu tới rất sớm, nhà ga không có bao nhiêu người. Xem xét lúc không ai chú ý, cậu theo lời Snape xuyên qua cửa xoát vé thứ 9 và thứ 10, sân ga 9 ¾.

Một chiếc xe lửa đỏ thẫm bốc hơi nước không ngừng trên sân ga, trên sân còn có vài phù thuỷ nhỏ cùng ba mẹ của họ.

Hugh kéo hành lý lên xe lửa, hiện tại các toa trống còn rất nhiều, cậu chọn một toa ở đuôi xe, miễn cưỡng đặt hành lí lên bàn.

Lại buồn bực cho chiều cao của mình 2s, Hugh lấy ra đĩa bánh hoa quế cà phê để lên bàn, sau đó mở cuốn ‘Hogwarts một góc lịch sử’ ra đọc.

Ngày hôm sau từ Hẻm xéo trở về, Hugh thấy được quyển sách này cùng mấy quyển khác không có trong danh mục sách giáo khoa, không khỏi vì sự tâm lí của Snape mà cảm khái.

Mấy ngày nay cậu đều đọc sách giáo khoa mấy lần, trí nhớ đã gặp qua là không quên được khiến cậu khắc sâu nội dung sách trong đầu. Đáng tiếc trong sách nhắc tới những pháp thuật đều cần niệm chú, cậu lại hoàn toàn không có khái niệm về thần chú không tiếng động, thí nghiệm vài lần toàn bại, cho tới bây giờ cậu chỉ có lí luận suông mà thôi.

Theo thời gian trôi qua, tàu tốc hành Hogwarts trở nên náo nhiệt phi phàm.

Các phụthuỷ nhỏ cười đùa cùng la hét, các loại thú cưng kêu ầm ĩ hoặc đụng nhau, sân ga trở nên chật chội không chịu nổi.

Hugh chọn toa sau cùng, thẳng đến xe sắp chuyển bánh mới có người chui vào, ba cái đầu thò vào, dọa cậu nhảy dựng.

“Thực xin lỗi, xin hỏi……” Vừa mới nói đã bị ngắt lời.

“A! Cậu nhóc thật đáng yêu! Nếu,” Một cái giọng hói vui vẻ dùng âm điệu kì lạ thốt lên.

“Nếu cậu không ngại, có thể,” Một giọng nói khác tiếp lời, đầu cậu ta giống hai người còn lại, mái tóc đỏ rực, gương mặt cũng từ một khuôn mẫu khắc ra.

“để bọn anh cùng cậu chia sẻ toa tàu này, cậu biết đấy,”

“bọn anh tới quá muộn!”

Hugh lập tức liền nhận ra bọn họ là cặp song sinh nhà Gryffindor, 90% trò đùa dai của Hogwats đều liên quan đến bọn họ, nhưng rất ít người có thể chân chính chán ghét bọn họ.

Hugh mỉm cười, ý bảo không có vấn đề.

Ba cậu trai tiến vào, rất nhanh sắp xếp hành lí xong xuôi.

“Cậu nhóc đáng yêu, anh nghĩ cậu nhất định là,”

“tân sinh Hogwarts, nếu không,”

“đứa nhỏ xinh đẹp giống cậu, bọn anh,”

“tuyệt đối sẽ có ấn tượng sâu sắc!”

Đôi song sinh kẻ xướng người hoạ, “Xin chào, anh là George Weasley, đây là người anh em sinh đôi của anh,”

“Fred Weasley, vô cùng vui được quen nhóc, có vinh hạnh,”

“được biết tên nhóc không?”

Hugh gật gật đầu, dưới cái nhìn có chút khó hiểu của họ lấy ra giấy bút tuỳ thân, viết: “Chào các anh, em là Hugh White, xin tha thứ em không thể nói chuyện với mọi người, em không thể nói chuyện.”

Ba người thay phiên nhìn tờ giấy, trong mắt đều có kinh ngạc.

“Ôi! Merlin thật là không công bằng mà! Ngài ấy,”

“thế mà lại tước đoạt quyền lợi nói chuyện của đứa nhỏ đáng yêu này, chúng ta,”

“tận hết sức lực nguyền rủa ông, Merlin,”

“một vạn năm không giặt sạch tất thối!” Fred dùng một câu cảm thán kết thúc.

Hugh cười đến thực khoái trá, đôi song sinh này thật khiến người ta yêu thích.

Lúc này thiếu niên bên cạnh chỉ nói 2 chữ lúc mở cửa cười sang sảng tự giới thiệu, “Xin chào, White, anh là Lee Jordan.”

Hugh gật gật đầu, mấy người cầm đầu nhà Gryffindor luôn điên cuồng như vậy, làm người ta rất khó không khắc sâu ấn tượng.

Hugh cúi đầu viết trên giấy: “Rất vui được quen các anh, các anh có thể gọi em là Hugh. “

George tùy tiện cười nói: “Bọn anh cũng rất vui, Hugh, em có thể gọi bọn anh bằng tên thánh. “

“Em xuất thân Muggle, có lẽ các anh nguyện ý nói cho em một chút về Hogwarts?” Hugh viết.

Lee Jordan gật đầu, “Đương nhiên. Hugh, Hogwarts là cái nôi của phần lớn phù thuỷ Anh quốc, phải biết rằng, nó đã tồn tại hơn một ngàn năm.”

……

Thời gian ở chung khoái trá trôi qua rất nhanh, trong lúc này Hugh mời bọn họ cùng nhau chia xẻ bánh hoa quế cà phê của cậu, ba tên con trai cho rằng bánh cực kì mỹ vị, hơn nữa sau khi Hugh viết đó là mình làm thì họ tỏ vẻ sợ hãi cùng bội phục.

Sắc trời dần tối, bốn người được Hugh nhắc nhở thay áo chùng.

Xe lửa giảm bớt tốc độ, ‘Năm phút nữa sẽ tới Hogwarts, xin để lại hành lí trên xe, gia tinh sẽ thay các bạn đưa vào trường học.’ Giọng nói âm trầm quanh quẩn trong xe.

Tàu hoả rốt cục ngừng lại, Hugh nghe được tiếng la hét ầm ĩ còn có tiếng nguyền rủa bên ngoài, ngồi im bất động ngồi ở chỗ cũ. Ba cậu trai không lao ra ngoài mà ở lại với Hugh, bọn họ cho rằng mình phải chăm lo cho đứa nhỏ này.

Bốn người cuối cùng xuống xe, sân ga vừa nhỏ vừa đen, ban đêm rất lạnh lẽo, Hugh thấy may mắn vì mình mặc thêm áo len.

Một ngọn đèn trong đêm tối chớp lên, Hugh nghe thấy một thanh âm thô lỗ đang hô to: “Tân sinh năm nhất! Tân sinh năm nhất!” cậu theo giọng nói đi qua, một người khổng lồ dị thường cao lớn, nửa mặt là râu đang ở cách đó không xa vẫy vẫy tay.

Rubeus Hagrid.

Hugh mỉm cười với những người bạn mới của mình, họ lo lắng dặn vài câu, dùng giọng điệu vui vẻ, sau đó đều tự tách ra. Không phải tân sinh thì sẽ lên xe ngựa đi vào Hogwarts trước.

Hugh va chạm qua lại trong đống người, con đường nhấp nhô, cậu thường thường bị vấp chân vào hòn đá nào đó.

Rẽ một lần, trước mắt mọi người không còn đường, cuối đường là một cái hồ đen, đối diện hồ trên sườn núi đứng sừng sững 1 tòa thành nguy nga to lớn, tòa thành cao v*t trên mảnh rừng, những cánh cửa sổ phản xạ ánh sáng lấp ló.

Hugh nghe thấy rất nhiều người kinh ngạc cùng cảm thán bên cạnh.

Hagrid chỉ vào một loạt thuyền nhỏ neo bên hồ hô: “Mỗi chiếc thuyền không thể vượt quá bốn người!”

Hugh lên một cái thuyền không, rất nhanh có ba phù thuỷ nhỏ khác gia nhập, bọn họ thực rõ ràng là quen nhau, tán gẫu thật sự khoái trá. Bọn họ cũng có người muốn bắt chuyện với Hugh, nhưng Hugh không để ý tới.

Ngoại trừ một ít người cậu không phản cảm thậm chí có chút thích thì Hugh không muốn cùng những người khác có nhiều liên hệ, huống chi cậu không thể nói chuyện, trong bóng đêm căn bản không thể đáp lại.

Hugh nghe thấy một nữ phù thuỷ nhỏ trong ba người oán giận với hai người còn lại vì cậu lãnh đạm, “Tên đáng ghét! Không lịch sự!”

Hugh trong bóng đêm mỉm cười.

Xuống thuyền, bọn họ đặt chân lên một đoạn cầu thang, trước mặt là một cánh cửa gỗ thật lớn. Hagrid vừa dùng nắm tay cực to đập cửa 3 cái rồi nói với mọi người phía dưới: “Đều đến đông đủ cả chưa?”

Cửa mở, một nữ phù thuỷ tóc đen mặc áo chùng xanh biếc đi ra, bà rất cao, vẻ mặt phi thường nghiêm túc, vừa thấy chính là một người nghiêm cẩn.

Không hề nghi ngờ, Minerva McGonagall.

Hugh White nghĩ.

Hagrid đưa bọn họ giao cho giáo sư McGonagall, sau đó đi mất.

Giáo sư McGonagall mở cửa ra, tất cả mọi người nhòm vào trong.

Cửa đại sảnh rộng mở, Hugh nghĩ nhà mình có thể đặt vừa trong này, trần nhà cao vô cùng, liếc mắt một cái nhìn không đến đỉnh.

Giáo sư McGonagall xoay người nhìn bọn họ, sau đó nói: “Hoan nghênh đến với Hogwarts. Tiệc khai giảng sẽ bắt đầu, nhưng trước khi các trò vào lễ đường ngồi thì, đầu tiên các trò cần phải xác định học viện mà mình sẽ vào. Phân loại là nghi thức quan trọng bậc nhất, bởi vì trong lúc các trò học ở đây, học viện tựa như nhà của các trò vậy. Các trò phải học cùng các bạn trong học viện của mình, cùng nghỉ ngơi ở KTX, cùng nhau trải qua thời gian sau buổi học ở phòng sinh hoạt chung.”

“Bốn học viện phân biệt là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi học viện đều có lịch sử quang vinh của chính mình, đều đào tạo ra những nam nữ phù thuỷ kiệt xuất. Các trò trong lúc học ở Hogwarts, những biểu hiện xuất sắc sẽ cộng điểm cho nhà mình, mà vi phạm qui định thì bị trừ điểm. Cuối năm, học viện nào có điểm cao nhất sẽ đoạt được cúp nhà, đây là vinh dự rất cao. Ta hy vọng các trò dù được phân vào học viện nào cũng đều làm vẻ vang cho học viện nhà mình.”

“Qua vài phút nữa, nghi thức phân viện sẽ được cử hành trước mặt toàn thể giáo sư và học trò. Ta đề nghị các trò trong khi chờ đợi, sửa sang lại quần áo, tinh thần 1 chút. “[trích truyện]

Hugh nghe thấy có người đang nhỏ giọng nghị luận về vấn đề phân viện, bởi vì tân sinh hầu như không ai biết phân viện ra sao, có vài đứa nhỏ bị dọa đến run run, làm cậu bật cười.

Đột nhiên sự lạnh lẽo quỷ dị làm cho cậu run lên, giống bị hất 1 chậu nước lạnh lên người vậy, bên tai vang lên hơn mười giọng quát to.

Hugh lập tức ý thức được đây là cái gì.

Hai mươi linh hồn xám trắng bay qua bay lại, điều này làm cho cậu nhớ tới quãng thời gian làm linh hồn.

Hoảng sợ không tiếp tục được bao lâu, giáo sư McGonagall để bọn họ xếp thành một hàng theo bà đi vào.

Bọn họ vào sảnh đường.

Điều này thật sự là một sự kỳ diệu khó có thể tưởng tượng!

Cho dù trong sách có miêu tảsinh động ra sao, người không chính mắt nhìn thấy vĩnh viễn không thể cảm nhận được loại rung động này!

Trong lễ đường bày bốn dãy bàn dài, những học sinh năm trên đã ngồi vào bàn. Trên bàn có hàng ngàn ngọn nến lơ lửng chiếu sáng không trung, bốn dãy bàn dài bày bát đĩa và chén rượu chân cao ság loáng. Cuối sảnh có một dãy bàn khác, là vị trí của các giáo sư.

Trần nhà tối như mực, lóe ra những ánh sáng lấp lánh, cùng bầu trời đêm bên ngoài giống nhau, vô cùng xinh đẹp.

Hugh White nghe thấy một giọng nói mang theo kiêu ngạo: “Cái này tui biết, trần đại sảnh Hogwarts được ếm pháp thuật, vĩnh cửu, thoạt nhìn không khác với bầu trời bên ngoài mấy, còn thay đổi theo thời tiết.”

Hugh đột nhiên cảm giác được một ánh mắt dừng lại trên người mình, cậu ngẩng đầu nhìn qua, chống lại một đôi cong ngươi đen lạnh lùng trống rỗng.

Giáo sư Snape!

Hugh cách đám người ôn hòa mỉm cười, nhưng người này rất nhanh đem tầm mắt dời đi.