Hát Tình Ca Cho Em

Chương 30



Diệp Phàm chạy trốn nhanh chóng, xoay người chuồn vào phòng Đoàn Dự. Thấy Đoàn Diệc Phong chưa có ý định sang đây, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay người liền thấy cậu bé kia mặc chiếc quần sịp có chú mèo máy Doraemon, đang dựa vào thành giường. Đôi mắt to tròn, trong veo, ngây thơ lại thanh khiết nhìn cô chằm chặp: “Mẹ, mặt mẹ đỏ lắm nha.”

Diệp Phàm không khỏi đau đầu, trốn người lớn, sao lại còn gặp một người bé à?

“Còn không phải vì con sao? Tắm lâu như vậy.” Diệp Phàm giả bộ trừng mắt giận dữ liếc cậu bé.

Cậu nhóc kia cũng xem như là hiểu chuyện, biết lúc này bản thân đuối lý, chỉ bĩu môi không nói. Cậu bé yên lặng nằm trên giường nhổ lông tiểu Hùng, lâu lâu lại còn lén nhìn Diệp Phàm.

Bộ dạng ủy khuất lại vô tội này, thực khiến người ta vừa yêu vừa hận, dở khóc dở cười. Khuôn mặt vất vả lắm mới cứng rắn được của Diệp Phàm cuối cùng lại không kiên trì giữ vững. Không còn cách nào khác, cô đành phải cầm khăn mặt trong tay qua đó lau tóc cho cậu bé, vừa lau vừa dạy dỗ cậu: “Sau này không được nghịch ngợm như vậy nữa, biết không hả?”

“Dạ…” Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, để mặc cho Diệp Phàm dùng khăn bông lau tóc cho mình. Vẻ mặt oan ức lúc này đã mau chóng vui cười trở lại. Ánh mắt gian xảo như một tiểu hồ ly tinh, “Mẹ ơi, con vừa thấy ba ôm mẹ à.”

Diệp Phàm nhất thời không phòng bị, thiếu chút nữa đã giật bắn người, khuôn mặt mới thả lỏng nay lại đỏ lựng lên.

“Mẹ, mẹ xấu hổ đỏ mặt kìa…”

Tên nhóc này, được đằng chân lân đằng đầu mà. Diệp Phàm lấy tay véo má cậu bé, chà loạn khăn lên mặt cậu bé: “Tên nhóc xấu xa, dám nhìn lén này!”

Cậu bé ngược lại còn cười ha hả: “Mẹ xấu hổ rồi, mẹ xấu hổ rồi!” Cậu bé một mặt vừa la lớn, mặt khác bắt chước bộ dạng của Diệp Phàm mà đi véo mặt của cô.

“Hừ, tên nhóc xấu xa nhà ngươi lại dám phản kháng, tiếp chiêu đi!” Diệp Phàm nhập tâm chơi đùa, bổ nhào vào chọc lét cậu bé.

Cậu bé đương nhiên hăm hở phản kháng lại, chọc qua chọc lại. Cứ như vậy, một lát sau hai người một lớn một nhỏ cười ầm ĩ trên giường, gắn bó thân thiết, rất vui vẻ hòa thuận.

Bên ngoài phòng, Đoàn Diệc Phong im lặng đứng nhìn qua khe hở ở cửa, không kìm được nhếch miệng cười.

Từ khi Thanh Ngôn ra đi, anh đã nhiều năm không nhìn thấy hình ảnh làm người ta vui vẻ như vậy trong ngôi nhà này. Cô gái này quả thực là món quà mà ông trời đã ban tặng cho anh. Cô giống như cây bút chì nhiều màu, bước vào cuộc sống chỉ có đen trắng của anh, từ từ vẽ lên những phép màu rực rỡ trong cuộc đời của anh.

Bỗng nhiên vào lúc này, linh cảm lâu lắm không thấy nay lại tuôn trào trong đầu anh. Anh không đè nén được cõi lòng hưng phấn, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, rồi đi thẳng đến phòng làm việc.

Bên trong phòng, Diệp Phàm lại chẳng hay biết gì, vẫn còn đang đùa giỡn với Đoàn Dự. Mãi đến khi hai người đều thấm mệt, lúc này mới chịu cùng nằm trên giường lấy lại sức. Ngay vào lúc này, Đoàn Dự chợt ôm eo của Diệp Phàm. Đầu của cậu bé không lớn lắm, lại thình lình sáp lại gần như thế. Cậu bé tựa như chú mèo con len lỏi vào trong lòng người, làm Diệp Phàm hơi hoảng sợ.

“Mẹ…” Cậu bé từ từ nhắm mắt, cọ cọ trong lòng Diệp Phàm vài cái, “Có mẹ ở đây, thật tốt.”

Trong chớp mắt, trái tim Diệp Phàm theo những lời này muốn tan chảy cả ra. Một tháng trước, bộ dạng Đoàn Dự ôm cô khóc thút thít hiện lên trong đầu cô. Khi ấy, cậu bé này đúng là rất mong muốn có một người mẹ thuộc về mình. Khi đó, cô cũng kích động đến mức muốn cậu bé thành con của mình để quan tâm chăm sóc cậu bé. Cuối cùng vào hôm nay, những điều này đều đã thành sự thật.

Nghĩ như vậy, Diệp Phàm cũng không nhịn được, đưa tay ôm Đoàn Dự, vỗ về mái tóc mềm mại của cậu bé: “Mẹ thấy, có tiểu Dự ở đây, cũng thật tốt.”

“Thật ạ?” Đôi mắt của cậu bé dưới ánh đèn nhè nhẹ lại phát sáng long lanh.

“Ừ.” Diệp Phàm gật nhẹ đầu, hôn lên trán cậu bé.

“Mẹ, mẹ đừng rời khỏi tiểu Dự có được không ạ?”

“Mẹ sẽ luôn ở bên tiểu Dự, vĩnh viễn không rời xa!” Cô chậm rãi nói, bất tri bất giác viền mắt ẩm ướt cả lên.

“Mẹ thật tốt, con yêu mẹ. Tiểu Dự muốn mãi mãi ở bên mẹ…” Cậu bé nói rồi lại nói, cuối cùng mệt lả mà ngủ thiếp đi. Cánh tay nhỏ nhắn kia vẫn ôm chặt Diệp Phàm. Khuôn mặt chìm vào giấc ngủ vẫn mỉm cười.

Diệp Phàm ôm cậu bé một lúc, thấy cậu bé ngủ say, lúc này mới nhẹ nhàng gỡ hai tay của cậu bé ra. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu bé.

Cậu bé ngủ rất say, lúc Diệp Phàm đắp chăn cho cậu, mí mắt cậu chỉ hơi động đậy. Miệng chóp chép vài cái, khóe miệng vẫn cong cong, giống như đang gặp một giấc mộng đẹp.

“Mẹ cam đoan, mãi mãi, mãi mãi ở cùng với con…” Diệp Phàm nhỏ giọng nói một câu bên tai cậu bé, rồi hôn lên trán cậu một cái, sau đó mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc đi ra từ phòng cậu bé, kim đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ tối. Phòng ốc sáng trưng nhưng im ắng, Đoàn Diệc Phong không biết đã đi đâu. Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, đi dạo trong nhà một vòng, lúc này mới mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc nho nhỏ truyền ra từ trong phòng làm việc của anh.

Anh đang làm việc sao? Diệp Phàm chợt có chút hiếu kỳ, mặc dù cô không rõ Đoàn Diệc Phong rốt cuộc là đang làm gì. Nhưng mà qua những gì Đoàn Dự đã nói, cô cũng hiểu sơ sơ và có thể đoán một ít, dường như có liên quan đến âm nhạc, hoặc có lẽ đây là sở thích của anh. Không phải anh đã từng nhắc đến hay sao, khi còn trẻ có lập một ban nhạc mà?

Cách âm trong phòng làm việc khá tốt. Diệp Phàm chỉ có thể nghe được một ít nốt nhạc vặt vãnh, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng êm tai. Cô muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lại sợ quấy rầy anh làm việc. Cứ đứng do dự như vậy một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không dám vào, mà quyết định đi tắm.

Đoàn Diệc Phong đúng là rất tri kỷ. Hôm qua Diệp Phàm qua đêm ở đây, vẫn phải mượn áo sơ mi của anh mặc vào. Hôm nay, anh đã giúp cô mua quần áo để thay đổi, ngay cả áo ngủ cũng chuẩn bị rất thỏa đáng. Váy ngủ ren màu trắng, vạt váy che qua đầu gối. Xem ra vì sợ cô xấu hổ nên mua kiểu váy bảo thủ nhất.

Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy có chút cảm động xuyến xao. Trước đây cô chưa từng nghĩ bản thân có một ngày sẽ gặp được một người đàn ông hơn mình mười tuổi. Nhưng người đàn ông này có sự quan tâm chu đáo mà những người đàn ông trẻ tuổi không thể sánh bằng. Anh có thể cân nhắc tất cả mọi thứ liên quan đến cô một cách tỉ mỉ, thực sự làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.

Cô tắm xong, mà Đoàn Diệc Phong vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc. Nhưng cửa phòng làm việc lại hé ra, chắc là vừa rồi anh có đi lấy gì đó.

Đã trễ thế này, anh còn phải cố gắng làm việc như vậy sao? Diệp Phàm không khỏi mủi lòng thương với anh. Cô vào phòng bếp pha cho anh tách trà nóng, gõ nhẹ lên cửa phòng.

“Mời vào.”

Cô chầm chậm đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có ngọn đèn bàn được bật lên. Ánh sáng vàng vàng rọi lên những nhạc cụ và áp phích trong phòng. Đoàn Diệc Phong ngồi trên ghế xoay bên cạnh bàn, trong lòng ôm một chiếc đàn ghi –ta, bên cạnh còn đặt một sắp giấy và một chiếc đàn organ màu đen. Anh như vậy và anh của quá khứ không giống nhau, lúc này càng thêm nhu hòa, càng thêm bình yên.

Diệp Phàm nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, rất sợ đi qua đó sẽ làm hỏng nhạc cụ của anh. Trái lại Đoàn Diệc Phong buông chiếc đàn ghi-ta trong tay ra, vẫy tay với cô: “Sang đây đi.”

Diệp Phàm rụt rè đi qua. Chiếc váy ngủ trắng bị ánh sáng mờ mờ của đèn bàn ánh lên thành màu vàng như bức ảnh cũ kỹ.

Trong phòng này không có ghế ngồi, cô đưa tách trà trong tay cho anh, đứng yên tại chỗ, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Cũng không ngờ Đoàn Diệc Phong sau khi nhận tách trà liền đặt sang một bên, chìa tay kéo cô sang, để cô ngồi lên đùi của mình.

Diệp Phàm nhận thấy trái tim mình như muốn vọt ra ngoài. Hai người lại ở khoảng cách gần như vậy. Cô có thể nhìn rõ ngọn đèn phản chiếu trong đáy mắt anh, trong con ngươi đen kịt lại biến thành một biển sao.

Tay cô khẩn trương không biết đặt ở đâu mới phải. Cô dứt khoát để ngón tay chạm vào chiếc đàn organ đặt bên cạnh Đoàn Diệc Phong, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve phím đàn.

“Biết đánh đàn không?” Đoàn Diệc Phong hỏi cô.

Diệp Phàm thành thật lắc đầu, tế bào âm nhạc của cô cực kém, hát không đúng giai điệu. Lúc còn đi học đại học, cô bị Mã Ly lôi kéo đi đăng ký môn học tự chọn là đàn piano. Kết quả là ngón tay vừa chạm vào phím đàn đã biến thành móng chân gà. Trong một học kỳ, đừng nói là đánh đàn, ngay cả nhạc phổ còn không hiểu nữa là.

“Để anh dạy em.” Đoàn Diệc Phong kéo đàn sang, ngón tay đặt trên phím đàn. Diệp Phàm chưa từng chú ý đến ngón tay của anh, hôm nay mới phát hiện bàn tay anh thực sự rất hợp để đánh đàn. Ngón tay thon dài đặt trên những phím đàn đen trắng, quả thực có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

Anh khéo léo gõ mấy phím, đánh ra một đoạn nhạc ngắn, lại đặt tay mình lên trên tay Diệp Phàm, nói: “Nào, đánh thử đi.”

Tình cảnh này, Diệp Phàm cảm thấy tay mình đã biến thành chân gà rồi. Nhưng bị bàn tay ấm áp của anh phủ lên trên, quả thực ngay cả cục cựa cũng không làm được.

“Em… không được đâu…” Cô nói thật.

“Làm theo anh là được.” Bàn tay anh nắm tay cô chỉ cô ấn xuống những phím đàn. Một đoạn nhạc tuyệt vời êm dịu như suối từ những phím đàn nhẹ nhàng thoát ra, thực sự rất thần kỳ.

“Được không?” Anh hỏi.

Diệp Phàm vào thời điểm này cũng có chút hứng thú: “Lại một lần nữa.”

“Được.” Anh vịn tay cô, ấn xuống từng phím từng phím.

“Hình như em có cảm giác rồi. Để em thử xem.” Tâm tình hồi hộp của Diệp Phàm dần dần được làm dịu theo tiếng đàn. Cô thò tay muốn tự mình thử, kết quả là không đạt yêu cầu. Cái chân gà này hạ xuống, giai điệu dễ nghe bị cô phá hỏng rồi. “A… Hình như rất khó nghe.” Diệp Phàm thè lưỡi, muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh nắm lại.

“Thử lại đi.” Anh nói.

“Cũng được…” Cô không thể làm khác hơn là kiên trì đánh đàn lại một lần. Quả thực mà nói, đánh lại một lần kết quả không cần phải nói ra, còn khó nghe hơn lần trước.

“Lại đi.”

Á… Diệp Phàm cảm thấy hơi muốn khóc 囧. Không phải là anh sẽ ghét bỏ cô vì không có tế bào âm nhạc chứ? Thế nhưng cái này thật sự rất khó mà! Cô trề môi, tiếp tục nhấn lên phím đàn.

Ting tính tang, không giống đánh đàn mà giống gõ chiêng hơn, ngay cả Diệp Phàm cũng nghe không lọt tai nữa.

“Không đánh nữa!” Cô có hơi dỗi, rút tay về. Cô vốn tưởng Đoàn Diệc Phong sẽ ngăn cản, không ngờ lúc này anh lại chiều theo ý của cô. Không những không ngăn cản cô, mà còn giúp cô đẩy đàn sang một bên.

Phù! Cuối cùng cũng không cần đàn tiếp nữa, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô đang thả lỏng, bên hông đột nhiên bị siết chặt, anh kéo người cô về phía mình, nghiêng người hôn lên môi cô.

“Đừng…”

Tiếng kêu sợ hãi của Diệp Phàm trong khoảnh khắc đều bị nụ hôn nuốt hết. Anh ôm cô, hôn nhẹ nhàng, để lưng cô dựa lên thành bàn, bàn tay lớn đỡ sau ót của cô. Hôn môi xong, tiếp theo là mặt, rồi từng chút từng chút đến vành tai và cổ. Sau cùng, âm thanh khàn đặc cọ sát bên tai cô: “Không đàn, thì làm chuyện khác đi.”

“Vậy chơi đàn… Ưm…”

Giọng nói của cô cuối cùng lại biến thành tiếng rên rỉ trầm bổng, hòa tan dưới ánh đèn mờ ảo…