Hậu Cung Vô Sủng Hằng Ngày

Chương 1: Vương phủ Trắc quân (1)



Năm Hi Hòa hai chín, Hoàng Tam Nữ Triệu Dật, phong Chiêu Vương, lưu tại kinh thành, lại có thể thính chính (1), trở thành người có hy vọng cao nhất kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Mấy câu như thế này, Hạ Ngọc đã sớm nghe qua không biết bao nhiêu lần.

Khi chàng đọc sách ở Phán cung, các công tử trẻ tuổi hay tụ lại một chỗ, lôi hết mấy vị vương công quý tộc vào câu chuyện, xoi mói tới lui bới móc đủ đường, như thể bọn họ đang chọn thê chủ trong đám quý nữ đó vậy.

Hoàng Tam Nữ Triệu Dật cũng thường xuyên bị bọn họ lôi ra bàn tán, dựa vào tần suất thì, trước khi phong vương nàng không được hoan nghênh cho lắm, sau khi phong vương lại là một trong những nhân vật nóng hổi hàng đầu.

Hiện nay Hoàng Đế chưa lập Hoàng Thái Nữ, dưới gối còn sống chỉ có sáu gái mười trai. Trong các Hoàng nữ, tròn mười lăm tuổi có ba người, Hoàng Trưởng Nữ Triệu Mãn, Hoàng Tam Nữ Triệu Dật, Hoàng Lục Nữ Triệu Phái.

Đầu năm nay, trước nhất là Hoàng Trưởng Nữ được phong Tề Vương, sau đó là Hoàng Lục Nữ, phong Duệ Vương, qua Trung Thu mới đến lượt Hoàng Tam Nữ.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Hạ Ngọc.

Tuy mẫu thân chàng vào những năm Hi Hòa, từ chốn thâm sơn cùng cốc lại thi được Thám Hoa, nhưng vì chẳng có bao nhiêu bản lĩnh trên quan lộ, hiện tại cũng chỉ làm một chức quan nhàn tản ở Hàn Lâm Viện, lúc phong quang nhất thì từng được Hoàng thượng khâm điểm làm chính tam phẩm Biên tu, khởi thảo chiếu thư, phụng sự mưu vấn, nhưng sau đó nhận ra mẫu thân chàng chỉ là đọc nhiều sách mà thôi, chẳng có tài năng chính trị gì cả, bèn ban cho một chức vụ nhàn hạ, biên soạn và tu sửa quốc sử, chẳng cao chẳng thấp, làm một vị quan thanh nhàn.

Gia thế bối cảnh chỉ vào tầm trung, đã thế tướng mạo của chàng lại rất bình thường, cũng không có sở trường gì nổi trội, Hạ Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được hôn phối cho Hoàng nữ, vậy nên mặc cho đồng bạn ca ngợi bất kỳ vị Hoàng nữ nào "tiền đồ vô lượng", Hạ Ngọc đều chỉ trầm mặc ngồi nghe, chưa bao giờ mơ mộng hão huyền.

Nhưng lắm khi, vận mệnh lại an bài rất kỳ quái.

Sinh phụ Thẩm Quân của Hoàng Tam Nữ tìm cho nàng một mối hôn sự, công tử Dư Phong Tú xuất thân tướng môn, quốc công tam triều, có xuất thân hiển hách, lại còn xinh đẹp.

Có lẽ vì sợ làm thế thì toạc cả móng heo, mục đích quá rõ ràng sẽ bị hai vị Hoàng nữ còn lại bắt được điểm yếu, vậy nên, Thẩm Quân tổ chức một buổi cung yến, mời các công tử trẻ tuổi chưa có hôn phối trong kinh thành đến ngắm hoa, muốn chọn một công tử phái thanh lưu (2), gia thế bình bình không kết bè kết đảng làm dịu tình hình đi một chút.

Hạ Ngọc, tuổi tác và xuất thân vừa khéo thích hợp, mấu chốt là bát tự cũng xứng đôi với Hoàng Tam Nữ, thế nên, trốn không thoát.

Đúng như dự đoán, trong cung yến, Hoàng Tam Nữ lánh khỏi một đám công tử, nói riêng với chàng có mấy câu, rất bình thường, hỏi chàng ăn uống có được không, còn nói nên uống rượu hoa quế trước rồi hãy dùng gạch cua, so với ăn gạch cua xong mới dùng rượu hoa quế thì ngon hơn nhiều.

Hoàng Tam Nữ đi rồi, hô hấp của Hạ Ngọc vẫn còn rối loạn.

Chàng nhìn chén rượu hoa quế kia, ngây người sờ sững, trong lòng vừa buồn lại vừa vui.

Cung yến qua không lâu, chàng liền bị chỉ hôn cho Hoàng Tam Nữ, lấy thân phận trắc thất gả vào Hoàng gia.

Trong khoảng thời gian chờ đợi trước khi thành hôn, chàng lúc nào cũng ngẩn người, chẳng biết mỗi ngày mình làm gì để lấp kín thì giờ nữa, trang sách lật loạn, nhưng một chữ cũng đọc không vào.

Lúc này Hạ Ngọc mới nhớ ra, đến dung mạo của Hoàng Tam Nữ ra sao, bản thân chàng cũng chưa nhìn ngắm kỹ càng.

Khuôn mặt nàng, là một mảng mơ hồ không rõ.

Ngày thành hôn hôm ấy, chàng muốn khóc lại khóc không nổi, dù đã là tiết xuân nắng ấm hoa nở, nhưng chàng ngồi trong kiệu vẫn không kiềm được cơn rùng mình.

Lạnh, vừa lạnh lại vừa cóng, hai tay hai chân đều buốt như băng.

Hoảng hốt một hồi, ngày dài trôi qua.

Đêm đó, Hoàng Tam Nữ đến, vẻ mặt tự nhiên, động tác thuần thục.

Nàng đang ở trong chính lãnh địa của chính mình, diễn vai chủ nhân, vỗ vỗ vai chàng, nói rằng: "Đến giờ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi."

Hạ Ngọc mới cởi bỏ đai lưng được một nửa, tay đã cứng ngắc, dường như chàng không tài nào chạm loạn nổi nữa, đầu óc tê liệt, mơ mơ hồ hồ nghe Hoàng Tam Nữ nói: "Không cần vội, chậm một chút cũng được." Sau mấy lần trật nhịp, chàng mới thoát hết y phục ra.

Hoàng Tam Nữ bật cười: "Cũng thú vị đấy."

Nàng ngồi phía mé giường, gẩy chuỗi phật châu trong tay, nâng chân lên, nhắc nhở chàng: "Cởi giày đi."

Hạ Ngọc cẩn thận tháo giày cho nàng.

Hoàng Tam Nữ ngồi xếp bằng ở trên giường, vén vạt áo lên, hỏi chàng: "Hôm bữa ta nghe Hạ đại nhân nói, chàng thích thơ của Vương Doãn."

"Vâng". Yếu hầu Hạ Ngọc khô khốc, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vân vê chuỗi phật châu của nàng.

"Thích bài nào?"

"... Quá Vân Châu lữ dạ thư hoài." (Nhớ về chuyến dạ hành qua Vân Châu)

Chuỗi phật châu trong tay nàng ngưng lại: "Ừ, bài đó vừa thanh lệ vừa nghiêm trang, là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy trong mảng thơ ngũ ngôn."

Nàng nói, nàng có mấy quyển thơ nháp do chính tay Vương Doãn viết, được Thế Tông sưu tầm, hiện đang ở trong phủ của nàng.

Ngày mai cho chàng, nàng hứa.

Hồi ức của Hạ Ngọc về đêm đó không mấy rõ ràng, chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, đầu óc cũng bị thiêu đến phát ngốc.

Nhưng trong tiềm thức, chàng không kiềm được mà nhớ về cuốn Lữ dạ thư hoài kia, hết lần này đến lần khác.

Đang dang dở thì bị người cắt ngang.

Là một thanh âm xa lạ, cách cửa, rầu rĩ hỏi: "Điện hạ, tối nay còn tới Vi Phong Các không?"

"Không, bảo chàng ấy ngủ đi, đừng không hiểu chuyện như vậy." Hoàng Tam Nữ nói.

Khi đó, cơ thể nặng trịch của nàng nóng như lửa, còn ép ở trên người chàng.

Ngày thứ hai, sau khi chàng tỉnh lại, Hoàng Tam Nữ đã không còn ở đây nữa, ánh mắt chàng đăm đăm nhìn những tia sáng lờ mờ len qua khe cửa, từ mớ ký ức rối ren lộn xộn chợt bật ra cuộc đối thoại mơ hồ đêm qua, chàng kinh ngạc nhận ra Vi Phong Các là cư thất của Dư Phong Tú, Chính quân của Hoàng Tam Nữ.

Chàng gọi Triều Lộ, hỏi: "Khi nào rồi?"

"Còn sớm ạ." Triều Lộ nói: "Vẫn kịp để chủ tử nghỉ ngơi thêm chút nữa."

Hạ Ngọc nhớ đến đại sự là thỉnh an Chính quân, thấp thỏm không yên, nhắm mắt trằn trọc một lát liền rời giường chải đầu rửa mặt.

Triều Lộ an ủi: "Nô tài đã thám thính cho chủ tử rồi, Chính quân tính tình rất tốt, đối xử với người khác cũng ôn hòa, chủ tử không cần quá lo lắng, sau này sẽ chung sống hòa thuận thôi."

Hạ Ngọc hơi hoảng hốt, cũng không hiểu sao lại hỏi: "Điện hạ có nói gì nữa không?"

"Không ạ, giờ dần (3-5h sáng) Điện hạ đã thức dậy rồi, ngài muốn lâm triều sớm."

"Nàng...không nói gì sao?"

"Dạ, không nói gì." Triều Lộ tiếp tục: "Nô tài to gan nhìn trộm, thấy Điện hạ chẳng buồn cười lấy một cái. Lúc quay về Hán Giang Đường, nô tài có hỏi Liễu chưởng sự, chưởng sự nói là ngày thường Điện hạ rời đi cũng vào canh giờ đó."

Hừng đông, chàng đến Vi Phong Các kính trà cho Chính quân, Dư Phong Tú quả thật có phong phạm của công tử tướng môn, phong thần tuấn dật, anh khí bức người. Chỉ là sắc mặt của hắn hơi kém chút, lông mày nhíu lại, dáng vẻ mỏi mệt, có vẻ như ngủ không ngon giấc.

Nói chung thì, Chính quân cũng chỉ là người bình thường, cùng chàng nói chuyện phiếm mấy câu về thi thư, rồi căn dặn sinh thần của Thẩm Quân là ngày mùng sáu tháng năm, bảo chàng chuẩn bị sớm một chút.

Thấy chàng không có kinh nghiệm gì, Dư Phong Tú nhấp một ngụm trà, suy tư hồi lâu, chỉ một tiểu nô rồi đưa cho chàng.

"Cậu ta là người ta mang từ nhà cha đẻ đến, tên là Tuyết Tễ, sinh thần của mẫu thân và tỷ tỷ trong nhà đều có cậu ta hỗ trợ, cũng coi như có kinh nghiệm, đệ mang về dùng đi."

Sau khi Hạ Ngọc rời khỏi Vi Phong Các, trong đầu chỉ có đúng hai câu lặp đi lặp lại.

"Dư Phong Tú thật đẹp."

"Vi Phong Các thật khí thế, còn thơm nữa."

Lúc hoàng hôn, nghe tin Hoàng Tam Nữ hồi phủ. Triều Lộ thăm dò một hồi, chạy như bay tới báo: "Hôm nay Bệ hạ thưởng cho Điện hạ."

Hạ Ngọc liền hỏi: "Bởi vì sao?"

"Ruộng gì đó rồi thuế gì đó, Bệ hạ nói Điện hạ xử lý rất thỏa đáng, thưởng cho rất nhiều thứ tốt."

Hạ Ngọc: "Ừ, vậy khi nào Điện hạ về phủ vậy?"

"Cái này nô tài không biết." Triều Lộ nói: "Dù sao thì khi quay về, ngài ấy cũng tới Vi Phong Các."

"Hạ Ngọc: "À... Biết rồi."

Chàng dùng bữa tối, chỉ đạo Triều Lộ và Châu Cơ thu dọn sách vở được đưa tới, Tuyết Tễ pha trà cho chàng, cung kính đứng phía sau.

"Trắc quân có thật nhiều sách."

"Ừ, sách trong nhà có kha khá." Hạ Ngọc cầm lấy một quyển Nguyên Hữu Thi Tập, cao hứng nói: "Bản này lâu rồi chưa xem lại."

Chàng đặt tách trà xuống, chỉnh lại ánh nến, bắt đầu đọc sách. Đến tận đêm hôm khuya khoắt, biết không chờ được gì, mới gấp sách lại, rửa mặt đi ngủ.

Ba ngày trôi qua, Hoàng Tam Nữ vẫn không trở lại.

Bảy ngày trôi qua, tòng thị Hàn Tử Kỳ bên cạnh Hoàng Tam Nữ đưa đến một quyển tập thơ của Vương Doãn.

Mở ra, quả nhiên là bản nháp gốc, hương mực rất đậm hằn trên trang giấy, là mùi vị dễ chịu nhất trên đời.

Hạ Ngọc vui mừng rất lâu.

Đêm đó, Hoàng Tam Nữ ở lại nơi của chàng.

Lúc này, đầu óc chàng mới tỉnh táo được một chút, nghe thấy những lời Hoàng Tam Nữ thì thầm vào tai chàng: "Lần thứ hai, quả nhiên thông thuận hơn rất nhiều."

Chàng nhịn không được, rên rỉ vài tiếng, ghì lấy đệm giường không dám nói câu nào.

Hoàng Tam Nữ bóp lấy cằm chàng, ngón tay miết nhẹ bờ môi, cười khẽ: "Nhẫn nhịn làm gì, lại càng khó chịu."

Hạ Ngọc nhẩm thử số ngày.

Khi Hoàng Tam Nữ lưu tại kinh thành, mỗi tháng sẽ tá túc trong thư phòng mười ngày, lúc rảnh rỗi có thể đến nơi chàng ngủ hai, ba đêm, còn lại đều ở với Chính quân.

Hơn hai tháng trôi qua, Vi Phong Các bên kia báo hỉ. Hạ Ngọc lấy một viên kẹo, ngậm trong miệng rồi lật sách, kẹo ngọt khiến chàng nheo cả mắt lại, nghe Châu Cơ nói: "Phen này Chính quân không thể hầu hạ Điện hạ được rồi, chủ tử phải bắt lấy cơ hội này."

Hạ Ngọc nghĩ, cũng đúng, có hài tử bầu bạn thì lúc nào cũng tốt, chàng thực sự muốn bắt lấy cơ hội này, không phải vì mục đích gì khác, chỉ là, muốn một đứa con.

Nhưng cơ hội này, Hoàng Tam Nữ chưa cho.

Thẩm Quân lại tìm cho Hoàng Tam Nữ một mối hôn sự, nghe Tuyết Tễ nói, là do chính Hoàng Tam Nữ mong cầu từ lâu, tiểu nhi tử thứ xuất của Phùng Tướng gia, Phùng Tố, phong làm Trắc quân, hôn chỉ đã hạ, tháng sau nhập phủ.

Không chỉ vậy, tranh thủ lúc sắp nghênh đón tân nhân vào phủ, Hoàng Tam Nữ còn tiện tay nâng vị phân cho tiểu bộc thiếp thân hầu hạ mình nhiều năm, Lưu Nghiên, thành thị tử, chính thức thu phòng.

Hạ Ngọc run rẩy hồi lâu.

Chàng biết Phùng Tố, không bàn đến việc cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, còn nổi danh là mỹ nhân, đứng thứ tám trong nhà, nên những người thân thiết trong kinh thành đều gọi là Phùng tiểu bát.

Chàng cũng biết Lưu Nghiên, mỗi khi Hoàng Tam Nữ đến, hắn đều đứng ngoài cửa, hơi lớn tuổi hơn Điện hạ một chút, mặt mũi nhã nhặn dịu dàng, nói chuyện cũng ôn nhu.

"Thoắt cái, lại thêm nhiều người như vậy." Chàng đỡ cửa lẩm bẩm.

Đầu tháng sau, Trắc quân Phùng Tố vào phủ, trong hỉ yến, Hoàng Tam Nữ liên tục cười to, ý cười ở đầu mày cuối mắt không hề che giấu.

Chính quân bị bệnh, không thể tham dự, Hạ Ngọc lại không thể không tới.

Chàng ngơ ngác nhìn Hoàng Tam Nữ cười đến vui vẻ ở đằng xa, bỗng lại cảm thấy, lâu như vậy rồi, khuôn mặt nàng, vẫn là một mảng mờ mịt.

Từ hỉ yến trở về, Hạ Ngọc hơi có men say.

Tuyết Tễ bưng cho chàng bát canh giải rượu, chàng nhận lấy, nhìn Tuyết Tễ, ngẩn ngơ nói: "Chắc Phong Tú còn cảm thấy khổ sở hơn cả ta nữa... Dù sao thì ngay từ đầu, ta đã không trông mong gì nhiều."

Tuyết Tễ lộ ra một vẻ mặt rất đau lòng.

Châu Cơ vội nói: "Chủ tử say rồi, nói mê man thôi."

Sau đó, gần như đêm nào Hoàng Tam Nữ cũng ngủ lại Đào Yêu Các, Hạ Ngọc ở cách đó không xa, thỉnh thoảng, đã quá giờ sửu (1-3h sáng), vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói hân hoan.

Phùng Tố quả thực là tài mạo song toàn.

Đến tháng tám ngắm hoa quế, Hoàng Tam Nữ cũng gọi chàng đến, thị tử Lưu Nghiên búi tóc cao, một thân tố y sạch sẽ, rót rượu hoa quế cho bọn họ.

Hạ Ngọc bưng chén rượu lên, liếc nhìn sườn mặt của Phùng Tố, giống như trân bảo lấp lánh hào quang, xinh đẹp rạng rỡ, xung quanh lất phất những cánh hoa, càng khiến hắn tuấn dật xuất trần.

Khi bình tĩnh lại, dù rượu ở đầu lưỡi chếch choáng vị ngọt, trong lòng lại đau khổ biết bao, rượu mang theo hơi lạnh tràn vào yếu hầu, rót thẳng vào tim, khiến chàng rùng mình một cái. Chợt nhận ra, rượu hoa quế, uống không ngon, mà gạch cua, ăn cũng không ngọt.

Phùng Tố hoạt bát, mau mồm mau miệng, chỉ vào chàng nói: "Điện hạ, nàng mau nhìn ánh mắt của Ngọc ca kìa."

Hạ Ngọc sặc rượu, liên tục nói thất lễ.

Hoàng Tam Nữ kéo tay Phùng Tố, ôm hắn đến gần rồi hỏi: "Chàng ấy như thế nào? Lúc nãy bản vương không nhìn thấy."

Sau đó, nàng bóc vỏ cua, tách gạch ra, bảo Lưu Nghiên đặt trước mặt chàng.

Hoàng Tam Nữ nói: "Ngọc ca nhi, bản vương dạy chàng cách ăn ngon."

Nàng nói: "Trước tiên uống rượu hoa quế, sau đó tranh thủ khi dư hương vẫn còn, nuốt luôn gạch cua, so với ăn gạch cua xong mới uống rượu hoa quế thì ngon hơn rất nhiều."

Hoàng Tam Nữ cười nói: "Hôm nay chàng vận khí tốt đấy, nếu là người bình thường thì bản vương không tiết lộ cho biết đâu, ha ha ha."

Chàng nhìn chằm chằm miếng gạch cua trong bát, cuối cùng, nhỏ giọng nói: "... Đa tạ Điện hạ."

- -

(1) Thính chính: Ừ thì cũng chẳng biết note làm gì, nhưng này có nghĩa là ngồi nghe chính sự, nhưng không được can thiệp hay xử lý.

(2) Phái thanh lưu: Kiểu sống nhạt, không bè đảng không giao du, cũng không có tâm tư hay mưu kế gì.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

(Xin lỗi nhé, vốn là định viết trước 30 ngàn chữ rồi mới đăng dần, nhưng mà tui thiếp lập sai thời gian tồn bản thảo nên lỡ post lên trước dự tính rồi, nếu vậy thì thôi, lỡ rồi lỡ luôn nha.

Post hết 4 chương đầu tiên đang tồn kho nè, mỗi ngày một chương)

Nữ tôn nam sinh tử.

Trong truyện sẽ không viết kỹ how to sinh đâu.

Còn lại văn án có cả rồi.

Tại sao viết loại văn này thì không lấy luôn BG ngôn tình - Thì bởi vì tui không đành lòng hạ bút, cảm thấy phong kiến chèn ép nữ nhân thật sự thảm không chịu được. Tui không xuống tay với nữ nổi, nên đành ra tay với nam thui.

Có thiệt là truyện hệ chữa lành không? - Ngược lại, tui cảm thấy không thể tính đây là ngược nam chủ được, dưới bối cảnh phong kiến, kết cục của bạn ý đã là tốt lắm rồi.

Nữ chủ có lương tâm, nhưng hoa tâm. Là một đế vương đại móng heo chuẩn mực, có đối với người nàng thích bỏ ra chân tình, nhưng người nàng yêu nhất vẫn là bản thân nàng.

Nữ chủ chưa từng yêu nam chủ, nhưng cũng không ghét bỏ phiền chán gì nam chủ, bầu bạn một thời gian dài thì vẫn có chút cảm tình, dù sao thì nàng còn có chút lương tâm.

Cuối truyện mới thức tỉnh tình thân.

Nếu như vẫn hông hiểu thì tưởng tượng thế này nè, mời mng đến với một đàn mèo cực ciuu.

Bạn nuôi một đống mèo, nam chủ là một con mèo không hề nổi bật, không cách nào thu hút được bạn, cũng không có tính tình quá đặc biệt. Trong vài con mèo mà bạn thích nhất, tất nhiên là không có nó. Nhưng mỗi lần xoa đầu âu yếm con mèo bạn thích nhất xong, nhìn thấy nó bị lạnh nhạt, bạn đều dâng lên chút lương tâm, cũng xoa đầu nó một cái, coi đó là an ủi.

Mãi đến khi tất cả con mèo trong nhóm mèo đầu tiên bạn nuôi qua đời, chỉ còn mỗi nam chủ là con mèo bình thường không có gì đặc biệt đó sống tiếp, cùng bạn già đi.

- -

Đống phía trên là của tác giả, tui chỉ là editor, thậm chí còn là editor chui, nên đừng ai thắc mắc những gì tác giả viết nhé, tui cũng không biết=)))

Chào hè mới nắng tươi con ong làm mật yêu đời, mỗi mùa hè sang lại phải đào một hố mới, còn xong hay không thì chưa biết, nhưng tui nghĩ bộ này chắc sẽ xong, ít ra nó có triển vọng, và cũng chỉ 40 chương. Xong bộ này tui hứa sẽ quay lại lấp nốt 11 Things, thật sự là thấy rất có lỗi với rất nhiều bạn sau 5,6 năm vẫn kiên trì theo dõi bên Wattpad, dù quay xe sang tiểu thuyết TQ nhưng tình iu với Dramione của tui vẫn còn cháy lắm:*

Với lại, tụi cảm thấy gu của tui mận dần theo thời gian. Kiểu năm ngoái đào cái hố Đăng Khoa đơn giản vì khoái nữ cường, năm nay thăng cấp lên hẳn nữ tôn, đọc nữ tôn riết tui cảm thấy đàn ông mạnh mẽ là rất sai luôn ạ.

Đây là truyện nữ tôn, nên mng tự động đổi vai vế nam nữ trong đầu nhé, nữ tôn là gu tui, dù thật sự tui cũng không quá thích cung đấu, hay thậm chí là né xa, nhưng cung đấu ngược thì gặm được=)))

Truyện này nói xuất sắc thì không xuất sắc, nhưng đọc xong cũng khiến tui trầm lại hẳn, tui nhớ đến Như Ý Truyện, cảm giác như quay lại hậu cung của Càn Long dưới đôi mắt của Uyển tần, cả đời im ắng và tĩnh lặng chứng kiến những phong hoa, vinh hưởng chóng tàn của Hoàng đế, phi tần, cho đến những bức tường gạch đỏ vây lấy Tử Cấm Thành như một cái lồng son. Nó không có quá nhiều cao trào đến nghẹt thở, nhưng nó tịnh mịch, vừa vui lại vừa buồn, cảm giác chẳng có ai làm sai, nhưng cũng ít ai được trọn vẹn, không bi kịch, nhưng cũng chẳng viên mãn.

Thôi enjoy, ủng hộ tui nhé mng.

25/5/22

_Rus_