Hậu Cung Vô Sủng Hằng Ngày

Chương 4: Trì chính chi lộ (2)



Hạ Ngọc một chút cũng không để ý đến sự khiêu khích của Vương Bạn, y còn nhỏ tuổi, trời sinh lại là tính tình kiểu này, đại đa số thời điểm, chỉ cần không quá phận, Hạ Ngọc đều mặc kệ y.

Ở trong mắt Hạ Ngọc, phàm đã nhập cung theo Hoàng thất, không có một ai không đáng thương.

Nhớ năm đó, khi ở Phán cung đọc sách, những đồng học cùng trường kia gả cho Hoàng Trưởng Nữ, Hoàng Lục Nữ, vốn dĩ đều dương quang xán lạn như thế, nhưng bây giờ thì sao?

Chết chết, bệnh bệnh, bị giam cầm trong hậu viện, thân thể càng ngày càng điêu tàn, lại còn liên lụy người nhà chịu tội.

Hoàng thất là thiên gia phú quý, nhưng trên đời này làm gì có phú quý cho không, lại chẳng cần trả một cái giá nào thật đắt.

Hạ Ngọc biết đạo lý này, nhưng Vương Bạn không biết.

Hạ Ngọc thở dài, bởi vì Vương Bạn không đọc sách, không thể hiểu những đạo lý kia. Nhưng nhìn bản thân chàng xem, đành là có đọc sách, lại ở trong tình cảnh như thế nào?

Cùng ở trong lồng giam, Vương Bạn so với chàng, ít ra còn có sủng.

Những người đọc càng nhiều sách, càng tỉnh táo thì lại càng thống khổ, vô duyên vô cớ chịu thêm rất nhiều âu sầu không đáng có, không thể mang gánh, cũng chẳng thay đổi được thế cục.

Triều Lộ rất là không ưa cái dáng vẻ kia của Vương Bạn, ngày nào cũng phải nhắc đến y bên tai Hạ Ngọc: "Y cũng chẳng thèm nhìn xem chủ vị cung này là ai!"

Hạ Ngọc nhỏ giọng nói: "Ngươi quản chuyện của y nhiều như vậy làm gì, với cái dáng vẻ đó của y thì sớm hay muộn cũng ăn thiệt thòi thôi, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi."

Những ngày tháng trong cung cũng không thanh nhàn.

Đủ loại chuyện lớn chuyện nhỏ, nhân tình đến đi, đều phải lưu tâm mà thận trọng. Tất nhiên Hạ Ngọc sẽ không đặt hết tinh lực lên người Vương Bạn.

Nhưng chẳng ngờ rằng, không lâu sau đó, Vương Bạn chọc cho chàng một đại họa.

Mùng năm hôm ấy là ngày kính thần, Kiều Quý quân và Đức Quân chủ trì, muốn đến các cung viện quét tước huân hương.

Trời vừa sáng, Dung Trì chính thân thể vẫn luôn khỏe mạnh lại đột ngột cáo bệnh, một tiểu bộc hầu hạ bên cạnh Dung Trì chính đến báo, nói chủ tử của cậu ta mới hôm qua vẫn còn rất tốt, đến đêm bỗng đau đầu không chịu nổi, không cách nào ngủ ngon, Thái y cũng không nhìn ra vấn đề gì, sáng nay đành kê một liều thuốc ngủ.

Kiều Quý quân liền bảo, hắn không đến cũng được, bảo trọng thân thể.

Đoàn người bắt đầu từ Vị Ương Cung của Kiều Quý quân trước, cũng là để ra vẻ một chút, mọi người lần lượt dùng lá ngải nhúng sương mai, chấm vài lần ở cửa, rồi di chuyển đến cung kế tiếp.

Tiếp theo là Triều Phượng Cung, rồi đến Anh Hoa Cung của Dung Trì chính.

Dung Trì chính môi trắng bệch, dáng vẻ ốm yếu xanh xao, nhưng vẫn ra cửa nghênh tiếp, lễ nghi chu toàn.

Hắn luôn luôn ôn nhu thỏa đáng, khiến người khác không thể nhìn ra một chút sai phạm nào.

Đức Quân lên tiếng: "Sao đệ lại ra đây thế, thân thể không khỏe thì mau quay về nghỉ ngơi đi, chúng ta giúp đệ kính thần, xong việc sẽ đi ngay."

Kiều Quý quân cười lạnh: "Dung Trì chính, dung nhan ốm yếu, ta thấy mà thương quá."

Dung Trì chính ôn nhu đáp: "Quý quân nói đùa."

Hắn phủ thêm áo choàng, nói: "Đã là kính thần, thì đệ cũng nên góp một phần sức lực."

Hắn ho khan vài tiếng, bảo tiểu bộc mang lá ngải tới, chậm rãi theo sau mấy vị chủ quân.

Hạ Ngọc thấy sắc mặt hắn không tốt, quan tâm vài câu, ánh mắt Dung Trì chính lấp lóe vài lần, thong thả mỉm cười, ôn hòa nói: "Đa tạ Hạ Trì chính nhớ thương."

Sau đó, đoàn người đến Đinh Phương Cung.

Sau khi quét dọn chính điện, đến lượt nơi ở của Vương Bạn.

Vốn dĩ chỉ vẩy nước quét dọn ở cửa cung mà thôi, nhưng tiểu bộc bên người Vương Bạn đột nhiên nói rằng: "Có lẽ vì đang mang thai, nên gần đây chủ tử ngủ không được yên giấc."

Đức Quân hỏi: "Thái y có xem qua chưa?"

Vương Bạn nhíu mày nói: "Cũng không phải ốm bệnh gì, chỉ là ăn cơm không thấy ngon miệng, ngoài trừ đồ cay ra thì những món khác đệ đều nuốt không trôi, nhưng vậy thì cũng không phải vấn đề gì lớn, chắc là Hoàng nữ trong bụng hơi kén chọn một chút."

Khóe miệng của Đức Quân hơi hạ xuống, sắc mặt sa sầm.

Dung Trì chính mở lởi: "Nếu đã kính thần, hay là mời một vị Ổn thần đến, vào trong nội điện quét dọn giường chiếu một lượt, cầu thần bảo hộ an giấc ngủ ngon, suôn sẻ cho Hoàng Thượng thêm một niềm vui con cái."

Đức Quân: "Dung Trì chính nói phải, nếu đã thế, chúng ta vào trong thỉnh thần, kính thần thôi."

Kiều Quý quân nheo mắt, gật đầu, cầm lấy lá ngải, bước vào nội điện đầu tiên.

Mí mắt Hạ Ngọc giựt giựt.

Đoàn người vào trong nội điện quét dọn, đến cả cái gối đầu giường cũng không bỏ qua, kỹ càng tỉ mỉ.

Hạ Ngọc phất lá ngải hai lần vào mấy ống lọ đựng hương, rồi chờ để cùng ra ngoài. Lúc này, một người hầu của Đức Quân, gọi là Tiểu Man, đột nhiên than ôi một tiếng, bị dọa đến ngã cái uỵch mông xuống đất, trong tay còn cầm một hình nộm vu cổ.

Đức Quân sải bước đến, giựt lấy con hình nộm vu cổ kia, lạnh lùng nói: "Vương Bạn! Đây là cái gì?"

Kiều Quý quân sầm mặt tức giận, bước đến nhìn qua, cười lạnh một tiếng:" Trên đây viết sinh thần mùng tám tháng tư, là Tống Liêm... Vương Bạn, đệ đây là nguyền rủa Dung Trì Chính sao?"

Dung Trì chính mềm oặt lui nửa bước, chưa nói câu nào đã lệ chảy thành sông.

Nghẹn ngào chốc lát, hắn ôm bụng quỳ gối dưới chân Kiều Quý quân, nói: "Cầu Quý quân chủ trì công đạo cho Tống Liêm."

Vương Bạn hoảng sợ nói: "Không! Không phải... Không phải đệ!"

Y đá vào người tiểu bộc bên cạnh mình, khóc lóc om sòm nói: "Ta đã bảo ngươi đốt rồi mà..."

Hạ Ngọc im lặng thở dài, trao đổi ánh mắt với Phùng Tố cũng đang lạnh mặt xem diễn.

Hai người không hề khiếp sợ, nhưng trong ánh mắt, ngập tràn mệt mỏi.

Hôm nay, Đức Quân và Dung Trì chính đều có chuẩn bị mà đến.

Tiểu bộc kia của Vương Bạn, không biết đang phụng sự làm tai mắt của ai, mai phục bên người Vương Bạn, chực chờ nắm lấy cơ hội như thế này, đâm Vương Bạn một dao chí mạng.

Hoàng Đế lâm triều xong liền đến ngay, mặc dù Vương Bạn dùng thuật vu cổ, nhưng vì bảo toàn mặt mũi cho Hoàng thất, Hoàng Đế không gióng trống khua chiêng xử phạt, chỉ giáng Vương Bạn xuống Cung thị, thêm hai mươi đại bản, cấm túc ba tháng, sao kinh trăm quyển.

Mà Hạ Ngọc là chủ vị một cung, giáo hạ không nghiêm, phạt bổng lộc ba tháng, cấm túc một tháng.

Nhưng hôm đó còn chưa hết giờ Thân (3h-5h chiều), tin tức truyền đến từ Anh Hoa Cung, Dung Trì chính sẩy thai, hài tử không còn.

Hoàng Đế tức giận, Tử Kỳ đến Đinh Phương Cung ngay trong đêm, ban xuống ba thước lụa trắng, một bình rượu độc.

Vương Bạn khóc nháo một hồi lâu, sau đó nghe y nghẹn ngào hô mẫu thân, phụ thân, rồi chẳng còn một tiếng động.

Hạ Ngọc dẫn bọn Tuyết Tễ chạy về phía nội điện, loạng choạng đỡ cửa, nhìn nơi ở của Vương Bạn, thần sắc thê lương.

"Tội không đến nỗi... Tội không đáng chết."

Vương Bạn năm nay, cũng chỉ mới mười bảy.

Cứ như vậy mà bỏ mạng ở thâm cung.

Sau khi Tử Kỳ ra ngoài, thấy chàng ở đó, đặc biệt đến căn dặn.

"Rạng sáng hãy báo tang."

Khóa mắt Hạ Ngọc hồng hồng, kiềm lại nước mắt, hỏi: "Vương Cung thị, không còn nữa sao?"

Tử Kỳ chỉ im lặng hành lễ, quay đầu bước đi.

Hừng đông, Đinh Phương Cung báo tang: Vương Cung thị trong lúc cấm túc, bạo bệnh qua đời. Lấy quy cách Tư thị hạ táng.

Từ đó về sau, Triều Lộ không mắng chửi ai nữa.

Hình như cậu ta đã hiểu, bất kể quý tiện, mạng người trong thâm cung này, nói không là không, sinh tử vô thường.

Hạ Ngọc ăn uống kém đi rất nhiều, tâm tình sầu muộn.

Sau khi cấm túc mười ngày, nghe đâu là Dung Trì chính thỉnh cầu, với trung thu đã đến ngay trước mắt rồi, Hoàng Thượng mới giải cấm cho Hạ Ngọc.

Sau khi Hạ Ngọc được giải cấm, Phùng Tố là người đầu tiên đến thăm.

Bấy giờ, Phùng Tố đối với Dung Trì chính quả là "rửa mắt mà nhìn".

"Hắn là người thông minh, lại có thể nhẫn tâm hạ độc chiêu, có thủ đoạn đấy." Phùng Tố nói: "E là cái thai kia của hắn, vốn đã không giữ được rồi."

Nói một hồi, hắn chốt lại: "Nếu như to gan hơn chút nữa, đến cùng cái thai này có từng tồn tại hay không, còn ai biết được sao."

Phùng Tố nhìn khuôn mặt gầy xọp của Hạ Ngọc, thở dài nói: "Vậy mà lại liên lụy đến huynh."

"Do huynh sai." Hạ Ngọc đặt sách xuống, nhíu mày nói: "Nếu như ngay từ đầu huynh có thể hạ cái tôi xuống một chút, chịu dạy Vương Tư thị đọc sách tĩnh tâm, nhắc nhở y vài điểm vượt quá quy củ, y cũng không đến mức..."

"Qua cả rồi." Phùng Tố vỗ vỗ tay chàng: "Ai dà... Sau này, chẳng biết còn đặc sắc thế nào nữa đây."

Đức Quân, Dung Trì chính, Kiều Quý quân, kẻ nào cũng không khiến người khác bớt lo.

"Dù sao đệ cũng chẳng mong cầu gì nhiều, có hài tử ở bên cạnh, những tháng ngày thế này cũng không quá cam go." Phùng Tố cười khổ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hạ Ngọc một gái nửa trai cũng chẳng có, vội nói: "Huynh nhìn kìa, đệ lỡ lời rồi."

Hạ Ngọc lắc đầu.

Phùng Tố thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu như bọn họ đều có tình tính tốt như huynh thì đỡ quá, đệ cũng chẳng cần phải thấp thỏm lo sợ, ngày ngày phòng trước phòng sau, không đêm nào yên giấc. Đôi lúc ngẫm lại, cũng may bản thân sinh ra một Hoàng tử, nếu là Hoàng nữ, không chừng đã bị tính kế từ lâu rồi. Nếu có mình đệ thì cũng không sợ, nhưng chẳng may liên lụy mẫu thân và tỷ tỷ trong nhà..."

Phùng Tố nghẹn ngào.

Hạ Ngọc bỗng nói một câu: "Nhưng mà huynh cảm thấy, mọi người ai cũng đáng thương."

Phùng Tố sững sờ hồi lâu, đáp lại: "Ai dám nói là sai, ai dám nói không phải chứ. Kiều Quận quân kia lúc trước phong quang khí phách cỡ nào, bây giờ sinh liên tiếp ba đứa con đều là Hoàng tử... Hắn cũng rất không cam lòng, tâm tư kia của hắn, lục cung đều biết, nếu như trời cao ưu ái, cho hắn một Hoàng nữ, vị trí Đế Quân cũng có thể danh chính ngôn thuận, nhưng bây giờ thân thể hắn thế kia, sau này có thai tiếp được hay không cũng khó nói, ai dà... Thái y nói là không sao, nhưng ai nhìn ra không sao cho nổi? Tháng trước kính thần ấy, quỳ xuống đứng dậy còn cần người đỡ kia mà."

Hạ Ngọc không còn lòng dạ nào đọc sách.

Chàng vân vê một hạt sen mềm, nhưng không phẩm được ý vị gì cả.

Ngoài song cửa, trăng tròn đầy đặn.

Hạ Ngọc thầm nghĩ, đúng vậy, trong cung này, bốn phương tám hướng, ở dưới gầm trời, đều là người đáng thương. Đến cả bậc cửu ngũ chí tôn, cũng chỉ là kẻ đáng thương vùi trong cẩm y ngọc thực.

- -

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!