Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 1: Mỹ nhân mổ lợn



Tháng chạp tuyết bay đầy trời, trong viện đang đun một nồi nước nóng rất lớn, hạt tuyết còn chưa kịp rơi vào trong nồi, đã bị hơi nước làm cho tan mất.

Tuyết trên mặt đất đã dẫm nát biến thành bùn, một nồi nước nóng bên cạnh một băng ghế dài được dựng sát ô cửa sổ, bên trên bày ra nửa lá thịt lợn.

Phàn Trường Ngọc giơ tay chém xuống chặt đứt chân sau của một con lợn, lát thớt lay chuyển, xương và thịt vụn cùng lúc văng lên.

Con đao chặt xương trong tay nàng có cán lưng dày và đen như mực, chỉ có mũi đao sáng như tuyết, vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén đến dọa người.

Trên thớt còn đặt một con đao phụ và một con đao róc xương, cùng một kiểu là thân đao đen dày và lưỡi đao sáng trắng, nghiễm nhiên cùng với thanh đao chặt xương trên tay nàng là cùng một bộ.

Hôm nay trong trấn, Trần gia mổ lợn đón năm mới, mở tiệc chiêu đãi hàng xóm và thân tộc, rất là náo nhiệt.

Những vị khách xung quanh lò sưởi ở trong nhà quan sát Phàn Trường Ngọc đang bận rộn trong sân, thấp giọng thảo luận: "Nhà Phàn nhị vừa mới xong việc tang, Trần gia sao lại mời nha đầu Trường Ngọc này đến mổ lợn?"

"Trần gia cùng nhà của Phàn nhị giao tình rất tốt, sao lại có nhiều kiêng kị như vậy.." Người nói chuyện có lẽ là nhớ tới thảm cảnh của Phàn gia, âm thanh không tự giác mà nhỏ lại, nhìn ra bên ngoài.

Tuyết mịn như tơ, trong viện nữ tử trẻ tuổi đang cầm đao chặt thịt lợn, trên người mặc một bộ váy mộc mạc hơi cũ kỹ, vóc người cao gầy, mái tóc đen buộc cao, lộ ra một bên mặt trắng nõn thanh lệ, thân hình gầy gò, nhưng khi làm việc lại rất lưu loát gọn gàng.

Thê tử của Phàn nhị cùng với Phàn nhị năm đó đến trấn Lâm An, thu hút không ít ánh mắt để ý ngấp nghé nàng ấy, thậm chí có bà nương ganh ghét mắng sau lưng nàng ấy là xuất thân từ trong kỹ viện, có thể thấy được ngoại hình nàng ấy có bao nhiêu xuất sắc, mà hai nữ nhi của nàng cũng giống như nàng ấy vậy, đều được sinh ra với vẻ ngoài vô cùng nổi bật.

Đứa nhỏ mới có năm tuổi nên chưa nhìn ra thế nào, nhưng đại nữ nhi nếu không phải từ nhỏ đã cùng với tiểu tử Tống gia đính hôn, thì những năm này người làm mai tới cửa sẽ phải đạp vỡ cả cánh cửa của Phàn gia.

Người kia thở dài: "Phu thê Phàn nhị chết trong tay sơn tặc, trong nhà chỉ còn hai tiểu nha đầu. Phàn đại lại là người không có lương tâm, một lòng chỉ nghĩ đến chiếm lấy gia sản của huynh đệ mình, cuộc sống của hai tỷ muội Trường Ngọc sắp tới chắc phải gặp nhiều khó khăn đây! Vốn cho rằng Tống Nghiễn thi đậu cử nhân, đến lúc Trường Ngọc gả đi sẽ có thể tốt hơn chút ít, ai biết việc hôn sự này cũng thất bại. Nha đầu Trường Ngọc kia cũng thật kiên cường, lựa chọn đi theo con đường của phụ thân nàng, dựa vào công việc mổ lợn nuôi sống gia đình, không ngờ có thể giúp Phàn gia chống chọi, Trần gia mời nàng ấy đến mổ lợn cũng coi như là ủng hộ việc làm ăn."

Mọi người nghe được những này ẩn tình, khó tránh khỏi thổn thức, nhưng lại có một âm thanh cực kỳ trầm thấp nói: "Nhưng sao ta nghe nói, đại nha đầu Phàn gia này khắc chết phụ mẫu nàng ta, bào muội nàng ta kể từ khi chào đời đã yếu ớt cũng là do nàng ta khắc? Tống gia đi xem bát tự, phán là nàng ta phạm mệnh thiên sát cô tin, mới vội vàng đến nhà hồi hôn.."

Người vừa mới nói phát ra một tiếng "Hừ": "Ngươi có biết Tống gia kia xem bát tự ở đâu không?"

Tiếng thở dài thổn thức của đám người ngày càng lớn, Tống gia ngay thời điểm này lại lên tiếng từ hôn, người sáng suốt đều nhìn ra được ý tứ của bọn họ.

Người xưa có câu, "thăng quan, phát tài, vợ chết" *, Tống Nghiễn trúng cử, tương lai sau này sẽ làm quan, sao có thể cưới một nữ đồ tể về nhà.

*Đàn ông có ba cái thú, "thăng quan, phát tài, vợ chết"

Nơi đặt thớt trong viện cách phòng chính không xa, Phàn Trường Ngọc bị buộc phải nghe đầy một lỗ tai thảo luận về mình, nhưng trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.

Phụ mẫu qua đời đã hơn một tháng, nàng đã sớm nhìn rõ mọi việc.

Nàng và Tống Nghiễn, chẳng qua chỉ là câu chuyện cũ về Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ.

Năm đó Tống gia ngay cả một bộ quan tài cũng mua không nổi, Tống mẫu mang theo Tống Nghiễn quỳ ở đầu đường dập đầu van xin những người qua đường, cầu bọn họ giúp đỡ mua một bộ quan tài mỏng an táng trượng phu, dập đến nát đầu đều không có ai đến giúp, phụ mẫu nàng thấy thế thì không đành lòng, lúc này mới hỗ trợ mua quan tài hạ táng.

Tống mẫu cảm động đến rơi nước mắt, chủ động đề nghị cho nàng và Tống Nghiễn đính hôn, nói chờ sau này Tống Nghiễn đỗ cử nhân thì cưới nàng làm vợ cùng hưởng phúc.

Về sau hai nhà trở thành hàng xóm của nhau, phụ mẫu nàng cũng thường xuyên giúp đỡ cô nhi quả phụ kia, Tống mẫu một lòng muốn cho nhi tử thi khoa cử, lại không có bạc nuôi hắn ở nội trú, trước khi Tống Nghiễn được nhận vào trường huyện, không ít bạc ăn ở nội trú đều là do phụ thân nàng đứng ra giúp đỡ.

Tống Nghiễn cũng không chịu thua kém, mấy năm trước đã thi đậu tú tài, mùa thu năm nay lại trúng cử nhân, không ít thân hào nông thôn tranh nhau nịnh bợ, huyện lệnh cũng coi trọng hắn, nghe nói có rất nhiều người có ý tuyển hắn làm "rể đông sàng".

*rể đông sàn: Tích nhắc đến Vương Hy Chi

Thái độ của Tống mẫu liền trở nên tế nhị, như thể cảm thấy nàng là nữ nhi của một đồ tể thì không xứng với của nhi tử cử nhân của bà.

Mẫu thân nàng nhận thấy Tống mẫu không thân thiện như lúc trước, lại sợ đối phương hiểu lầm nhà nàng mang ân mong cầu báo, đề xuất hủy bỏ hôn sự, Tống mẫu lại chết sống không chịu, nói Tống gia bà không phải là loại người vong ân phụ nghĩa.

Đến khi phụ mẫu nàng ngoài ý muốn mà bỏ mình, không biết từ chỗ nào truyền ra lời đồn, truyền rằng mệnh nàng cứng rắn khắc chết song thân.

Tống mẫu đến cửa từ hôn, cũng dùng đúng lý do này mà thoái thác, nói đã tìm người đoán mệnh qua, nàng cùng Tống Nghiễn bát tự không hợp, nếu thật phải kết thành phu thê, không chỉ khắc chết Tống Nghiễn, mà bên trên nàng không còn song thân, sẽ trực tiếp khắc chết Tống mẫu.

Tống Nghiễn thế là thuận lý thành chương giải trừ hôn ước với nàng, một chút tiếng xấu vong ân phụ nghĩa cũng không bị phê phán, chỉ có Phàn Trường Ngọc nàng trở thành thiên sát cô tinh khiến mọi người chỉ sợ tránh không kịp.

Phàn Trường Ngọc ngừng suy nghĩ, thở dài một hơi. Một đống chuyện bực mình, có nghĩ tới cũng không làm được gì.

Chia thịt lợn xong, nàng nhận tiền công mổ lợn, ngay cả cửa phòng chính cũng không bước vào liền chào từ biệt gia chủ, trong ngày tết đều chú trọng điềm lành, tang sự trong nhà vừa mới xong, Trần gia không ngại mời nàng đến mổ lợn, điều này trong lòng nàng hiểu rõ.

Chủ nhà cũng không ép nàng ở lại, trước khi rời đi lại đưa cho nàng một thùng lòng lợn đem về.

Đây là thông lệ ở trong thôn, khi ai mời người giết lợn đến, ngoại trừ trả tiền công, còn phải đưa thêm một miếng thịt lợn nữa cho người mổ lợn, bất quá đại đa số đều lấy lòng lợn để thay thế.

Phàn Trường Ngọc mang lòng lợn trở về nhà, nhưng trước đó phải đến tiệm thuốc hốt hai thang thuốc. Một thang cho muội muội, một thang nàng đem về để cứu nam nhân kia.

Hôm qua khi nàng nhận được công việc mổ lợn của một nhà ở nông thôn, trên đường làm xong việc trở về nàng gặp được một nam nhân trên người bê bết máu nằm trong tuyết, trông giống như là đã gặp phải sơn tặc.

Bởi vì phụ mẫu nàng cũng chết dưới tay bọn sơn tặc, Phàn Trường Ngọc động lòng trắc ẩn, cõng người quay trở về trấn.

Ai ngờ không có y quán nào trong trấn dám tiếp nhận chữa trị cho người đã bước nửa đường vào quỷ môn quan, nàng lại không thể đem người ném trên phố lớn, đành phải cứu ngựa chết thành ngựa sống, cõng người về nhà, mời đại thúc bên nhà lúc trước có làm nghề đại phu vài chục năm nhưng chỉ chữa cho súc vật, hiện đã đổi sang làm nghề thợ mộc sang trị thử.

Chữa như thế nào, Phàn Trường Ngọc không rõ, chẳng qua trước mắt vẫn chưa tắt thở. Đơn thuốc này cũng do đại thúc nhà bên cạnh đưa cho.

Phàn Trường Ngọc nắm chặt đơn thuốc quay về nhà.

Ngôi nhà của Phàn gia tọa lạc tại một mảnh đất trong ngõ ở phía tây của trấn, nhà kề nhà, rất là đông đúc.

Trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, chân tường mọc đầy rêu xanh, nhà cửa hai bên ngõ đều rất cũ kỹ, tường loang lổ xám xịt, gỗ của các cửa sổ đều cũ kỹ xiêu vẹo, tỏa ra một cỗ hương vị mục nát.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Phàn Trường Ngọc vừa đi đến cửa ngõ, đối diện đã đụng mặt với mẫu tử Tống gia.

Trên người cả hai đều là xiêm y mùa đông mới may, chất liệu vô cùng tốt, trên lỗ tai Tống mẫu còn đeo khuyên tai bằng vàng, sắc mặt cũng không còn khắc khổ như trước, có thêm vài phần khí chất.

Sau khi Tống Nghiễn thi đậu cử nhân, thân hào nông thôn và các phú thương đều cho bạc cho nhà, Tống gia hiện tại rất phong quang.

Người ta thường nói, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, Tống Nghiễn một thân trường sam dài màu xanh mỏ quạ thêu hoa văn lá trúc, trông đầy vẻ thư sinh, tao nhã bức người, không còn tồi tàn như trước, rất có khí chất của một công tử cao quý.

Phàn Trường Ngọc mới ở nhà Trần gia mổ lợn trở về, lưng nàng còn đang cõng túi đựng đao mổ lợn, chiếc áo choàng cũ bị dính đầy vết máu do khi mổ lợn bắn tung tóe, một tay cầm theo gói thuốc, một tay mang theo thùng gỗ đựng lòng lợn, thật sự trông có chút chật vật.

Tống mẫu bất động thanh sắc tránh sang một bên, còn giơ tay cầm khăn lụa phẩy phẩy trước mũi, trên tay cũng có đeo nhẫn vàng.

Quả nhiên rất giàu sang.

Ngõ nhỏ chật hẹp, mẫu tử hai người đều không nói chuyện gì, Phàn Trường Ngọc ngay cả mắt cũng không liếc, nàng coi như không nhìn thấy mẫu tử bọn họ, mang theo thùng lòng lợn đi thẳng vào bên trong: "Nhìn đường đi --"

Trong nháy mắt nàng sượt qua người bọn họ, thùng gỗ chứa lòng lợn không khéo cọ vào thân xiêm y mới cáu của Tống Nghiễn, máu trên vách thùng lập tức để lại một vết ướt lớn.

Tống mẫu nhìn bóng dáng của Phàn Trường Ngọc nghênh ngang rời đi, sắc mắt tái xanh, đau lòng nói: "Nha đầu kia đúng là không có mắt, cái này là làm bằng tơ lụa đấy!"

Đáy mắt Tống Nghiễn nhìn không ra cảm xúc, chỉ nói: "Mẫu thân, quên đi."

Tống mẫu mặt mũi không vui: "Cũng thôi, mấy ngày nữa, chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi nghèo nàn này!"

-

Nhắc đến Phàn Trường Ngọc khi vừa tới trước cửa nhà, một bánh bao tuyết mới năm tuổi nghe được tiếng đã từ nhà hàng xóm chạy tới: "A tỷ tỷ, tỷ về rồi!"

Bánh bao tuyết này sinh ra đã phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, bé dang hai cánh tay muốn ôm lấy Phàn Trường Ngọc, khi cười lên trong miệng bị mất một cái răng.

Phàn Trường Ngọc xách lấy gáy cổ áo của muội muội: "Đừng đụng, y phục trên người tỷ rất bẩn."

Tiểu Trường Ninh nghe vậy ngoan ngoãn dừng bước, nhìn thấy trên tay của trưởng tỷ đang cầm rất nhiều đồ vật, chủ động nhận lấy gói thuốc.

Tiểu cô nương có một đôi mắt hạnh rất giống với Phàn Trường Ngọc, chỉ do tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, khóe mắt nhìn tròn hơn một chút, hai má cũng phúng phinh, như một búp bê sứ béo tròn.

Đại nương nhà bên cạnh nghe được âm thanh thì đi ra, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, cười nói: "Trường Ngọc trở về rồi."

Nhà bên cạnh là một đôi lão phu thê, nam nhân đương gia họ Triệu, là một thợ mộc, ban ngày ông phải ra ngoài làm đồ gia dụng cho người ta, hoặc là đi ra chợ bày sạp hàng bán rổ rá mây tre, buổi tối mới trở về nhà.

Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, mỗi khi Phàn Trường Ngọc có chuyện phải đi ra ngoài, nếu phải để muội muội ở nhà một mình thì nàng thấy không yên lòng, vì thế đều đem muội muội gửi ở bên nhà đại nương.

Nàng "Vâng" một tiếng, từ trong thùng lòng lợn gắp một miếng gan lợn bọc vào trong lá cọ đưa tới: "Đại thúc ăn cái này rất tốt, ngài cầm lấy đi xào cho đại thúc làm đồ nhắm."

Đại nương cũng không khách khí với Phàn Trường Ngọc, sau khi nhận lấy thì cười nói: "Nam nhân trẻ tuổi đêm qua cháu cõng về đã tỉnh rồi."

Phàn Trường Ngọc nghe vậy thì ngạc nhiên, nói: "Vậy lát nữa cháu sẽ đi qua nhìn xem."

Phụ mẫu nàng đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình nàng và muội muội, tùy tiện cho một nam nhân bên ngoài vào ở thì không ổn, đêm qua nàng đã đem người kia sang nhà đại thúc bên cạnh chữa trị, tiện thể mượn nhà bên một gian phòng, tạm thời an trí cho hắn ở đó.

Tiểu Trường Ninh ngẩng đầu lên nói: "Đại ca ca đó rất là xinh đẹp!"

Xinh đẹp? Phàn Trường Ngọc dở khóc dở cười, sờ lên búi tóc của muội muội: "Nào có ai dùng từ xinh đẹp để miêu tả nam tử?"

Bất quá khi nàng nhặt được người kia, gương mặt của đối phương đã bê bết máu khô và đen kịt, gần như không nhìn thấy được hình dạng, hôm qua khi nàng cõng hắn về cũng đã chạng vạng tối, vội vã cầu y, căn bản không buồn giúp hắn lau mặt.

Nàng thật sự còn không biết người kia trông như thế nào.

Phàn Trường Ngọc trở về nhà thay bộ quần áo mổ lợn, xong mới đi sang nhà bên cạnh.

Hoàng hôn vào mùa đông luôn đến rất sớm, chưa tới giờ Dậu thì trời đã sập tối.

Khi Phàn Trường Ngọc vào phòng, căn phòng thiếu đi ánh sáng, chỉ nhìn thấy trên giường có một chỗ phồng lên.

Mùi thảo dược, mùi máu và mùi mồ hôi trong phòng trộn lẫn với nhau tạo thành một mùi vị khó gọi tên.

Thời tiết lạnh giá, Triệu đại thúc và Triệu đại nương chắc sợ người này không qua khỏi nên đã bịt chặt cửa ra vào và cửa sổ, trong phòng còn đốt thêm một chậu than, hơi nóng bốc lên khiến cái mùi vị kia càng nồng hơn.

Nhưng những lúc Phàn Trường Ngọc bắt lợn cũng đã từng đến chuồng lợn, đối với mùi vị này cũng không có phản ứng gì nhiều, sau khi vào trong phòng chỉ hơi nhíu mày, liền đi đến trước bàn thắp đèn dầu.

Một ánh sáng màu cam ấm áp chiếu sáng không gian chật hẹp, Phàn Trường Ngọc xoay người và nhìn phía đầu giường một lần nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ của nam tử, hơi sững sờ.

Nàng đã hiểu được vì sao Trường Ninh lại khen hắn xinh đẹp.