Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 18: Ác bá



Mặt trời đã lên cao, những cột băng dưới mái hiên đang nhỏ giọt hướng xuống.

Bảy, tám người hán tử có khuôn mặt dữ tợn xua đuổi những người bán hàng rong đang cản đường, đi về phía cửa hàng của Phàn Trường Ngọc với bộ dạng hùng hổ, tên đầu lĩnh có khuôn mặt to và bộ râu ngắn, tướng mạo hung ác, nhưng khi đi đường thì chân lại khập khiễng cà thọt.

Tên đầu lĩnh chính là tay chân của sòng bạc, Kim gia, người đã ba phen mấy bận đến nhà của Phàn Trường Ngọc để gây sự.

"Lão tử đây muốn xem xem, trên con phố này có kẻ hèn hạ nào to gan buôn bán trên con đường này mà không đưa tiền hiếu kính lão.."

Khi nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đứng khoang tay trước cửa hàng, Kim Gia liền im bặt nửa câu sau, biểu cảm của đám lâu la đã từng bị Phàn Trường Ngọc đánh ở phía sau lưng ông ta đồng loạt biến đổi.

Cái chân không đi khập khiễng kia cũng bắt đầu nhức nhối.

Hai phu thê nhà này một người ra tay còn tàn nhẫn hơn người kia, cái chân kia hôm nay sẽ không ở đây mà bị đánh gãy luôn?

Mấy tên tiểu lâu la vô thức lê đôi chân khập khiễng lùi lại nửa bước.

Những người bán thịt ở mấy cửa hàng gần đó thấy người đến đông, Phàn Trường Ngọc lại chỉ là cô nương gia, không khỏi thay nàng đổ mồ hôi hột, chỉ có Quách đồ tể bên kia vẫn hả hê cười trên nỗi đau người khác.

Trên mặt của tên Kim Gia vất vả nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Phàn.. Phàn đại cô nương? Cửa hàng này là do cô nương mở sao?"

Chung quanh mọi người nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút ngây người.

Hướng đi này.. hình như không đúng lắm?

Phàn Trường Ngọc thuận tay nhặt trường côn ở sau cửa lên, một nhóm lưu manh giang hồ đường phố đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, cả bọn sợ bị dọa cho sợ hãi lùi lại phía sau.

Tên đầu lĩnh Kim Gia liên tục xua tay: "Hiểu lầm! Phàn đại cô nương, thật sự là hiểu lầm! Chúng ta nếu biết cửa hàng này là do cô nương mở, sao lại dám vô lễ?"

Quách Đồ Tể ở đối diện tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống, tựa hồ chưa từng nghĩ tới, đám giang hồ đường phố này lại sợ hãi Phàn Trường Ngọc như vậy.

Phàn Trường Ngọc lạnh lùng nhìn Kim Gia, trường côn trong tay chỉ vào lò gạch trước cửa hàng, "Là do các người đập?"

Trời đông giá rét, nhưng trên trán Kim Gia lại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ta lấy tay áo lau đi và nói liên tục: "Chúng ta cũng lấy bạc của người mà làm việc cho người, chúng ta sẽ xây lại cho cô nương! Xây lại cho cô nương!"

Vừa nói vừa nhanh chóng nháy mắt với đám tiểu lâu la phía sau, khi nhìn thấy trường côn trong tay của Phàn Trường Ngọc, đám tiểu lâu la sợ hãi, không muốn nếm trải cảm giác bị đánh đau đớn đến nỗi nôn ra cơm cháo, nơm nớp lo sợ tiến lên dựng lò.

Phàn Trường Ngọc không khỏi có chút sững sờ, nàng còn tưởng rằng những người này thật sự đến thu phí bảo kê, không ngờ lại có nội tình như vậy.

Nàng hỏi thẳng Kim Gia: "Ai ra lệnh cho các ngươi đến cửa hàng của ta để gây sự?"

"Phàn đại cô nương, cái này.." Kim Gia lộ ra vẻ xấu hổ, bọn họ lấy bạc để làm việc cho người khác, đương nhiên phải biết giữ miệng.

Phàn Trường Ngọc trở tay vung mạnh trường côn lên, chĩa thẳng vào cổ họng Kim gia, Kim gia đều không kịp phản ứng gì, chỉ thấy trường côn đó đâm thẳng vào mệnh môn, mồ hôi lạnh trên trán lập tức túa ra thành từng hạt rơi xuống, bất chấp quy củ ngành nghề gì, lắp bắp trần thuật: "Là.. là chưởng quỹ món kho Vương ký."

Phàn Trường Ngọc khẽ cau mày, nàng và chưỡng quỹ Vương ký này chưa từng gặp nhau, hai cửa hàng cách nhau vài con phố, không ai có thể ảnh hưởng đến ai, cửa hàng món kho của nàng mới buôn bán được mấy ngày, không đến mức khiến cho đối phương làm đến mức này.

Nàng lập tức hét lên: "Vớ vẩn, ta với chưỡng quỹ Vương ký không có thù oán gì, tại sao ông ta lại để ngươi đến đập phá cửa hàng của ta?"

Kim Gia liên tục nói: "Những gì ta nói là sự thật, hôm qua tiểu nhị của Vương ký đã đích thân đem bạc đến gặp chúng ta."

Lông mày của Phàn Trường Ngọc cau lại càng sâu, thấy mấy tiểu lâu la lấy đất sét xây lại gạch trên bếp lò, người xem càng ngày càng đông, nghĩ rằng việc làm ăn dù thế nào cũng không thể trì hoãn, hắn thu hồi trường côn.

Kim Gia còn chưa kịp lấy lại hơi, đã bị Phàn Trường Ngọc gọi lại: "Ngươi, trước tiên đốt lửa, làm khô bếp đi, các ngươi đi đến cái giếng đầu đường múc mấy thùng nước về cho ta."

Nàng ướp thịt ở cửa hàng, đương nhiên cần chuẩn bị nước, nhưng sáng nay vì để giải quyết chuyện bếp lò bị đập nên không kịp đi đến giếng lấy nước.

Lãng phí nửa ngày làm việc, trước mắt mọi thứ đều tự mình làm sợ sẽ không kịp, vì vậy không bằng sai sử những sức lao động có sẵn đã làm chậm thời gian của mình.

Mấy tên tiểu lâu la không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị người sai sửa, vì vậy ngây người tại chỗ, bị ánh mắt của Phàn Trường Ngọc quét qua, không dám mập mờ chút nào, vội vàng xách thùng đi lấy nước.

Ngay sau khi bọn côn đồ rời đi, những người qua đường xem thấy chuyện đã được giải quyết, nên tất cả đều giải tán lo chuyện của mình.

Chỉ có những người hàng xóm nhìn thấy Phàn Trường Ngọc trực tiếp gọi mấy tên lưu manh đường phố hay làm xằng làm bậy, suýt chút nữa cái cằm của bọn họ rớt ra vì kinh ngạc, nhìn Phàn Trường Ngọc như thể họ đang nhìn một con quái vật.

Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không để ý, nàng nhìn thấy Kim Gia đứng trước cửa hàng của mình, không có ai dám tới cửa hàng mua thịt, nàng lại đuổi người đi: "Ngươi ở bên cạnh đợi đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng ta buôn bán, ngược lại đợi ta bán xong số thịt hôm nay, ngươi đi với ta đến gặp Vương ký một chuyến, ta cũng phải đi đòi một lời giải thích. Nếu như ngươi nói lời hoang đường lừa gạt ta.."

Nàng liếc nhìn chân còn lại của Kim gia: "Ta cũng sẽ làm què chân này của ngươi!"

Kim Gia nhớ tới thần sắc âm trầm lệ khí của nam nhân kia, cùng với chiếc nạng tàn nhẫn rơi xuống chân ông ta ngày hôm đó, chân còn chưa lành đã truyền đến một trận đau đơn, mặt mũi tái nhợt, vội vàng lắc đầu: "Kim lão tam ta lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt Phàn đại cô nương!"

Thấy ông ta sợ như vậy, Phàn Trường Ngọc ngoài mặt vẫn là vẻ mặt hung ác, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm, người kia đánh những người này hung ác cỡ nào? Nàng chỉ nói một câu đem chân kia đánh què, tên này liền bị dọa thành dạng này.

Mấy tiểu lâu la rất nhanh đã đánh nước trở về, sợ rằng bọn họ sẽ bỏ thứ gì đó vào nước, Phàn Trường Ngọc đã đưa cho bọn họ một cái gáo, yêu cầu bọn họ múc tất cả nước trong thùng hớp một ngụm, sau đó mới yên tâm dùng để rửa thịt đem kho.

Về phần nước trong nồi, bên trong vại nước của cửa hàng vẫn còn lại nước thừa của ngày hôm qua.

Một cái nồi lớn vừa đặt lên, mùi thơm hầm hập của món thịt kho lại bắt đầu phảng phất khắp phố.

Hôm qua hàng người đến cửa hàng của Phàn Trường Ngọc để mua thịt lợn kho nhưng không mua được, hôm nay đến đây sớm để mua, cuối cùng cũng đã mua được.

Bất quá đại đa số người nhìn thấy đám người Kim gia khổ đại thâm thù ngồi xổm ở cửa hàng của Phàn Trường Ngọc, vẫn không dám bước lên mua đồ.

Khuôn mặt họ tràn đầy dữ tợn, dù là khổ đại thâm thù, nhưng bộ dáng vẫn toát lên vẻ hung thần ác sát.

Phàn Trường Ngọc cũng phát hiện ra điều này, để những người này không ảnh hưởng đến công việc buôn bán của mình, đúng lúc nồi thịt kho đầu tiên đã bán gần hết, vì vậy nàng đã mua thêm sáu cái đầu lợn từ một cửa hàng bán thịt gần đó, đổ chúng vào ba thùng nước, phát cho đám người này mỗi người một cái đầu heo, để bọn họ nhổ lông trên đầu lợn, những người còn lại rửa sạch dưới sự giám sát của nàng.

Bọn họ cúi đầu bận rộn, những người đến mua thịt đương nhiên không để ý đến khuôn mặt hung thần ác sát của họ nữa.

Phàn Trường Ngọc một bên vừa thái thịt cho người mua, đồng thời một thời vừa giám sát, khi bắt gặp ai lén lút làm mánh lới hoặc dọn dẹp không sạch sẽ, nàng liền chọc vào người đó: "Vẫn còn lông trên đầu lợn đây này! Lấy tro than vò lên ruột già, chà xát, rửa sạch sẽ, sau đó dùng rơm chà từ trên xuống dưới một lần!"

Quả thực so với ác bá còn ác trên ba phần.

Một đám du côn đường phố run lên, thầm hối hận sao lại xui xẻo như vậy, lại khiêu khích cô nãi nãi này.

Tuy nhiên, Phàn Trường Ngọc dường như có khả năng đọc được tâm trí, nghiêm mặt nói: "Nếu đã làm sai, thì phải bị trừng phạt, nếu không xem vương pháp ra thành gì rồi?"

Một đám người co rúm như chim cút liên tục gật đầu tán thành.

Thấy họ có thái độ nhận lỗi rất tốt, Phàn Trường Ngọc nhân lúc rảnh rỗi liền hỏi: "Không phải các người làm việc trong sòng bạc sao, sao chỗ nào cũng có các người?"

Nói đến đây, một nhóm du côn đường phố có chút xấu hổ.

Kim lão tam thấp giọng nói: "Các huynh đệ không còn làm việc trong sòng bạc nữa."

Phàn Trường Ngọc không khỏi có chút kỳ quái, hỏi tại sao.

Một tiểu lâu la ôm đầu heo buồn bực nói: "Chúng ta theo tam ca đến sòng bạc làm du côn, kỳ thực cũng chỉ là vì kiếm sống, lần này không có giúp sòng bạc đòi nợ, thật muốn chặt đứt tay Phàn đại trở về giao nộp, sòng bạc cũng không đồng ý, huống chi chúng ta đòi nợ nhiều năm như vậy, cũng thật sự không làm ai mất tay mất chân. Về sau chân lại bị đả thương.. bị nhà đánh bạc đuổi ra ngoài.."

Phàn Trường Ngọc nhíu mày: "Không phải là còn thu phí bảo kê đầy đường sao?"

Kim lão tam "haiz" nói: "Phí bảo kê này không phải do chúng ta thu thì là của chúng ta, bất quá chúng ta cũng chỉ thay người khác thu."

Thấy Phàn Trường Ngọc tựa hồ không hiểu ý tứ của mình, liền nói thẳng: "Chúng ta có thể trắng trợn đi tìm tiểu thương đòi tiền, khẳng định quan phủ bên kia phải mắt nhắm mắt mở mới được, cấp trên có người bảo bọc, nháo ra chuyện thì mới có người lật tẩy. Thu được tiền, phần lớn tự nhiên cũng cầm đi hiếu kính quan gia."

Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc không nói lời nào.

Kim lão tam vội vàng nói tiếp: "Nhưng trên con phố này trước đây không có ai thu phí bảo kê, nếu không chúng ta đã biết cửa hàng này là của Phàn đại cô nương, làm sao chúng ta dám tới.."

Tâm trí Phàn Trường Ngọc như bị sương mù bao phủ, nàng đột nhiên hỏi: "Con phố này bắt đầu từ khi nào vậy?"

Kim lão tam suy nghĩ một chút nói: "Mới tháng trước."

Phàn Trường Ngọc càng nhíu mày sâu hơn, tháng trước phụ mẫu nàng bị sơn tặc giết chết, chuyện này có liên quan gì sao?

Nhưng chính nàng bác bỏ sự liên tưởng này, phụ thân nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm, lại có một thân võ nghệ, sinh sống ở trấn Lâm An vài chục năm cũng không đến mức bị người khác nhắm vào.

Phàn Trường Ngọc thu lại suy nghĩ của mình, vẫn vẻ mặt hung dữ nói với đám người Kim lão tam: "Các người đường đường là nam nhi bảy thước, không làm chuyện đàng hoàng, lại đi làm nghề du côn lưu manh này!"

"Chúng ta sẽ đổi! Chúng ta sẽ rổi! Về sau chúng ta nhất định sẽ làm người tốt!"

Một đám người run như cầy sấy mỗi khi thấy nàng nổi giận.

Chỉ như vậy Phàn Trường Ngọc mới không lại nổi giận, công việc nặng nhọc hôm nay đều có người làm, ngược lại hiếm khi nàng được thanh nhàn.

Thanh danh món thịt kho của Phàn thị đã bay ra xa, cửa hàng của nàng hôm nay buôn bán tốt hơn hôm qua, còn chưa đến trưa, thịt kho từ trong nhà mang tới đều đã bán hết sạch, trứng mặn còn lại trong cửa hàng cũng bán sạch sành sanh, nàng còn sai một tiểu lưu manh đi mua một giỏ trứng gà trở về, cũng bán được phân nửa.

Ba văn tiền có thể mua hai quả trứng mặn, cái giá này thật sự rất hấp dẫn.

Phàn Trường Ngọc tính toán sơ bộ thu nhập ngày hôm nay, hơn bốn lượng!

Những người bán thịt ở cửa hàng thịt gần đó vốn dĩ rất thèm muốn buôn bán làm ăn của nàng, nhưng thấy một đám người Kim lão tam đều phải cúi đầu khom lưng với nàng, lời chua ngoa cũng không dám nói một câu.

Phàn Trường Ngọc kiếm được bạc nên tâm tình vô cùng tốt, lại nhìn thấy đám người Kim lão tam thuận mắt hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ còn giúp đỡ công việc cua mình tới trưa, lại có thái độ nhận lỗi rất tốt, nàng còn phát cho mỗi người một cái trứng mặn.

Những tên côn đồ bị sai sử cho tới trưa, từng tên từng tên đều héo rũ như rau xanh ngoài đồng, đột nhiên được phát cho một cái trứng mặn nóng hổi, rõ ràng choáng váng bất ngờ.

Phàn Trường Ngọc tiếp tục vẻ mặt hung hãn đối mặt với bọn họ: "Tranh thủ ăn xong thì đi theo ta đến đối chất với Vương ký!"

Đám côn đồ cả buổi sáng ngửi thấy mùi thịt kho, trong bụng thèm ăn đã sớm đảo lộn, hiện tại hận không thể đem cả vỏ trứng nuốt xuống.

Sau khi ăn xong, một đám người hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, thận trọng hỏi: "Phàn.. Phàn đại cô nương, sau này chúng ta có thể tới cửa hàng của cô nương làm việc được không?"

Phàn Trường Ngọc nghiêm mặt nghĩ, chuyện này sẽ không xảy ra, những người lưng hùm vai gấu này đều đến cửa hàng của nàng làm việc, có thể trực tiếp ăn cho nàng nghèo đi!

Cô tàn nhẫn từ chối: "Không."

Đám côn đồ nhất thời không dám nói lời nào, cúi đầu ỉu xìu đi theo nàng đến gặp Vương ký, nhưng bởi vì tướng mạo vẫn dữ tợn, tựa hồ cũng không có một điểm ủ rũ.

Người đi đường nhìn thấy đều nhường đường, ai nhìn thấy cảnh này đều là tư thái của một nữ ác bá mang theo đám giang hồ dưới trướng đi tìm phiền phức.

-

Trong một tửu lâu cạnh đường, nam nhân mặc áo gấm đứng dậy rót cho người ngồi đối diện một tách trà, trong màn sương trắng bốc lên, hoa văn cẩm tú trên ống tay áo rộng của hắn ta trở nên mờ ảo:

"Tình hình Huy Châu còn chưa ổn định, hầu gia đang ẩn núp nơi này, thân tín không tiện đến đây, nhưng Triệu mỗ là thương nhân, bọn chó ưng Ngụy gia không tìm đến người Triệu mỗ, chỉ cần hầu gia tin tưởng Triệu mỗ, Triệu mỗ nguyện vì Hầu gia máu chảy đầu rơi."

Song cửa sổ mở ra một nửa, nam nhân ngồi đối diện nhìn nghiêng mặt như ngọc điêu khắc, mặt mày thanh tuyển, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, hững hờ không giận tự uy khiến người khác không thở nổi.

Một đôi mắt hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ khép hờ, giống như đang chiêm ngưỡng cảnh tuyết rơi dọc đường.

Nam nhân áo gấm thấy hắn hồi lâu không có trả lời, liền theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện hắn đang nhìn tựa hồ không phải là cảnh tuyết, mà là một cô nương dẫn đầu mang theo mười tên lưu manh đi trên đường.

Nam nhân áo gấm lại nhìn Tạ Chinh một cái, ánh mắt khẽ động, cười nói: "Đó là tân phu nhân vừa mới cưới của Hầu gia phải không?"