Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 2: Nam nhân nghèo túng



Ánh nến cháy ngùn ngụt, căn phòng đơn sơ đổ nát được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, người trên giường nằm yên lặng, khuôn mặt đã được rửa sạch vết máu, tái nhợt mà tuấn tú, đẹp đến kinh người.

Trông hắn vẫn còn trẻ tuổi, thân hình gầy nhưng không gầy guộc, có lẽ là do mất máu quá nhiều, lúc này lại đang ngủ thiếp đi, lông mi dài che phủ mi mắt, tại dưới ánh đèn hắt thành bóng hình rẻ quạt, sóng mũi rất thẳng, môi mỏng nứt nẻ dù đang mê man vẫn còn mím chặt, thoạt nhìn tính tình có vẻ khá cố chấp.

Một khuôn mặt như vậy, kết hợp với vết thương chồng chất trên thân thể, giống như cây tùng cây bách bị sương tuyết khắc nghiệt ngày đông dập nát cành nhưng vẫn cao lớn thẳng tắp, lại giống như một khối ngọc thô bị đá đục thủng trăm ngàn lỗ, luôn khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc.

Không biết là bị ánh đèn làm chói mắt, hay là do bị người nhìn chăm chú quá lâu, hàng mi thật dài của hắn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.

Một đôi mắt đen như mực, nhưng bên trong lại không có một tia cảm xúc nào, khóe mắt hơi nhếch lên lộ ra vẻ trời sinh lãnh đạm.

Phàn Trường Ngọc không thấy khó chịu vì bị người bắt gặp nhìn lén, bình tĩnh hỏi: "Huynh tỉnh rồi?"

Nam tử không trả lời nàng.

Phàn Trường Ngọc nhìn đôi môi của hắn nứt nẻ nghiêm trọng, tưởng rằng hắn bị thương rất nặng nên không muốn nói chuyện, liền hỏi: "Có muốn uống chút nước hay không?"

Hắn chậm rãi gật đầu, rốt cục mở miệng: "Là nàng cứu ta?"

Giọng nói của hắn khàn khàn như sỏi lọt chiêng gãy, không tương xứng với gương mặt trong trẻo như trăng non của hẳn.

Phàn Trường Ngọc đi tới cạnh chiếc bàn rót một chén nước đưa tới cho hắn: "Ta nhìn thấy huynh nằm dưới đống tuyết trên núi nên đã cõng huynh về đây, còn người chân chính kéo huynh từ quỷ môn quan trở lại là Triệu đại thúc."

Nàng dừng một chút, lại bổ sung: "Hiện tại bây giờ huynh đang ở nhà thúc ấy, trước đây thúc ấy từng là đại phu."

Mặc dù là đại phu chữa bệnh cho súc vật.

Nam tử cố gắng chống người ngồi dậy, đưa tay tiếp nhận chén sứ bị nứt miệng, trên mu bàn tay đầy vết trầy xướt, khó thấy được một khối da nguyên vẹn.

Sau khi uống mấy ngụm nước liền che miệng khẽ ho, mái tóc rối loạn xõa xuống, quai hàm bạnh lại càng tái nhợt hơn.

Phàn Trường Ngọc nói: "Huynh uống từ từ thôi, ta nhìn thấy huynh không phải người địa phương, lúc trước không biết huynh họ gì tên gì, cũng không biết huynh nhà ở đâu, nên cũng không giúp huynh báo quan, huynh là ở Hổ Sát Khẩu gặp sơn tặc sao?"

Hắn ngừng ho, lại cụp mắt xuống, hơn nửa gương mặt ẩn nấp trong bóng tối, nơi ánh nến không thể chiếu tới: "Ta họ Ngôn, tên một chữ Chính. Phương bắc loạn chiến, ta từ Sùng châu chạy nạn tới."

Trấn Lâm An chỉ là một tiểu trấn cạnh Tế châu, Phàn Trường Ngọc đã lớn như vậy nhưng chưa bao giờ ra khỏi Tế châu, cho nên đối với thời cuộc bây giờ cũng không hiểu biết lắm, bất quá thời điểm vào thu, quan phủ có đến thu thập lương thực một lần, xem chừng là cho mục đích đánh trận.

Mí mặt nàng giật giât, là do đánh trận nên chạy nạn tới đây, lại lẻ loi một mình, hơn nửa phần là gia đình đã gặp bất trắc.

Nàng hỏi: "Trong nhà huynh còn có người thân nào không?"

Nghe vậy, nam nhân nắm chặt chén sứ thô, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, sau một hồi trầm mặc mới khàn khàn thốt ra mấy chữ: "Không có."

Quả nhiên là cửa nát nhà tan.

Phàn Trường Ngọc mới trải qua nỗi thống khổ vì mất đi phụ mẫu, nàng hiểu rõ tâm trạng lúc này của hắn, mấp máy môi nói: "Xin lỗi."

Nam nhân nói câu "Không sao", nhưng vì lý do gì đó lại ho lên, tựa như đang có máu nghẹn ở trong cổ họng, hắn càng ho càng dữ dội, chén trong tay cầm không vững mà rơi xuống đất vỡ nát, như là muốn ho cho sạch lá phổi dơ bẩn của mình.

Phàn Trường Ngọc trong lúc nhất thời tay chân cũng có chút luống cuống, sau khi kịp phản ứng lại mới gọi Triệu đại nương, lại tiến lên giúp hắn vỗ lưng thuận khí.

Trên người hắn có rất nhiều chỗ vết thương do đao kiếm, từ bả vai đến lồng ngực đều phải quấn băng gạc, sợ bị chạm phải vết thương, nên hắn chỉ khoác một chiếc áo khoác rộng.

Lúc này, cơn ho khan thấu tim khiến cho vạt áo của hắn bị nới lỏng ra, cơ bụng và eo đang quấn băng gạc hiện rõ dưới ánh nến vàng mờ nhạt, nhưng bởi vì dùng sức ho quá nhiều đến mức làm rách vết thương, tại chỗ băng gạc lại từ từ thấm máu.

Phàn Trường Ngọc hướng ra ngoài hô lớn hơn: "Đại nương, ngài mau gọi Triệu đại thúc trở về xem thử một chút."

Triệu đại nương ở bên ngoài lên tiếng đáp, sau lại vội vàng đi ra cửa tìm người bạn đời.

Nam nhân ho đên tâm tê liệt phế, khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên đỏ bừng, ho xong thì nghiêng người sang một bên giường phun ra một ngụm máu.

Phàn Trường Ngọc sửng sốt, sợ hắn không chống đỡ được mà ngã xuống đất, vội vàng đỡ lấy bả vai hắn: "Ngươi sao rồi?"

Trên trán đối phương đã lấm tấm mồ hôi lạnh, từ cổ đến lồng ngực cũng ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như mới được vớt từ dưới nước lên, mùi máu tươi nồng nặc tràn ra khắp thân thể, tóc mái tán loạn trên trán, lúng túng lại chật vật: "Đã khá hơn một chút, đa tạ."

Hắn dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi, thở hổn hển nửa ngồi nửa nằm dựa vào cột giường. Thở từng hơi thở yếu ớt bằng chiếc cổ mảnh khảnh, tựa hồ như một con dã thú sắp chết từ bỏ vùng vẫy.

Hắn tình huống dưới mắt, có thể không hề giống chính hắn nói như vậy khá hơn chút.

Phàn Trường Ngọc nhìn nam nhân, trong tiềm thức nhớ tới lúc vừa mới nhặt được hắn, hắn nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn cố xốc lên mí mắt nhìn nàng, giống như một con sói hoang sắp chết.

-

Cuối cùng Triệu thợ mộc cũng vội vã từ bên ngoài trở về, nam nhân đã đuối sức mà bất tỉnh, hơi mỏng như tơ.

Phàn Trường Ngọc giống như lão nông gặp nạn đói, ngồi ở trước cửa với vẻ mặt cay đắng và suy nghĩ, nếu như người này chết đi, bản thân nàng đã làm người tốt thì nên làm đến cùng, tiễn phật thì phải tiễn đến tây thiên, mua một chiếc quan tài mỏng an táng cho hắn, hay chỉ đào hố đem người đi chôn?

Sờ vào mấy văn tiền đồng còn lại ở trong túi, nàng cảm thấy vẫn nên chọn cái sau đi, nàng và muội muội còn phải ăn cơm, đào hố đem người đi chôn cũng đủ thành ý.

Một lúc sau, sắc mặt Triệu thợ mộc trầm trọng từ trong phòng bước ra, lại bước ra nhà chính rót chén trà nguội uống mà không nói lời nào.

Phàn Trường Ngọc thấy tám phần là người không thể sống nổi, nói: "Triệu đại thúc cũng đừng tự trách, nếu người đó không thể cứu được thì chính là số mệnh của hắn, chờ khi hắn tắt thở, cháu sẽ cõng hắn lên trên núi tìm một chỗ phong thuỷ tốt một chút chôn hắn là được."

Triệu thợ mộc đang uống trà thì bị sặc một cái, ho một lúc đến khi hoàn hồn lại mới nói: "Nói bậy bạ gì đó! Người còn sống được khỏe mạnh đây này!"

Phàn Trường Ngọc sửng sốt, lập tức có chút lúng túng gãi gãi đầu: "Vừa nãy hắn ho đến thổ huyết, đại thúc bắt mạch xong lại trưng ra vẻ mặt như thế, cháu còn tưởng rằng người không xong rồi."

Triệu thợ mộc nói: "Cơ thể nam nhân trẻ tuổi đó nền tảng rất tốt, hắn nôn ra máu mới có thể bảo trụ được tính mạng. Nhưng cũng chỉ bảo trụ được mạng, sau này có thể khôi phục hoàn toàn hay không còn phải cần cẩn thận điều dưỡng, còn phải nhìn xem vận may của hắn."

Ngụ ý là có thể sẽ trở thành một người vô dụng, sau này không thể phản kháng hay gánh vác sự tình.

Ông hỏi Phàn Trường Ngọc: "Cháu có biết hắn là người nơi nào, hay trong nhà còn thân quyến nào không?"

Phàn Trường Ngọc nhớ tới thân thế của nam nhân mà nàng hỏi được từ chính chủ, nàng tiếp tục dùng tư thế lão nông gặp nạn đói ngồi ở ngưỡng cửa, nói: "Hắn nói hắn từ phía bắc chạy nạn tới, người trong nhà đều chết sạch, chạy trốn tới nơi này lại gặp phải sơn tặc, tạm thời sợ là không có chỗ để đi."

Đôi vợ chồng già nhà Triệu thợ mộc nhìn nhau, há hốc mồm, nhưng cũng chỉ nhìn nhau chứ không nói lời nào.

Nhất thời cứu người thì cũng thôi đi, nhưng đáng nói là cứu phải một con ma bệnh, người kia bị thương nặng như vậy, chưa nói đến tiền thuốc thang đắt đỏ, thêm một chiếc bát đôi đũa là thêm một miệng ăn.

Trầm mặc một hồi, Triệu thợ mộc hỏi nàng: "Bản thân cháu nghĩ như thế nào?"

Phàn Trường Ngọc nhặt được nhánh cây và vẽ hai vòng tròn trên mặt đất mới nói: "Người trong núi tuyết cũng đã cõng về, bây giwof cũng không thể đuổi đi."

Triệu đại nương lo lắng thay cho nàng: "Phụ mẫu cháu cũng đã qua đời, sức khỏe của Ninh Ninh lại không được tốt, suốt ngày đều phải uống thuốc, cháu lại phải nuôi thêm một người vô công rỗi nghề, thân thể không tốt lại cũng cần đến thuốc, chuyện này phải khó khăn đến nhường nào chứ?"

Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy chính mình nhặt được phiền phức, nhưng tạm thời trước mắt không còn cách nào khác, nàng nói: "Trước hết để cho người kia dưỡng thương trước đã, chờ đến khi thương thế của hắn tốt lên chút ít, hỏi xem bản thân hắn có tính toán gì hay không."

Trong phòng, nam nhân được Triệu thợ mộc dùng châm cứu chữa vừa mới tỉnh lại đã nghe được cuộc đối thoại kia, đôi mắt đen như ngọc khẽ chuyển động, nhìn về phía cửa.

Tuyết lại rơi xuống dày đặc từ phía bầu trời u ám, nhưng trong phòng lại có ngọn nến chiếu ra một tầng ánh sáng ấm áp, nhìn tựa hồ cũng không còn lạnh nữa.

Thiếu nữ mặc một bộ váy cũ màu hạnh ngồi xổm ở trên ngưỡng cửa, khuỷu tay đặt trên đầu gối, một tay nâng lên gò má tuyết trắng, một tay cầm nhánh cây nhỏ vẽ loạn trên mặt đất, đâm đâm chỉ chỉ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, có vẻ như đang đưa ra một quyết định gì đó rất khó khăn.

Hai lão phu thê lại thở dài.

Ánh mắt nam nhân lại dừng trên giương mặt của nữ tử kia một chút, sau khi thu hồi ánh mắt, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn ho đang dâng lên cổ họng.

-

Ban đêm trở về nhà, Phàn Trường Ngọc thừa dịp muội muội đã ngủ say, nàng tìm lấy chiếc hộp hỗ được giấu trên xà nhà.

Mở chiếc hộp ra, bên trong là mấy tờ khế đất có đóng đại ấn và một số đồng tiền xu.

Khế đất là do phụ mẫu sau khi qua đời để lại, tiền đồng là do tự Phàn Trường Ngọc kiếm được nhờ đi mổ lợn.

Lại nói, nhà nàng vốn cũng thuộc hàng khá giả, nhưng cuộc sống hiện tại lại eo hẹp như vậy, là do bắt nguồn từ mấy năm trước, phụ thân nàng đã bỏ ra rất nhiều bạc để xây chuồng lợn.

Phụ thân nàng là đồ tể nổi danh ở trên trấn, cảm thấy việc phải mua lợn từ những người buôn lợn thì không có lời, vì vậy ông đã lên kế hoạch xây một chuồng lợn ở nông thôn, cũng thuê người hỗ trợ chăn lợn. Nào nghĩ tới chuồng lợn còn chưa xây xong, phu thê bọn họ lại bị tai nạn ập tới.

Xử lý xong tang sự gần như tiêu hết tất cả số bạc trong nhà có được, lại không có thu nhập thêm, Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ mới ra ngoài mổ lợn để kiếm sống qua ngày.

Không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc bán mấy mẫu ruộng đổi bạc sử dụng trong khoảng thời gian khẩn cấp này, nhưng theo luật pháp của triều đại này, khi phụ mẫu qua đời nếu không có để lại di chúc, nữ nhi trong nhà không thể được chia gia sản. Nếu như dưới gối người chết không có nhi tử, gia sản sẽ thuộc về huynh đệ của song thân.

Phàn Trường Ngọc chỉ là một nữ nhi gia, không thể sang tên gia sản mà phụ mẫu để lại, cũng không cách nào đem thế chấp đổi lấy bạc được.

Đại bá của nàng là một con ma nghiện cờ bạc, hiện tại bên ngoài đang nợ nần rất nhiều, một lòng muốn đem nhà của nàng đem đi cầm để trả nợ, hết lần này đến lần khác đến gây khó dễ, ép nàng giao ra khế ước nhà đất.

Phàn Trường Ngọc tất nhiên không đồng ý, chưa nói đến tòa nhà này là nơi phụ mẫu nàng sinh sống đã được vài chục năm, một ngọn cây cọng cỏ bên trong nàng đều có cảm tình, nếu ngay cả một chỗ cư ngụ cũng không còn, nàng mang theo muội muội phải lưu lạc đầu đường xó chợ hay sao?

Sợ rằng muội muội tuổi còn nhỏ, sẽ dễ bị người lừa gạt nói lộ bí mật chỗ Phàn Trường Ngọc cất khế đất, vì thế ngay cả muội muội nàng cũng giấu giếm.

Nàng đem tiền xu trong hộp đổ hết ra ngoài để đếm, tổng cộng là 370 văn, đều là số bạc những ngày nàng mổ lợn kiếm được, trừ đi chi tiêu hàng ngày mới tích trữ được một chút này.

Trên thực tế, ngay cả không chứa chấp nam tử kia, nhà nàng rất nhanh cũng sẽ chết đói.

Dựa vào việc giúp người mổ lợn kiếm tiền không phải là kế lâu dài, trong tháng chạp nhiều nhà sẽ giết lợn ăn tết, làm ăn mới khấm khá được một chút, nếu qua sang năm, tựa hồ sẽ không còn công việc nữa, Phàn Trường Ngọc tính toán định đem cửa hàng thịt lợn của nhà nàng mở cửa lại lần nữa.

Trong đầu nàng cũng đã tính toán qua, trong tháng chạp một con lợn sống giá 15 văn một cân, mua một con lợn tám mươi cân cũng phải mất 200 văn.

Sau khi giết mổ, vẫn còn khoảng sáu mươi cân thịt, nếu bán hết với giá thịt tươi là 30 văn một cân, một con lợn có thể kiếm được 600 văn tiền lãi.

Nếu đem đầu lợn và lòng lợn đi kho rồi đem bán, giá sẽ cao hơn một chút.

Trong ngày tết nhà nào cũng phải đãi khách, nhưng người bình thường trong nhà ít khi có đầy đủ gia vị, cho nên cũng không thể nấu ra được mùi vị ngon, đa phần đều sẽ ra phố mua chút thực phẩm đã nấu chín, trong mùa này món thịt kho tàu rất được ưa chuộng.

Ý tưởng thì hay, nhưng cái khó trước mắt là bây giờ nàng không có đủ bạc để mua một con lợn sống.

Phàn Trường Ngọc nhàn nhạt thở dài, đem tiền đồng bỏ vào trong túi tay áo, chỉ đem khế đất cất vào trong hộp và đặt trở lại trên xà nhà.

Nàng phải nghĩ ra một cách, trước tiên cần phải gom góp đủ tiền bạc để mua một con lợn.