Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 41-2



Phàn Trường Ngọc rất thích Du Thiển Thiển, khi nghe Tạ Chinh nói nàng ta như vậy, lập tức không vui: "Tại sao huynh luôn nghĩ xấu cho người khác, Du chưởng quỹ thật sự đã giúp ta rất nhiều.."

Tạ Chinh ngắt lời nàng: "Nàng ta giúp đỡ nàng cái gì?"

Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, không nói nên lời, sau đó nói: "Khi ta mới bắt đầu bán thịt kho, nếu Du chưởng quỹ không cho ta cơ hội, ta sẽ không thể nhanh như vậy đã làm ăn với Dật Hương lâu."

Tạ Chinh hỏi nàng: "Toàn bộ huyện Thanh Bình cũng không chỉ có một nhà bán thịt kho, vì sao nàng ta lại chọn trúng nàng?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Là Lý sư phụ đã giúp giới thiệu.."

Tạ Chinh nhìn nàng không nói lời nào, âm thanh của nàng dần dần nhỏ xuống.

Trầm mặc một lát, Tạ Chinh mới nói: "Đúng là đầu bếp kia tiến cử nàng, nhưng nếu đồ ăn nàng làm không ngon, người ta cũng sẽ không chọn nàng. Thương nhân sẽ không bởi vì ân tình mà chọn hàng thứ phẩm, sẽ chỉ chọn những thứ phẩm cấp ngang nhau, rồi thuận nước giong thuyền mà thôi."

Đôi bàn tay giao nhau của Phàn Trường Ngọc siết chặt hơn nữa, tiếp tục nói: "Hôm nay số bạc bán thịt kho, Du chưỡng quỹ vốn là không muốn lấy, do ta nhiều lần kiên trì, tỷ ấy mới thu tiền vốn."

Tạ Chinh hỏi nàng: "Nàng mới kiếm được bao nhiêu? Không chừng còn không bằng số bạc một bàn tiệc nàng ta kiếm được."

Phàn Trường Ngọc mím chặt môi: "Không phải vấn đề tiền bạc, mà là tâm ý của người ta."

Tạ Chinh cau mày nói: "Ta không phải nói để nàng nhận phần này coi như chuyện đương nhiên, mà chỉ là muốn nói với nàng, nàng ta cho nàng phần lợi ích này, cùng với việc nàng cảm kích nàng ta không ngang nhau. Nàng có thể nhớ kỹ ân tình của nàng ta, nhưng cũng không cần thiết bởi vì phần lợi ích này mà hạ thấp tư thái của mình. Huống chi hôm nay, nàng và nàng ta đều có được những gì mình cần, nàng ta nâng đỡ nàng, cũng là muốn chèn ép Vương ký."

Phàn Trường Ngọc im lặng.

Tạ Chinh biết rằng nàng có bản tính đơn thuần lương thiện, người khác đối xử tốt với nàng một phần, nàng liền cho rằng đó là mười phần.

Hắn hít sâu vài hơi, nói: "Nói chuyện này với nàng, cũng không phải nói xấu vị chưởng quỹ kia. Để nàng nhìn rõ tất cả, về sau có lẽ mới có thể cùng nàng ta trở thành hảo bằng hữu, chỉ nhớ tới cảm kích cùng ân huệ, vậy nàng cùng với những tiểu nhị trung thành dưới tay nàng ta không có gì khác biệt."

Phàn Trường Ngọc đã lớn như vậy, quả thật là không có ai dạy nàng những điều này.

Sau khi phụ mẫu qua đời, ngoại trừ một nhà Triệu đại nương giúp đỡ, những thứ khác đều là một mình nàng gánh vác, đột nhiên lại được Du Thiển Thiển cho nhiều thiện ý như vậy, nàng tựa như người sắp chết cóng trong ngày đông giá rét nhận được sự ấm áp, theo bản năng tiếp cận hơi ấm đó.

Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng nói: "Đa tạ."

Giọng nói buồn buồn, nhưng không phải suy sụp tinh thần.

Nàng biết rằng mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước, còn rất nhiều điều phải học hỏi, hiện tại hiểu được những thứ lúc trước mình không hiểu, cũng không muộn.

Khi nàng nhìn lại Tạ Chinh một lần nữa, dáy mắt đều là khát vọng ham học hỏi: "Ngôn Chính, về sau huynh dạy ta nhiều thêm một chút đi, ta về sau cũng sẽ trở thành người lợi hại như Du chưỡng quỹ."

Tạ Chinh khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là làm ăn thì nàng vẫn quên đi, ta đã nói với nàng, nàng ta đáng khen nhất chính là đạo dùng người."

Phàn Trường Ngọc làm một tư thái rửa tai lắng nghe.

Tạ Chinh vốn không muốn nói nhiều lời, nhưng vẫn nói: "Tựa như hôm nay nàng ta mượn nữ tiểu nhị trong tửu lâu cho nàng, trong lòng nàng tất nhiên là nhớ kỹ lòng tốt của nàng ta. Nhưng chỉ là do tại thời điểm đó nàng đang cần gì, nàng ta đúng lúc cho thứ nàng muốn. Vứt bỏ hết mọi ân tình, nàng cũng không thiếu nàng ta cái gì, thuê gian hàng của nàng ta thì nàng cũng trả tiền thuê, mượn tiểu nhị của nàng ta dùng thì nàng cũng trả tiền công. Ngược lại, nàng thuê tiểu nhị của nàng ta trông coi gian hàng, đối với nàng ta là trăm lợi mà không có hại."

Ánh mắt hắn tối đen: "Nếu như nàng ta muốn biết thu nhập của nàng, cũng chỉ cần một câu hỏi mà thôi."

Phàn Trường Ngọc nói: "Ta tin rằng Du chưởng quỹ không phải là loại người như vậy."

Nỗi kinh hãi trong lòng khiến đầu ngón tay nàng có chút tê dại, trước đây nàng chỉ cảm thấy Du Thiển Thiển là người tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy, sau lòng tốt của Du Thiển Thiển, lại là một người rất thông minh.

Kỳ thật nàng càng ngưỡng mộ người như Du Thiển Thiển hơn, đột nhiên hiểu tại sao Du Thiển Thiển là một nữ nhân yếu đuối, có thể ngắn ngủi trong vài năm đã có thể tự mình mở hai tửu lâu lớn như vậy.

Tạ Chinh độc miệng nói: "Đây vẫn chỉ là thủ đoạn của nàng ta đối với người dưới mà thôi, thủ đoạn của nàng ta đối phó với nữ quyến thương nhân quan lại kia, cả đời nàng có thể cũng không học được."

Phàn Trường Ngọc mặc dù hơi dỗi, nhưng bởi vì hắn dạy mình nhiều thứ như vậy, cũng không tranh cãi với hắn, ngược lại nói: "Ngôn Chính, huynh dạy ta đọc sách đi."

Tạ Chinh nhìn người trước mắt hai tay chống đỡ cằm thở dài, giống như một sư tử con mới ra đời liền gặp chuyện nản lòng, có chút đáng thương, nhưng thực chất lại bướng bỉnh từ trong xương.

Như đã hứa với nàng trước đó, hắn nhẹ nhàng nói "Được."

Khi xe bò về đến trấn, lúc đi ngang qua cửa hàng sách, Tạ Chinh ngoại trừ mua giấy mực, còn mua năm quyển sách.

Phàn Trường Ngọc có chút trợn tròn mắt: "Mua nhiều như vậy?"

Tạ Chinh đặt bốn quyển sách dày vào trong tay nàng, một quyển sách mỏng đưa cho Trường Ninh: "'Tam tự kinh' là cho muội muội của nàng, tứ thư là của nàng."

Phàn Trường Ngọc lật ra xem, thấy lúc trước hắn nói sẽ không dạy nàng 'Luận ngữ' và 'Đại học', lúc này vẫn mua hai quyển sách này, không khỏi nhếch miệng cười, người này quả thật đa phần chỉ là độc miệng mà thôi.

Nàng ôm sách trong tay, vui vẻ nói: "Tối nay ta liền bắt đầu chăm chỉ học!"

Trường Ninh ôm 'Tam tự kinh', khuôn mặt nhăn nhó muốn nói sẽ không đọc sách, thấy thế thì ủy khuất nuốt lời nói vào miệng.

Trước cửa nhà, Phàn Trường Ngọc mở khóa, Trường Ninh là người đầu tiên vào cửa, sau khi đẩy cửa sân ra, bắt đầu reo hò: "Ưng Ưng! Ưng Ưng đã về!"

Hải Đông Thanh bay cả ngày, buổi tối mới trở về sân nhỏ, cũng không đợi được một bát thịt vụn làm phần thưởng, mà là một cái khóa cửa lớn lạnh lùng.

Nó ở bên trong cái sọt trúc gãy cuối cùng cũng nhìn thấy ba người đã thỏa lòng quay trở lại, liền dựng mấy chiếc lông tơ mỏng nhô ra khỏi sọt trúc.

Trường Ninh bổ nhào tới nắm giữ cái cổ của chim ưng, mặt đỏ bừng kích động: "Tỷ phu không có lừa Ninh Ninh, Ưng Ưng thật sự đã trở lại rồi!"

Phàn Trường Ngọc cũng hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng hôm đó Ngôn Chính chỉ là dỗ trẻ con mà thôi.

Nàng nhìn về phía Tạ Chinh: "Huynh thuần dưỡng chim lợi hại như vậy?"

Tạ Chinh bình tĩnh ném cái nồi đi: "Hoặc có khả năng là do nàng ăn cho nó ăn quá ngon rồi?"

Đôi mắt quả hạnh của Phàn Trường Ngọc mở to: ".. Vẫn có thể như vậy sao?"

Nàng quay đầu nhìn Hải Đông Thanh đang được Trường Ninh ôm, nhưng Hải Đông Thanh lại dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc, giống như đang hỏi khi nào cơm được dọn ra.

Phàn Trường Ngọc không tin đi về phía nhà chính, Hải Đông Thanh dùng mỏ mổ xuống đất, nhàn nhã đi theo như đi dạo, sau đó.. canh giữ trước bát thịt vụn lớn được chuẩn bị cho nó.

Phàn Trường Ngọc: "..."

Tạ Chinh nhìn một màn này, thời điểm lúc xoay người, khóe miệng hơi hơi câu lên.

Phàn Trường Ngọc nhận mệnh đi phòng bếp tìm một miếng thịt, cắt nát bỏ vào trong bát bưng đến cho Hải Đông Thanh, sau đó lại đi lên trấn thuê xe, đi gửi thịt khô cho chưởng quỹ mập mạp kia.

Chưởng quỹ mập mạp kia là người nhạy tin tức, biết được Phàn Trường Ngọc thuê một gian hàng ở Dật Hương lâu để bán thịt kho, liền cười hỏi: "Thịt khô này cũng là của nhà Phàn nương tử, tiểu lão nhân dự định bán thịt khô này dưới tên Phàn ký, Phàn nương tử nghĩ sao?"

Sau khi nghe Tạ Chinh nói nhiều lời cong cong thẳng thẳng như vậy, tâm trí của Phàn Trường Ngọc trở nên sáng sủa hơn, nói: "Có thể, nhưng nếu ông bán giá tiền cao hơn giá bán đầu, cũng không thể cho ta xem sổ sách giả."

Chưởng quỹ mập mạp vội vàng cam đoan là ông ta sẽ không như vậy.

Phàn Trường Ngọc cùng chưởng quỹ mập mạp chia bạc, chỉ cần chưởng quỹ mập mạp không bán hạ giá, nàng liền không thua thiệt, cho nên không nói gì nữa.

Khi trở về nhà, nàng tình cờ đụng phải một đội quan binh, Phàn Trường Ngọc nhận ra thủ lĩnh kia là vị tướng sĩ trước đó đã giúp nhà nàng sống sót qua một kiếp sau vụ ám sát.

Hắn ta cưỡi trên một con ngựa cao lớn, bên dưới còn có binh lính áp giải khoảng hơn chục người bị trói, nhìn y phục thì những người bị trói cũng là quân nhân, nhưng rõ ràng là khác với quân phục của đám quan binh này.

Phàn Trường Ngọc cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện chính là những quan binh chinh lương buổi trưa nàng và Ngôn Chính cùng nhau nhìn thấy.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người trên cánh đồng ở hai bên đường đã vỗ tay hoan hô: "Tế châu chúng ta có một đại thanh thiên!"

"Hạ đại nhân là một vị quan tốt, thật sự thấy được những đau khổ của chúng ta!"

Phàn Trường Ngọc nhớ tới những gì Ngôn Chính đã nói vào buổi trưa, sau đó nhìn những quan binh chinh lương này bị trói gô mang đi, trong lòng cũng không khỏi âm thầm vui mừng.

Sau khi về đến nhà, nàng kể cho Tạ Chinh nghe về những gì mắt thấy tai nghe trên đường, ánh mắt Tạ Chinh dừng lại, sau đó ngón tay thon dài mở trang tiếp theo của quyển sách: "Tiếp tục ôn bài đi, đêm mai đúng giờ này kiểm tra nàng chương 'Học nhi' này."

Phàn Trường Ngọc rụt cổ lại, khuôn mặt nhăn nheo giống như Trường Ninh đi đọc sách.

Nàng một lòng muốn nghiêm túc đọc sách, nhưng không thể chịu nổi khi nhìn tới những thứ chi, hồ, giả, dã này liền nhức đầu, chỉ có thể ép buộc bản thân mình đọc.

Cửa sổ không đóng, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào, làm người lạnh co rụt cổ, vì vậy mới không khiến cho hai tỷ muội Phàn Trường Ngọc mới xem một chút liền muốn đi tìm Chu công.

Tạ Chinh tựa hồ không biết lạnh, đi tới bên cửa sổ, ôm quyển sổ chắp ở sau lưng, nhìn về phía xa xa màn đêm, tóc dài xiêm y tung bay, ánh mắt thâm thúy.

Hạ Kính Nguyên ngang nhiên bắt trói người của Ngụy Tuyên, chính là không có ý định giữ thể diện cho Ngụy Tuyên.

Với tính cách có thù tất báo của Ngụy Tuyên, trước khi lệnh điều động của Ngụy Nghiêm được ban xuống, tất sẽ nổi điên đi tìm Hạ Kính Nguyên để cắn xé.

Người của hắn, cũng đã có thể động thủ.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ phu tử: Dạy đạo dùng người, đạo xử thế, còn học vấn, có báo danh không?